Hai ngày sau, Hàn quốc Nam Dương.

Chiều tà mỹ lệ Phỉ Thúy sơn trang vốn đả là cảnh đẹp ý thơ nay dưới ánh trời chiều lại trở nên mỹ lệ, những áng mây hồng như thiếu nữ e thẹn xấu hổ.

Trong cơn gió se lạnh cuốn đi những chiếc lá đỏ hồng từ một thân cây lớn một màu đỏ thắm lá cây, những cánh chim vổ cánh trên bầu trời chuẩn bị trở về tổ ấm của mình.

“ Huynh.. mặt ta có gì sao?” Tử Nữ ánh mắt thoáng qua quang mang, cười khẻ thân ảnh uyển chuyển đi đến chiếc bàn làm bằng ngọc thạch dựng dưới gian nho nhỏ lầu đình.

Hoàn toàn khác với bộ dáng thường ngày, mái tóc tím thường được búi lên được xỏa dài ra đến eo, hai bên má thả hai lọn tóc tím trên người cùng không còn bộ y phục câu người thường ngày, thay vào đó là một bộ trường xam bó sát cũng một màu tím làm cho Tử Nữ bây giờ khác hoàn toàn với thường ngày.

Dược Thiên Sầu cất bước đến gần ngồi xuống chiếc ghế lên tiếng: “ mỹ nhân chỉ cần thay đổi một chút cũng khiến người mê hoặc.”

Tử Nữ khóe môi nhích lên độ cong, nhỏ đem mắt dời đi rồi nói: “ so với Tử Dận phu nhân cùng các vị hồng nhan bên cạnh huynh, Tử Nữ dung mạo nào bằng.”

Dược Thiên Sầu đem ấm trà lẫn chén trà hoàn toàn làm bằng ngọc trắng chế tác, có thể nói Phỉ Thúy Hổ sống xa hoa giàu sang còn hơn xa đám vương tôn hoàng thất, nội thất đồ vật bên trong đều là thượng đẳng cả, đem chung trà ngọc nâng lên nhìn về mặt nước như sương mù bốc khói.

Loại trà mà hắn uống bây giờ cũng đắc đỏ không kém chính là Tuyết Đỉnh Ngân Thoa của người Hồ, vốn cây trà ở người Tần song khi được người Hồ đem về trồng lại chỉ hơn không kém, là thứ trong nguyên tác Trương Lương dùng để nhận ra việc Doanh Chính hành tung bại lộ cũng như phát giác Thành Kiều.

“ Tuyết Đỉnh Ngân Thoa, đúng là trà ngon” Dược Thiên Sầu đem chén trà nhấm một ngụm nhìn bốc hơi nóng hổi như sương khói, nhưng khi uống vào lại mát lạnh êm dịu vị hương thơm mát đọng lại lâu dài, đem mắt chuyển qua Tử Nữ cười nói: “ gả cho ta”

“ Phốc” Tử Nữ vừa uống một ngụm nghe được lời đột ngột của Thiên An, không kìm được đem ngụm trà phun ra gương mặt thoáng lên phiếm hồng nhìn về nam tử phía trước lúc này y phục cũng đả thấm ướt, liền nói: “ huynh, thật biết chọc người.”

Dược Thiên Sầu không nói gì, đem ấm trà tiếp tục rót cho nàng, rồi nói: “ không phải ta tâng bốc mình, nhưng luận tài trí thực lực dung mạo thế gian khó người có thể vượt qua ta, chỉ một điếm trừ là ta tim có chút lớn, đa tình phong lưu song ta tuyệt không phụ bạc bất cứ ai, Tử Nữ...”

Tử Nữ liền cắt lời hắn, liền nói: “ huynh mời ta đến nơi này ngắm cảnh, chỉ để nói mấy thứ này sao?”

Dược Thiên Sầu nhìn nàng ánh mắt tránh né, liền dời mắt đi liền chuyển qua chủ đề khác, nói: “quên mất, Phỉ Thúy sơn trang đúng là cảnh quan mỹ miều, phong thủy nhất lưu, ngắm hoàng hôn ở nơi này so với bất cứ nơi nào trên Hàn quốc đều đẹp hơn cả”

Tử Nữ môi có chút nhích lên độ cong, đáp lời: “ xác thực.”

Lúc này một nhóm người cất bước đi đến gần, dẫn đầu là một trung niên nam tử ôm kiếm đi đến trước mặt hai người cung kính nói: “ Tử Nữ lảo đại, trang chủ”

Dược Thiên Sầu gật đầu, rồi nói: “ Cửu Nghĩa Hội ta sẻ giúp các ngươi phát triển ở nơi này, làm tai mắt cho Lưu Sa cũng được, chỉ cần các ngươi giúp ta quản lí nơi này an toàn chổ tốt mà các ngươi không thiếu”

“ Đa tạ trang chủ giúp đở” nam tử nghe được ánh mắt sáng lên hai tay ôm quyền thi lể, phía sau đám thuộc hạ cũng đồng thanh nói.

“ Leng keng leng keng leng keng” một tràng tiếng chuông nhỏ vang lên, thanh âm vui tai phát ra làm cho nhóm người ở đây hiếu kỳ quan sát.

Liền thấy được một cái bóng trắng từ xa phóng đến như một vệt thiểm điện chính là nguồn cơn của âm thanh này, nhanh chóng từ xa lao đến chiếc bàn ngọc của Dược Thiên Sầu và Tử Nữ.

“ Tiểu Bạch” Tử Nữ cất lời nhìn đầu cáo trắng xuất hiện, trên cổ và tay chân đeo lấy các chiếc chuông lục lạc nhỏ, đem chân nhỏ chỉ về những chiếc chuông này miệng phát ra thanh âm như chán ghét tố khổ một dạng.

“ Sương nhi thật là” Dược Thiên Sầu đem tay vươn ra đem những chiếc chuông lục lạc gở xuống cho nó, ánh mắt nhìn về một phương hướng cổng đi vào thấp thoáng một bóng ảnh nhỏ con cất bước đi vào.

Nhìn đám người Cửu Nghĩa Hội rồi nói: “ Nam Dương có tất cả 27 bang chúng lớn nhỏ, quá nhiều ta chỉ cần 1 là đủ, đây là cơ hội ta cho các ngươi”

“ Cảm tạ trang chủ” Lục Sư thủ lĩnh của Cửu Nghĩa thân hình có chút kích động ánh mắt nóng bỏng chắp tay thi lể, hắn biết người đứng trước mình là nhân vật nào tài trí lực đều là thế gian nhất đẳng khó người có thể bì kịp.

“ Cha.. nơi này thật đẹp.. tên heo mập đó thật biết chọn nơi ở.. a đây là.. Tử Nữ tỷ” Lăng Sương thân ảnh trên chiếc xe đạp chạy nhanh đến chổ đám người, ánh mắt quan sát khắp

nơi rồi giật mình phát hiện ra Tử Nữ so với thường ngày khác biệc.

“ Lăng Sương tiểu thư” Tử Nữ cười đáp, không biết sao nàng nhìn nữ hài phía trước chăm chú nhìn mình, nội tâm có chút hốt hoảng lên.

“ Cha.. ngươi là hẹn hò với Tử Nữ tỷ ư, có phải là cho ta thêm di nương mới không?” Lăng Sương tinh linh cổ quái nhìn Tử Nữ nói.

Tử Nữ trong long xấu hổ, gương mặt vẫn bình thường, nói: “ đại tiểu thư quá lời, Tử Nữ nào dám trèo cao chứ.”

Dược Thiên Sầu nhìn nàng, nói: “ nhân gia là chướng mắt cha con, cho nên đừng có nói bậy nữa.”

Lăng Sương nào mà tin, đi đến gần hắn, ánh mắt bị một tên nam nhân ôm kiếm chú ý, nhìn hắn nói: “ cái tên này..”

“ Đại tiểu thư, ta là Lục Sư” Lục Sư liền chủ động hô lên, gương mặt đầy ý cười.

var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

Dù sao chỉ cần bám lấy bắp đùi lớn này thì Lục Nghĩa bang phái đả bị hủy đi sẻ lớn mạnh hơn bao giờ hết một Cửu Nghĩa mới bá chủ Nam Dương chỉ cần phụ thuộc vào Thanh Y Lâu là có quả ngon để ăn rồi.

Hắn làm sao không biết các thương đoàn của Thanh Y Lâu buôn bán khắp nơi luôn cần đại lượng áp tiêu đây để tránh sơn tặc hay các hắc bang dòm ngó của cải, chỉ cần lớn mạnh ăn ké một chút cũng đả là béo bở rồi.

“ Lục Sư” Lăng Sương lẩm bẩm, sau đó bỏ đi hắn đi đến gần Thiên An hai người.

“ Đây là xe đạp” Tử Nữ ánh mắt hiếu kỳ thân ảnh cất bước đi đến gần chiếc xe đạp được bật chưng chống đứng dưới bậc thềm.

Ánh mắt tràn đầy tò mò nhìn về hai chiếc bánh xe tròn mỏng với những chiếc tăm thép kim loại, một chiếc yên bọc da giúp ngồi và chở người phía sau.

Mắt đẹp sáng lên khi nhìn về vị trí bánh xe là mấy chiếc líp tròn răng cưa có một sợi xích nhỏ liên kết với vị trí hai chiếc bàn đạp cũng có một chiếc tương tự như vậy.

Thứ này nàng chỉ có nghe là phương tiện di chuyển trong quốc thổ Đại Việt, ngoài trừ lãnh thổ hoàn toàn không được đem ra ngoài.

Nếu bất cứ ai đem ra chính là phản quốc tội danh, không chỉ vậy phàm là những món đồ được Việt vương ấn định đều không được đem ra.

Song cũng có ngoại lệ, có một vài người được quyền đem ra, mà thân phận của Dược Thiên Sầu đả bại lộ là cửu công tử Bách Việt, Việt vương anh sở hữu thứ này âu cũng là hợp lý cả.

“ Đúng vậy, là xe đạp” Lăng Sương đáp lời thân ảnh đi đến bên cạnh Thiên An phồng má lên khi thấy hồ ly bị cởi xuống các chuông lục lạc.

Bất mãn nói: “ cha, sao ngươi lại đem chuông lục lạc cởi xuống rồi, tiểu bạch đứng lại.. có đứng lại không?”

Dược Thiên Sầu đem tay bắt lấy tay nàng khi muốn định đuổi theo tóm lấy tiểu bạch đả nhanh chóng chạy đi trong sơn trang chơi đùa, cười nói: “ không phải con luôn kêu không có gì chơi sao? đến Nam Dương một ít tiểu lâu la để con chơi đùa một hồi”

“ Tốt à” Lăng Sương thốt lên.

Trong đêm tối toàn bộ hắc bang ở Nam Dương thế lực của Dạ Mạc phân bố đều bị nhổ bỏ, những thế lực đầu hàng quy thuận được tụ họp dưới cái tên Cửu Nghĩa bang phái từ Lục Nghĩa một bang phái nhỏ yếu bị Dạ Mạc chèn ép.

Trong một đêm cấp tốc lớn mạnh trở thành thế lực phụ thuộc cho Thanh Y Lâu, là tai mắt tại vùng Nam Dương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play