Tinh thần trở về thực tại, trong đầu Từ Hiền ngoại trừ kiếm điển tâm pháp thế mà còn có tuyệt thế dung nhan của Bích Tú Tâm.

Phùuu!

Hít một hơi thật sâu, Từ Hiền mượn【Tọa Vong Kinh】xua tan tạp niệm, bắt đầu hành công theo diệu quyết của【Từ Hàng Kiếm Điển】, ý chí hóa thành một thanh thần kiếm, trảm rụng hình ảnh giai nhân khỏi tâm trí.

‘Thù cha chưa báo, ta nào có thể nghĩ đến nhi nữ tình trường.’

Lòng thì tự răn đe chính mình, nhưng đó cũng vì Bích tiên tử chỉ là hư ảo.

Nếu nàng thực sự tồn tại trong thế giới của hắn, e rằng Từ Hiền có tiến vào trạng thái Tọa Vong cũng không dám mạnh miệng như vậy.

Các đời truyền nhân Từ Hàng Tĩnh Trai đều mỹ lệ động nhân, thanh lệ thoát tục,【Từ Hàng Kiếm Điển】lại còn đến bốn quyển, sợ là sau đó hắn còn phải trải qua mấy lần khảo nghiệm ý chí của các bậc khuynh thành.

Nào là Ngôn Tĩnh Am, Cận Băng Vân, Sư Phi Huyên, Tần Mộng Dao, v.v… Khả năng cao là sau khi được diện kiến bọn họ, sau này Từ Hiền cũng không cần lo bị trúng mỹ nhân kế của đám ác nữ giang hồ.

Có điều đó là chuyện của sau này, việc của Từ Hiền bây giờ là luyện cho thành thục ba chương đầu của kiếm điển, tương lai thế nào còn khó mà biết được.

Có【Tọa Vong Kinh】trợ giúp, quá trình tu luyện【Từ Hàng Kiếm Điển】của Từ Hiền chẳng khác nào đang chơi ăn gian, tiến cảnh thần tốc vô song.

【Từ Hàng Kiếm Điển】phân mười ba chương, lấy Tĩnh, Thủ, Hư, Vô làm chủ, quyển đầu tiên này cốt nói về chữ Tĩnh.

Như thế nào là tĩnh?

Lặng yên như hồ, ổn định như núi, tập trung chuyên nhất, thanh khiết bất nhiễm.

Không chỉ tĩnh thân, mà còn phải tĩnh tâm.

Chẳng bị những tác động bên ngoài khiến tâm loạn, đó là bước thứ nhất.

Loại bỏ những ý nghĩ thừa thãi, không tự làm loạn lòng mình, đó là bước thứ hai.

Khi mà thân an tâm định, thì tức là đã làm được chữ Tĩnh này rồi vậy.

【Tọa Vong Kinh】dễ dàng làm được chuyện này, nhưng muốn【Từ Hàng Kiếm Điển】đạt tới cảnh giới Tiểu Thành, Từ Hiền cần phải không dựa vào nó mà vẫn thực sự làm được Tĩnh.

Việc đó chẳng thể khiến hắn gặp khó, có【Tọa Vong Kinh】ăn mồi phía trước, hắn vốn đã rất nhiều lần đạt đến trạng thái tĩnh tọa tâm không, bây giờ giống như có sẵn hình ảnh tham chiếu để vẽ, chỉ là đổi họa bút từ【Tọa Vong Kinh】sang kiếm điển mà thôi.

Có lẽ lúc đầu sẽ còn trúc trắc không quen, nhưng sau rồi đâu cũng vào đó.

Đương nhiên, muốn đạt tới cảnh giới Tiểu Thành vẫn cần tiêu hao một đoạn thời gian, có ăn gian cỡ nào thì cũng không thể bỏ qua cả quá trình được.

Mà không tới Tiểu Thành thì chưa lĩnh hội được yếu quyết Kiếm Khí Trường Giang, vậy nên trong thời gian này chiến lực của hắn sẽ không tăng lên quá nhiều.

Từ Hiền cũng không bận tâm lắm, mục đích ngắn hạn của hắn khi học kiếm điển là để cường hóa Võ Căn kiếm đạo, mục đích dài hạn phải chờ những quyển sau mới có tư cách nghĩ đến.

__________________________________________________________________

Ngoại công:【Toàn Chân Kiếm Pháp (Dị)】

Võ Căn: Tiến độ thông thạo của tất cả võ học loại hình kiếm pháp được tăng thêm 4 thành, tăng 3 thành uy lực của kiếm pháp khi đối đầu nội công thiên hướng âm tà.

__________________________________________________________________

Quả thật như Từ Hiền dự đoán, có công hiệu hóa hủ bại thành thần kỳ của kiếm điển, Võ Căn【Toàn Chân Kiếm Pháp】một lần nữa được cường hóa, hơn nữa còn vượt qua【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】, có điều cũng chỉ là tạm thời, bởi tiềm lực của【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】là phẩm chất Sử Thi.

Thở ra một ngụm trọc khí, cảm thấy đầu óc nhẹ nhàng, Từ Hiền thầm than không hổ là một trong tứ đại kỳ thư, hiệu quả tu luyện thật sự rất tốt.

‘Chỉ mới là nhập môn mà thôi, chờ tu đến lúc cao thâm, ta tất không thể bế quan mà buộc phải nhập thế tu hành, trải qua tầng tầng khảo nghiệm dày vò đạo tâm, truy cầu phá rồi lại lập.’

Nhập thế tu hành, nói thì dễ mà đến lúc làm mới biết nguy nan trong đó.

Bích Tú Tâm nhập thế, kiếm điển quả nhiên tiến bộ vượt bậc, không chỉ đạt đến Tâm Hữu Linh Tê mà còn tiếp cận Kiếm Tâm Thông Minh.

Nhưng kết cục của nàng chính là hương tiêu ngọc vẫn, trong lúc vô tình bị【Bất Tử Ấn Pháp】của Thạch Chi Hiên gián tiếp hại chết.

Cận Băng Vân cũng nhập thế tu hành, hơn nữa tu hành kiếm điển tới mức độ còn cao hơn Kiếm Tâm Thông Minh, chỉ đứng sau Tử Quan.

Nhưng cuộc đời nàng chỉ là một bi kịch, bị sư phụ coi là công cụ, yêu một kẻ chỉ coi nàng là thế thân, lại vì kẻ đó gả cho một người không nên gả, trợ giúp hắn luyện thành Đạo Tâm Chủng Ma.

Dù cho là Tần Mộng Dao, truyền nhân duy nhất của Từ Hàng Tĩnh Trai đạp nửa bước vào Tử Quan, quá trình nhập thế của nàng cũng vô vàn khúc chiết.

Muốn luyện【Từ Hàng Kiếm Điển】đến cảnh giới cao thâm, không có bất cứ ai là dễ dàng, những thứ mà họ trải qua thật sự khó khăn.

Nhưng càng vì thế mà Từ Hiền lại càng chờ mong muốn biết khảo nghiệm nhập thế của mình là gì, một phần bản chất của hắn thật ra chính là một kẻ yêu thích mạo hiểm, chỉ là hắn đến giờ vẫn chưa rõ điều ấy.

Dẹp hết những ý nghĩ viễn vông sang một bên, Từ Hiền thu công không phải vì lười biếng, mà bởi vì hắn có những chuyện khác cần phải làm.

Ví dụ như… viết tiểu thuyết.

Lời hứa đáng giá ngàn vàng, cho nên Từ Hiền rất không thích hứa hẹn, bởi vì chuyện chưa xảy ra thì khó ai đảm bảo.

Quay trở lại sảnh lớp, Từ Hiền ngồi sau cái bàn đã để ra sẵn trước đó, giấy trắng trải lên, bút bày trước mặt.

Chọn lấy một cán【Truyền Đạo Bút】, Từ Hiền không chút chần chừ, đưa tay lên giấy, múa bút thành văn.

Trên mặt giấy trắng ngà lập tức xuất hiện rất nhiều văn tự:

Tiết thanh minh, mưa lào rào, sóng đánh nơi đầu bãi cát. Lại gặp mắt lạnh nhìn hoa lê, đời người khổ luyến thiên nhai…

Tiểu sinh họ Hứa danh Tiên, tự Tấn Hiền, người đất Đồng Lư, Nghiêm Châu…

Nhà chỉ có một người tỷ tỷ, gả cho Lý phủ quân Tiền Đường, thấy ta một thân nghèo túng, bách sự vô thành, mới tiến cử ta đến tiệm dược của Vương viên ngoại ở ngõ Thiết Tuyến làm công, tuy không phải kế lâu dài, nhưng tạm thời có thể an thân…

Đọc đến đây cũng có thể biết là Bạch Xà Truyện rồi.

Bạch Xà Truyện tuy đã lưu hành sang mấy huyện quanh đây, nhưng ngoại trừ quyển trong tay Hứa phu nhân ra thì không có lấy một cuốn chính bản, văn chương thiếu thốn không ít, cho nên nếu muốn in sách thì Từ Hiền chỉ có thể viết lại một bản.

Nói đến đây, hắn chợt nhớ tới mình còn nợ Tiền lão thủ thư ở Đan Dương một quyển chép tay, vốn đã hứa hẹn từ lâu, nhưng lại vì bận rộn luyện công trừ ác nên đến nay chỉ mới giao được mười hồi đầu, ngẫm lại cũng thật xấu hổ.

Nghĩ tới đây, Từ Hiền quyết định tranh thủ lúc này cũng hoàn thành hứa hẹn của mình, hơn nữa không bù đắp phần còn thiếu mà làm hẳn một bản hoàn chỉnh, coi như là để đền bù cho lão thủ thư.

‘Chỉ mong Tiền lão không bị kỳ cảnh dọa sợ.’

Lòng thầm buồn cười khi nhớ tới người thuyết thư bị Bạch Xà Truyện hù cho tưởng có quỷ, Từ Hiền bất ngờ làm một hành động mà không ai có thể tưởng tượng ra được.

Chỉ gặp tay phải của hắn vẫn thoăn thoắt không ngừng việc điền từ, tay trái thế mà đột ngột nắm lấy một cán bút khác, sau đó cũng bắt đầu viết chữ lên một trang giấy khác, hai tay song hành, không chút nào gượng gạo.

Kinh khủng hơn nữa là phần giấy bên trái lại không phải Bạch Xà Truyện mà có nội dung của Tam Quốc Diễn Nghĩa.

Nhất tâm nhị dụng, trông thật là kỳ dị quá thay.

Nhưng Từ Hiền chẳng vì thế mà đắc chí, bởi hắn tin rằng trên đời này cũng có không ít người làm được.

Hai tay có thể cùng viết những nội dung khác nhau, theo hắn không có gì đáng tự hào. So với nó, việc khó khăn hơn gấp trăm lần, ngàn lần chính là thi triển hai loại võ học khác nhau.

Tay trái dùng【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】, tay phải sử【Toàn Chân Kiếm Pháp】, Từ Hiền cũng có thể làm được dễ dàng, nhưng chỉ hữu hình vô thần, có hoa không quả.

Bởi thứ làm nên uy lực của mỗi chiêu mỗi thức, không phải ở chiêu thức đó múa ra thế nào, mà cốt lõi ở chỗ phương pháp vận khí, nén kình phụ trợ cho chúng.

Lệnh Hồ Xung mất hết nội lực vẫn có thể lia kiếm chọc mù mắt mười lăm vị cao thủ võ lâm, một phần là vì【Độc Cô Cửu Kiếm】huyền diệu vô song, nhưng quan trọng hơn là kẻ địch của hắn chỉ là hạng người công lực nông cạn.

Nếu đổi lại là phường trọng khí hơn kiếm, khổ tu Tử Hà nhiều năm, nội lực thâm hậu như Nhạc lão nhi, sợ là【Độc Cô Cửu Kiếm】dù cho huyền ảo tới đâu, nếu không có nội lực chèo chống thì cũng chỉ là trò cười.

Quay trở lại việc hai tay sử dụng hai loại võ học khác nhau, nếu muốn chiêu thức thi triển ra được bảo toàn uy lực, bắt buộc phải có nội khí làm nguồn cung.

Mà để làm được như vậy, cái khó ở chỗ nào?

Giả dụ một người muốn cùng lúc thi triển chưởng pháp chí cương chí dương như【Hàng Long Thập Bát Chưởng】và chí âm chí hàn như【Huyền Minh Thần Chưởng】, vậy thì đương nhiên họ cũng phải cùng lúc điều động hai luồng chân khí, đồng thời hai luồng chân khí đó tuy có thể cùng một nguồn, nhưng tính chất buộc phải tinh chỉnh sao cho phù hợp với võ công được thi triển ra.

Chân khí cho Hàng Long Chưởng ắt phải cương mãnh bá đạo, cho Huyền Minh Chưởng ắt phải quỷ mị âm hàn, quá trình vận công cũng khó khăn vô cùng, bởi thường thường trong kinh mạch mỗi người chỉ có một luồng chân khí chạy qua, nay phải cho hai luồng chân khí, khó biết nhường nào?

Huống hồ đó còn là những luồng chân khí bất đồng về tính chất, nói ngắn gọn chính là dị chủng, mà để chân khí dị chủng chạy trong người mình… Kết cục của Lệnh Hồ Xung còn rành rành ra đó.

Muốn thực sự cùng lúc thi triển hai loại võ học, theo cách nghĩ của Từ Hiền, giả sử coi kinh mạch trong người là đường xá, vậy chỉ cần phân làn cho nó, há chẳng phải là được rồi?

Thậm chí, theo cách tưởng tượng của hắn, nếu có thể phân được sáu làn kinh mạch…

Tay trái【Thái Cực Quyền】tay phải【Bài Vân Chưởng】, chân trái【Thiên Tàn Cước】chân phải lại là【Phong Thần Thoái】,trên đầu【Thiết Đầu Công】, miệng hô【Sư Tử Hống】, xin hỏi thiên hạ quần hùng:

Ai có thể địch?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play