Đầu giờ Thân, trong lương đình chỉ còn lại một già một trẻ tiếp tục chơi cờ, Thượng Quan Cải Mệnh đã chào từ biệt vào lúc cuối Ngọ, mang theo mồ hôi lạnh mà rời đi.
Trong lúc chỉ điểm đao pháp, qua những lời ám chỉ của Từ Hiền, y đã biết nguyên nhân vì sao chữ DỊCH mà hắn viết lại có loại ý chí như vậy.
Lần nào đến gặp cũng bị kéo đi đánh cờ, một lần ngồi xuống cũng phải mấy canh giờ, ít nhất cũng ba ván, nhiều thì năm bảy ván, ai mà không sợ cho được?
Nhớ lại ngày xưa, tuy Ngô lão đầu cũng rất thích lấy y ra hành hạ trên bàn cờ, nhưng nào có tần suất kinh khủng như Từ Hiền?
Chí ít thì ngoài việc bị đánh cho tơi bời hoa lá trên chiến trường vuông, Thượng Quan Cải Mệnh còn được Ngô Tam Âm chỉ điểm không ít bí quyết tu hành, được như ngày hôm nay ngoại trừ nỗ lực của bản thân, không thể không kể đến trợ lực to lớn của lão.
Nhưng Từ Hiền thì thế nào? Qua lời kể thì ngoại trừ giải thích một số nghi hoặc ra, Ngô lão đầu không dạy cho hắn bất cứ thứ gì, không phải đánh cờ thì cũng là đang chuẩn bị đánh cờ, hoàn toàn chẳng còn gì khác.
Thượng Quan Cải Mệnh nghĩ mãi không hiểu, Từ Hiền trước đó cũng không hiểu.
Nhưng lúc này đây, sau khi đấu xong ván thứ sáu với lão, hắn giống như đã nhận ra gì đó.
Bởi vì hệ thống vừa thông báo rằng nghề【Kỳ Thủ】của hắn vừa lên đến cấp độ năm.
Nhìn gường mặt hiền hòa vạn năm bất biến của Ngô Tam Âm, Từ Hiền thu cờ vào hũ, trong lòng lại chấn động vô cùng: ‘Lẽ nào Ngô lão biết…’
Biết gì thì đó vẫn là một câu hỏi chưa có lời giải.
Liếc sắc trời một cái, Từ Hiền cảm thấy là lúc nên ra về, hắn còn không ít chuyện cần làm trong ngày hôm nay, ví dụ như chuẩn bị bản thảo Bạch Xà Truyện và Tam Quốc Diễn Nghĩa gửi cho Giang Hồ Nhật Báo.
Thế là Từ Hiền bèn chắp tay nói rằng: “Ngô lão, thời gian đã trễ, vãn sinh cũng không dám tiếp tục làm phiền ngài, xin được cáo từ tại đây.”
Hắn còn tưởng phải cò kè một phen, nhưng không ngờ rằng lại nghe Ngô Tam Âm khoát tay bảo rằng:
“Từ tiên sinh nếu còn việc chưa làm, thôi thì lão đầu ta cũng không giữ. Kỳ nghệ của ngươi tiến bộ rất nhanh, nhưng nhớ hãy thường xuyên nghiên tập, chớ có bỏ bê.”
Lão dặn dò như thể biết rằng sắp tới không còn được chơi cờ với hắn nữa vậy.
Việc Ngô Tam Âm luôn có thể dự đoán trước mọi việc không còn gì bất ngờ với Từ Hiền, nghe lão nói vậy, hắn đành khom người đáp lại:
“Lời ngài dạy dỗ, Từ Hiền nhất định ghi nhớ trong lòng. Vãn sinh phải đi rồi, Nguyên Đán khoái lạc, Ngô lão!”
Hắn tự mình mở cửa rồi đóng cửa ra về, không chờ Ngô Tam Âm tiễn đưa.
Ngô lão đầu cũng không có ý định ấy, lão vẫn yên tọa trong lương đình, ánh mắt hiền hòa nhìn theo bóng lưng của Từ Hiền, lẩm bẩm những điều mà chỉ một mình lão nghe được.
“Lôi phong hằng, quân tử dĩ lập bất dịch phương. Đạo của trời đất, vĩnh hằng mà lại biến hóa khôn cùng…”
“…biến thiên mà bất dịch, thích nghi mà không đổi, thuận theo thời thế mà không phản bội sơ tâm. Trong cái vòng tròn của Đạo, chỉ mong ngươi có thể luôn đứng ở chính giữa, Từ tiên sinh.”
…
Từ Hiền không biết Ngô Tam Âm lẩm bẩm thứ gì, sau khi ghé qua nhà trưởng trấn để chúc Tết, hắn lúc này đang trên đường đến nhà Lý Tự Thành.
Tiệm rèn hôm nay đương nhiên vẫn không tiếp đơn, lò lửa đã nguội từ hôm qua đến giờ, nhưng cửa thì để mở, bởi Lý Đại Ngưu đang ở nhà.
Trông thấy Từ Hiền, y không tay bắt mặt mừng mà lại tỏ vẻ kinh ngạc, to giọng hỏi hắn: “Ơ Từ tiên sinh, Tiểu Ngưu không đi với ngươi sao?”
“Tự Thành? Lý đại thúc có phải nhầm rồi, sáng giờ ta vẫn ở nhà Ngô lão tiên sinh, chưa từng gặp hắn.” Từ Hiền nhướng mày đáp lại.
“Không thể nào? Lúc nãy vừa thăm gia gia nó về, Tiểu Ngưu đã nói phải đến chúc Tết ngươi, ta còn gửi theo chút ít rượu thịt, sao lại như thế được?”
Từ Hiền nghe vậy, bèn nói “thì ra là thế”, sau đó giải thích cho Lý Đại Ngưu biết:
“Lý đại thúc có điều không biết, đêm qua ta nghỉ lại ở học đường, đến nay vẫn chưa về nhà, vì vậy mới chưa từng gặp Từ Thành.”
“Ôi chao! Cái thằng này cũng thật là, không gặp tiên sinh cũng không chịu trở về, đã hơn một canh giờ rồi, chẳng biết lại la cà nơi đâu, thật không khiến người khác hết lo.”
Nghe Lý Đại Ngưu phàn nàn, Từ Hiền chợt cảm thấy nội tâm căng thẳng.
Lý Tự Thành đến nhà tranh tìm hắn, nhưng chỗ đó lúc này đã bị san phẳng, hơn nữa cũng không hề an toàn.
Đi lâu như vậy chưa về, liệu có phải xui xẻo gặp phải Sát Thần Môn đồ ghé ngang qua?
Sinh lòng lo ngại, nhưng trên mặt Từ Hiền vẫn không chút biến sắc, thái độ như thường mà lấy bức thư pháp chuẩn bị trước đó ra tặng cho Lý Đại Ngưu, đưa xong liền nói lời từ biệt:
“Có khi Tự Thành đang đợi ở nhà ta cũng nên, để ta trở về nói với hắn một tiếng. Lý đại thúc, Nguyên Đán vui vẻ!”
Nói xong liền lăn bánh rời khỏi trấn, tốc độ nhanh nhẹn hơn người.
“Từ tiên sinh Nguyên Đán vui vẻ… Ầy, lăn nhanh như vậy để tìm Tiểu Ngưu à, Từ tiên sinh quả thật là… nói thế nào nhỉ…à, lương sư. Từ tiên sinh quả thật là lương sư, con ta thật có phúc!”
Lời cảm khái của Lý Đại Ngưu, Từ Hiền không thể biết được, hắn lúc này đành từ bỏ kế hoạch ban đầu là đến Bảo An Đường, đổi hướng sang gò núi nhỏ ở ngoài tiểu trấn.
Tay cầm【Tầm Hung Kính】tra xét tung tích hung đồ, vừa ra khỏi trấn, Từ Hiền liền thu xe lăn vào trong không gian trữ vật, sau đó dồn hết nội kình vào hai chân,【Trục Nhật Thần Bộ】cảnh giới Lư Hỏa Thuần Thanh bật hết hỏa lực, phi tốc phóng về nhà cũ của mình.
Như một con ngựa thoát cương, chẳng mất bao lâu hắn đã trở lại chốn cũ, bãi phế tích vẫn còn đó, chỉ là có vẻ đã bị lục tung lên.
Từ Hiền nhìn thấy vò rượu chưa khui và một bọc giấy gói thịt, chúng nó được đặt trên một tấm ván gỗ, nhưng người lại chẳng thấy đâu.
Có điều hắn vẫn không hề hốt hoảng, phóng mình đến chỗ một cái nắp hầm, thò đầu xuống gọi: “Tự Thành?”
Quả nhiên, từ bên dưới có âm thanh kinh hỉ vang lên: “Tiên sinh?”
Thở phào một hơi, Từ Hiền cười quát: “Mau lên đây!”
Sau đó hắn tránh người qua một bên, lập tức gặp Lý Tự Thành nhảy tọt lên từ phía dưới.
Mồ hôi ướt đẫm toàn thân, mặt mày lấm lem, bộ y phục mới mặc lần đầu đã dính đầy tro bụi, cũng chịu không ít vết nhàu vết rách.
Nhìn bộ dạng thê thảm của Lý Tự Thành, lại thêm vẻ mặt mừng như điên khi nhìn thấy mình, Từ Hiền có thể đoán ra được gã hiểu lầm cái gì, ánh mắt cũng có vài phần xúc động, nhẹ giọng mắng rằng:
“Hôm nay mùng một Giáp Tý, nên ngươi muốn đi đào chuột sao? Trông ngươi mà xem, bộ dạng như vậy không mất mặt sao?”
“À ha, tiên sinh.” Lý Tự Thành chỉ biết cười khờ gãi đầu, không giải thích cái gì, cũng không hỏi vì sao nhà tranh lại thành ra như vậy.
Chỉ cần tiên sinh vẫn còn ở đây, thế là đủ rồi.
Nhìn dáng vẻ của Lý Tự Thành, không nhịn được phì cười, Từ Hiền lấy từ trong tay áo ra một bình nước để tên đệ tử khai môn rửa ráy, lại ném một bộ y phục của mình cho gã đi thay.
Lý Tự Thành lại một lần nữa chui xuống hầm, lúc xuất hiện trở lại đã hóa thành một Từ tiên sinh phiên bản lỗi.
Loại bạch y Từ Hiền hay mặc thật sự không thích hợp với gã, nhìn vào cứ dở dở ương ương, trông như tên đồ tể khoác nho phục, như bà bán cá mặc cung trang vậy.
Từ Hiền nhìn xong cũng thấy buồn cười, lắc đầu bảo rằng: “Quần áo của ta thật sự không thích hợp với ngươi, để ta nghĩ xem… Ừm, kiểu của y ắt hẳn là được.”
Hắn chợt nhớ tới bộ áo choàng lông sói của Thượng Quan Cải Mệnh, thầm nghĩ: ‘Nếu ngươi từng muốn thu hắn làm đồ đệ, hẳn là cũng không để ý việc bị đụng hàng chứ, Thượng Quan tiền bối?’
Ban sáng Thượng Quan Cải Mệnh có nói Từ Hiền đoạt đồ đệ của mình, khi ấy hắn nghĩ mãi chưa ra đó là chuyện khi nào, nhưng vừa rồi gặp được Lý Đại Ngưu, hắn liền thông suốt.
Trong cuộc nói chuyện với Lý đại thúc tháng trước về Lý Tự Thành, y từng nhắc đến việc ngày xưa có cao nhân nói muốn thu gã làm đệ tử, nhờ có Ngô lão tiên sinh ra mặt nên chuyện ấy mới không thành.
Nghĩ đến cách đây không lâu vừa được Thượng Quan Cải Mệnh chỉ điểm, Từ Hiền ôm lòng khâm phục, nhưng đồng thời cũng có chút ý nghĩ ganh đua.
‘Ngô lão thật là diệu tính sâu xa, biết ta mới là người thích hợp nhất dạy dỗ Tự Thành. Tuy cách dạy bảo của Thượng Quan tiền bối cũng rất đặc sắc, lấy đao ý truyền thụ, nhưng nào lại sánh được Thần Lâm Kỳ Cảnh của nguyên thư, nào lại có thể khiến học sinh tự mình minh ngộ như nghề Lão Sư, như Trọng Đạo Xích?’
Nhắc tới đao ý truyền thụ, Từ Hiền không khỏi cảm kích Thượng Quan Cải Mệnh, nhờ y mà【Tam Quốc Diễn Linh Bách Thức Đao】đã đạt tới cảnh giới Dung Hội Quán Thông.
Mặc dù không có y thì tiến cảnh của Tam Quốc Đao cũng gần đột phá, nhưng việc nào ra việc đó.
Nhớ lại lúc ấy, sau khi được Ngô Tam Âm tạm tha cho để lĩnh giáo đao pháp, Từ Hiền cứ ngỡ là Thượng Quan Cải Mệnh sẽ dùng miệng giảng giải hoặc trực tiếp múa đao thị phạm cho mình.
Nhưng không ngờ, chỉ với một ánh mắt của y, Từ Hiền lập tức sinh ra muôn vàn cảm ngộ, phát hiện có những thứ không nên nghe mà chỉ nên nhìn, không nên nhìn mà chỉ nên cảm nhận.
Bởi thứ mà ta nhìn thấy chỉ là cái hình ở bên ngoài, chứ không phải cái thần ở bên trong.
Cái mà ta nghe thấy là những lý lẽ của người khác, thích hợp với người nhưng chưa chắc thích hợp với ta.
Không những vậy, sau khi chỉ điểm cho hắn, Thượng Quan Cải Mệnh còn cho biết rằng:
Thứ mà cao thủ Huyền Tàng đang tìm hiểu, võ tu Thần Mạch đang vận dụng, là ý.
Từ Hiền chờ mong một ngày bản thân đạt tới những cảnh giới đó, khi ấy hắn cũng có thể dùng ý để dạy dỗ học sinh, cảm giác hẳn sẽ rất khó tả.
Nhưng bây giờ cảnh giới còn thấp, hắn ‘chỉ đành’ dùng cách ném bí tịch cho học trò tự lĩnh ngộ.
Bộp!
Mở gói thịt ra ăn, Từ Hiền thảy quyển【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】cho Lý Tự Thành, để gã tự mình lĩnh ngộ.
Nhưng không ngờ rằng, khi gã học trò to xác giở ra trang đầu, hắn bỗng nhận được một thông báo mới từ hệ thống.
Hiệp Đạo Giang Hồ thông báo điều gì, xin chờ hạ hồi phân giải.
~o0o~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT