Từ Hiền nghe gã đệ tử Nga My gọi mình là “sư điệt”, trên mặt lập tức hiện lên thần sắc dở khóc dở cười, nhưng một thức Minh Hà Cộng Ảnh vẫn thi triển trôi chảy như thường, không có vẻ gì là bị ảnh hưởng từ việc ấy.
Nhất tâm nhị dụng, tay thì vung kiếm đâm tới huyệt Thái Dương lẫn Đan Điền của Dương Văn Quảng, trong đầu Từ Hiền thì lại nghĩ đến một vài lời đồn về Toàn Chân Giáo và Nga My Phái mà hắn nghe được từ Lý Bất Mặc sáng nay.
“…Từ tiên sinh, nhắc đến Toàn Chân Giáo, Lý mỗ cũng có một chuyện khá thú vị muốn nói cho ngươi biết. Đây là một sự thật, nhưng ai cũng lan truyền rằng nó là một lời đồn, vậy nên ngươi cứ xem nó như một lời đồn đi, chớ coi là thật.”
“Lời đồn này bắt đầu từ bốn mươi năm trước, nhân vật chính liên quan đến chưởng môn Nga My khi đó, cùng một vị sư thúc của đương kim chưởng giáo và Toàn Chân Thất Tử ngày nay.”
“Năm ấy, hai vị này đều đã trở thành cao thủ Thần Mạch cảnh, vinh đăng xưng hào võ lâm thần thoại, nhưng từ lúc còn niên thiếu đã tính tình không hợp, liên tục hẹn đánh nhau từ lúc còn Hậu Thiên cho đến Tiên Thiên, rồi đến Huyền Tàng, tính sơ cũng hơn nghìn trận, thắng thua sàn sàn như nhau, ai cũng chẳng phục ai.”
“Ngươi chắc cũng biết đó, Hậu Thiên, Tiên Thiên quyết đấu còn không sao, nhưng từ Huyền Tàng trở lên, chân khí thể nội cộng minh với thiên địa linh khí bên ngoài hình thành pháp tướng, khả năng ảnh hưởng đến môi trường xung quanh quả thật không nhỏ, lực phá hoại lại càng ghê gớm vô cùng. Mà nếu Huyền Tàng đã vậy, Thần Mạch còn kinh khủng đến cỡ nào, hẳn là ngươi cũng có thể tưởng tượng ra được.”
“Lâu lâu đánh một còn không sao, đằng này chưởng môn Nga My và sư thúc Toàn Chân cứ ba ngày lại hẹn nhau đánh một trận nhỏ, năm ngày đấu một trận lớn. Kể từ ngày tấn cấp Thần Mạch, trong phương viên năm trăm dặm nơi họ quyết đấu suốt một năm đã chẳng còn chút sự sống nào, đến cả cỏ cũng không mọc nổi, quả thật có hại thiên hòa.”
“Trước hậu quả nghiêm trọng do hai người tạo ra, sư thúc Toàn Chân thì thấy không sao nhưng chưởng môn Nga My thì thấy có sao, bởi chỗ mà cả hai hẹn ra đánh nhau chính là ở cánh rừng sau núi Nga My – Diệt Tuyệt Lâm. Mặc dù diện tích Diệt Tuyệt Lâm rất rộng lớn, nhưng sợ là chờ qua mười, hai mươi năm thì hậu sơn của Nga My cũng phải biến thành sa mạc mất.”
“Thế là chưởng môn Nga My mới nghĩ ra một biện pháp hay, đó chính là chuyển võ đài của hai người từ Diệt Tuyệt Lâm sang… Chung Nam Sơn. Nhưng đó chỉ có thể là ý nghĩ hão huyền của chưởng môn Nga My mà thôi, nhìn thấy Diệt Tuyệt Lâm sắp rơi vào thảm cảnh như chính cái tên của nó, sư thúc Toàn Chân mặc dù rất không đáng tin cậy nhưng đến cùng vẫn biết bảo vệ gia viên môn phái. Duyệt Tuyệt Lâm có thể phá, nhưng Chung Nam Sơn không thể phá, sư thúc Toàn Chân chính là khôn ngoan như vậy.”
“…Diệt Tuyệt Lâm thì đối thủ không chịu đánh, Chung Nam Sơn thì bản thân y không chịu đánh, mà đánh ở những chỗ khác thì dễ ngộ thương kẻ vô tội, thậm chí gây thù chuốc oán với người khác. Nếu mà rời Trung Nguyên đến ngoại vực đánh nhau cũng có thể, nhưng chưởng môn Nga My còn phải lo liệu sự vụ môn phái, thế là đối sách này cũng bị gạt qua một bên.”
“Không đánh được nữa, chưởng môn Nga My bắt đầu quay lại tập trung vào chuyện phát triển môn phái, ý nghĩ hơn thua với sư thúc Toàn Chân cũng chậm rãi phai nhạt đi. Nhưng sư thúc Toàn Chân thì lại không như vậy, mặc dù bối phận rất cao, nhưng y ở Chung Nam Sơn chính là kẻ vô công rỗi nghề, ngoại trừ võ đạo ra thì chẳng cần quan tâm gì khác, nên quyết tâm phân rõ thắng thua với chưởng môn Nga My vẫn cháy hừng hực trong y.”
“Thế là sư thúc Toàn Chân Giáo đã đưa ra một quyết định khiến cho đám hậu bối của Chung Nam Sơn bị y hố một vố không nhẹ, di chứng để lại đến năm mươi năm sau.”
“Theo đó, sau một năm chuẩn bị chu toàn, y và chưởng môn Nga My sẽ chỉ đấu thêm một trận cuối cùng để phân rõ thắng bại đôi bên, người nào thắng trong cuộc đấu này sẽ là kẻ thắng lợi vĩnh viễn, kẻ thất bại thì cũng đồng lý như thế, đạt được thành tựu bại trận trọn đời.”
“Một trận đấu có ý nghĩa trọng đại như thế, sư thúc Toàn Chân cảm thấy không có tiền đặt cược thì không được, thế là liền kêu gào đòi giao kèo với chưởng môn Nga My, còn lập ra khế ước để người thua phải tuân thủ giao kèo.”
“Lòng hơn thua của chưởng môn Nga My dù đã nhạt đi, nhưng trước đối thủ truyền kiếp của mình thì sao nàng lại có thể e dè cho được? Chưởng môn Nga My đồng ý ký khế ước, hơn nữa còn chủ động đặt ra tiền cược, kẻ nào thua trong trận này thì phải chịu thấp hơn người kia một bối phận, nếu dám làm trái giao kèo thì lông mày sẽ bị rụng hết, trong một năm không mọc lại được.”
“Sư thúc Toàn Chân đồng ý, nhưng cảm thấy tiền đặt cược này quá nhỏ, nên quyết định làm một vố lớn. Không thèm nói trước với chưởng môn Nga My một tiếng nào, giao kèo kẻ nào thua trong trận này phải thấp hơn người kia một bối phận bị y bác bỏ, đổi thành người nào thua trong trận này thì cả môn phái của người đó phải chịu thấp hơn môn phái của đối phương một bối phận.”
“Hơn nữa nếu dám làm trái giao kèo, xưng hô không đúng theo bối phận đã thay đổi thì sẽ bị đánh rắm suốt một ngày, mỗi lần gọi sai lại cộng dồn thêm một ngày. Ngoài ra, sư thúc Toàn Chân còn đổi thời hạn của khế ước từ một năm sang năm mươi năm, thể hiện rõ quyết tâm đã chơi thì phải chơi cho tới của y.”
“Đến ngày giao đấu, chưởng môn Nga My do đã quá tin tưởng sư thúc Toàn Chân nên không xem lại nội dụng khế ước, cứ thế mà ký, đến lúc biết được y tự tiện thay đổi giao kèo thì đã muộn. Nhưng may mắn làm sao, nàng thắng rồi. Có điều dù đã qua bốn mươi năm, diễn biến của trận quyết đấu này ra sao thì đến nay vẫn chưa ai được biết, chỉ biết chưởng môn Nga My là người giành được thắng lợi sau cùng.”
“Kể từ ngày đó, mỗi lần môn hạ Toàn Chân gặp phải đệ tử Nga My, dù là Toàn Chân Thất Tử hay môn hạ phổ thông đều như hóa thành cao tăng đắc đạo, tạo nghệ Bế Khẩu Thiền của người nào người nấy đều cực kì cao thâm, dẫu có lúc bắt buộc phải lên tiếng thì cũng vô cùng kiệm lời, cố gắng để cho câu nói của mình ngắn gọn hết mức có thể.”
(Nhớ khi xưa, phồn hoa cao ngất. Than ôi ngoài cửa trên lầu, đau thương chồng chất.)
Hồi ức tản đi, trở lại hiện thực, một thức Bi Hận Tương Tục khiến ba thước thanh phong trong tay Từ Hiền từ một kiếm hóa thành bảy kiếm, sáu lớp hư ảnh nối đuôi theo lưỡi kiếm sắc bén của hắn dồn về phía Dương Văn Quảng, muốn ép cho người sau phải va vào mũi nhọn tấn công của hai tên Huyền Kiếm Vệ.
Cũng trong lúc đó, Từ Hiền còn rảnh miệng để đáp lời gã đệ tử Nga My: “Tiểu huynh đệ, tại hạ cũng không phải môn hạ Toàn Chân, chớ gọi ta sư điệt.”
Mặc dù không phải người trong cuộc, nhưng Từ Hiền lúc này cũng cảm thấy bất bình thay cho đám mũi trâu ở Chung Nam Sơn, thầm thán vị sư thúc kia quả thật là sâu mọt của Đạo môn, cây gậy quấy phân của Lục Đại Phái.
“Chẳng lẽ Từ sư điệt ngươi là đệ tử phân đà? Nhưng vậy cũng không đúng nha, bởi dù là đệ tử của Chung Nam Sơn hay phân đà đều có thể xưng là môn hạ Toàn Chân, sao Từ sư điệt ngươi lại bảo không phải?”
Miệng còn hôi sữa, ánh mắt ngây thơ, trong lúc vô tình, gã thiếu niên kia hoàn toàn không để ý được rằng Từ Hiền đang phải giao thủ với địch nhân nên hạn chế việc làm phiền hắn, cứ thế tiếp tục hỏi ra nghi vấn của mình.
May cho gã là Từ Hiền nhờ luyện thành【Tọa Vong Kinh】và【Từ Hiền Kiếm Điển】nên tâm cảnh vượt xa người đồng lứa, nhất tâm nhị dụng, có thể vừa nói chuyện với gã mà vừa ra chiêu đối địch một cách vô cùng ung dung. Chứ nếu chẳng may Từ Hiền vì phân tâm mà bị thương thậm chí tử vong, e rằng gã đệ tử Nga My phải sống trong sự hối hận cả đời, trong trường hợp gã có thể sống sót khỏi đây nếu hắn chết.
Trường kiếm thu về, tay áo phấp phới, Từ Hiền dùng tay trái thi triển【Đạn Chỉ Thần Thông】để cứu nguy cho tên Huyền Kiếm Vệ bị trọng thương nơi đầu vai, giúp hắn thoát khỏi việc suýt nữa thì bị mũi thương của Dương Văn Quảng đâm xuyên qua cổ họng.
Từ Hiền vừa rồi dùng chiêu Bi Hận Tương Tục là muốn tạo cơ hội cho hai tên Huyền Kiếm Vệ giải quyết họ Dương, nhưng xem tình hình này có lẽ hắn không thể trông cậy được vào hai người bọn họ, chỉ có thể tự mình giải quyết mà thôi.
Hiệp khí tràn ra, cuồn cuộn như trường giang chảy xiết, tinh thuần không chút tạp chất, bám lên toàn bộ thân kiếm trong tay Từ Hiền, khiến nó trông như như được đúc từ vàng ròng chứ không phải những thứ sắt thép thông thường.
Tay trái chấp lại thành kiếm chỉ, Từ Hiền vận dụng thủ pháp của【Phong Tẫn Thập Nhị Lưu】điểm lần lượt vào ba huyệt Thiên Liêu, Thiên Tỉnh và Dương Trì của Thủ Thiếu Dương Tam Tiêu Kinh nơi tay phải mình, mở đường cho nội khí chảy đến càng nhiều vào chính kinh này.
“Tiểu huynh đệ, Từ Hiền này xin nhắc lại lần nữa, chớ gọi tại hạ là sư điệt. Tại hạ không phải môn hạ Chung Nam, cũng chẳng phải môn hạ phân đà, giữa tại hạ và Toàn Chân Giáo hoàn toàn không có quan hệ gì.”
Nghe Từ Hiền nói đầy quả quyết, nhưng nhìn hắn thi triển một chiêu Tiêm Vân Lộng Xảo đâm tới yết hầu Dương đường chủ, gã đệ tử Nga My lập tức phản bác: “Nhưng ngươi đang dùng Toàn Chân Kiếm Pháp cơ mà?”
Phản bác thì phản bác, gã thiếu niên coi như cũng chịu nghe lời, không còn gọi Từ Hiền là sư điệt nữa.
“Ha!”
Từ Hiền khịt mũi cười một tiếng, tái xuất một chiêu Thải Chu Vân Đạm chém đến đỉnh đầu Dương Văn Quảng, giọng điệu xởi lởi mà rằng:
“Dùng Toàn Chân Kiếm Pháp thì sẽ là môn hạ Toàn Chân sao? Huống hồ tiểu huynh đệ ngươi nhìn cho thật kỹ, kiếm pháp của tại hạ thật sự là Toàn Chân Kiếm Pháp mà ngươi biết sao?”
Vừa dứt lời, kiếm thế của Thải Chu Vân Đạm chưa qua, Từ Hiền đã biến chiêu sang Nhạn Đáo Thư Thành, gạt đi trường thương, kiếm xuất như điện, thọc tới khuỷu tay của của Dương Văn Quảng.
Trong lúc nhất thời, hàn quang bắn ra tứ phía, ánh lửa của tất cả những bó đuốc treo trên vách hầm đều bị kiếm quang lấn át, chẳng đủ cùng tranh tỏa sáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT