Hàn quốc vương cung tất nhiên tráng lệ, nhưng chung quanh nơi này lại tồn tại một chỗ lãnh cung, vô hạn thê lương.

Một mảnh phế tách tường đổ xuất hiện xung quanh, là một tòa lảnh cung đả bị bỏ trống nhiều năm.

Chỉ còn lại một mảnh hoang tàn, khó mà tin được nơi này xưa kia từng là một nơi hoa lệ, từng là Xuân Thu thời kỳ khởi nguồn cho loạn thế Trịnh quốc vương cung- Ly Hồ.

Trịnh quốc dưới thời của Trịnh Trang Công đến cả Chu Thiên Tử cũng không làm gì được hắn.

Lấn át cả các chư hầu, nhưng hắn bành trướng mạnh mẻ trong thời gian ngắn xưng hùng trên mảnh đất trung nguyên rộng lớn.

Đánh bại cả các chư hầu nghe lệnh Chu Thiên Tử thảo phạt, song một thời gian sau lại như quả bóng xì hơi suy vong.

Để rồi sau khi Trịnh Trang Công chết nước Trịnh theo năm tháng cũng tan biến trong dòng sông lịch sử.

Trăm năm trước bị Hàn quốc thôn phệ, mà tòa vương cung phồn hoa năm nào giờ đây chỉ còn là một mảnh hoang vắng không một bóng người, à không lại có người ở mảnh phế tích này.

Ánh trăng dịu nhẹ rọi xuống chốn hoang tàn này, trên một hành lang cũ kỹ rêu mốc mọc quanh, xung quanh là một mặt hồ nước trong gió loáng thoáng lại thấy những chiếc cánh hoa bị thổi bay, thân ảnh Tử Nữ cầm theo đèn lồng song hành cùng Hàn Phi mà đi.

Tử Nữ càng là không nhịn được hỏi: " Không phải là muốn đi uống rượu cùng sao"

“ Uống rượu chỉ là cái cớ đêm của túy ông, xưa nay chưa bao giờ là rượu”

Tử Nữ ánh mắt nhìn về khắp nơi, lại nói:“ Huynh lại có chủ ý quỷ quái gì thế, hoàng cung nguy nga tráng lệ, sao lại có một nơi đìu hiu tàn tạ thế này?”

Hàn Phi liền trả lời: "Đây là một tòa lảnh cung, quyền hành khung đảo. Có điều bây giờ thật sự rất lạnh, dùng để bảo tồn chút ký ức với chủ nhân quá cố"

Tử Nữ nghi hoặc dò hỏi “ chủ nhân quá cố”

Hàn Phi đi vài bước thì dừng lại nói “ quả thật,nơi này vốn là hoàng cung cũ của Trịnh quốc năm xưa, trước kia thuộc về một bá chủ quân vương hống hách ngang tàng”

“ Bá chủ, huynh đang chỉ” Tử Nữ cầm lấy đèn lồng đi đến.

Hàn Phi chậm rãi nói: “ Trịnh Trang Công, quốc quân đời thứ 3 của Trịnh quốc, vị bá chủ đầu tiên trong thời Xuân Thu.

Thời gian Trịnh Trang Công tại vị Trịnh quốc lớn mạnh một thời. Ánh hào quang của hắn thậm chí còn khiến cho thiên tử Đại Chu trở nên mờ nhạt. Còn Đại Chu kể từ khi Bình Vương chuyển về phía Đông, địa vị dần trở nên suy thoái.

Đứng trước Trịnh Trang Công càng lúc càng không nghe lời, thiên tử liên thủ với tứ quốc, ý đồ tiêu diệt Trịnh quốc nhưng liên quân của thiên tử lại bị Trịnh Trang Công đánh cho tan tác tơi bời.

Thầy của ta Tuân Tử đã từng bình trong thiên “Vương Bá”. Chư hầu các nơi lập chính, tiếp đó ngủ bá Xuân Thu nổi dậy, đến Sở Trang Vương dòm ngó Trung Nguyên. Xuân Thu từ đó càng lúc càng đi xa dần”

Tử Nữ ánh mắt nhìn Hàn Phi tiếp lời: “ Vấn đỉnh Cửu đỉnh”

Hàn Phi nói tiếp: “ Vũ Vương nhìn ra thiên cơ ra thần sách, chia thiên hạ làm 9 châu hợp sức quỷ thần 4 phương tạo thành 9 đỉnh. 9 đỉnh trải qua ba đời Hạ Thương Chu là thứ tụ tập uy nghiêm thiên tử, sức nặng của quốc gia xả tắc.

Sở Trang Vương hỏi Đại Chu về kích cở, trọng lượng của 9 đỉnh. Một câu hỏi có phần hời hợt này lại làm cho chư hầu thiên hạ kinh ngạc”

“Thiên tử đã chết chư vương tranh giành” Tử Nữ lần nữa tiếp lời cho Hàn Phi

Hàn Phi quay đầu nhìn Tử Nữ: “ Tử Nữ cô nương nói hay lắm”

“ Những gì huynh vừa nói có liên quan gì đến Trịnh quốc, Trịnh Trang Công”

Hàn Phi nhìn về cánh hoa đào rơi dưới mặt nước, mặt hồ có phần gợn sóng tại chiếc lá rơi đó:“ Ngũ bá tuy mạnh nhưng sự trỗi dậy của Trịnh Trang Công lại là khởi đầu cho thời loạn thế. Mà khởi đầu đó lại nằm ngay trong tòa lảnh cung mà chúng ta đang đứng”

Tử Nữ cảm thán nói: “ Dù có phong quang một thời nhưng chẳng có thể lâu dài”

“Rất nhiều người hiếu kỳ về nguồn sức mạnh giúp hắn năm xưa vực dậy nhanh chóng, trở thành bá chủ” Hàn Phi ánh mắt sáng lên, đối với bí ẩn này hắn cũng muốn biết lấy.

“ Là gì” Tử Nữ hiếu kỳ hỏi

Hàn Phi quay đầu lại cười nói: “ ta cũng rất hiếu kỳ”

“ Huynh nói lôi thôi rườm rà, nói đông nói tây suốt nửa ngày trời. Mà vẫn chưa nói rõ tại sao, đến tòa lãnh cung này” Tử Nữ không lạnh không nóng trả lời lên tiếng.

Hàn Phi vẻ mặt có chút khó coi, nói:“ ta đã cố gắng tóm tắt điểm chính rồi mà”

“ Không phải huynh bảo ta ở đây uống rượu với huynh sao” Tử Nữ vũ mị hỏi.

Hàn Phi cười nói: “ uống rượu chỉ là cái cớ, mục đích nâng ly trước nay không phải là rượu”

Hai người cứ tiếp tục cất bước đi hết căn hành lang tiêu điều này, cho đến khi dừng lại ở một mảnh đất trống có phần đổ nát.

Thiên Trạch động tĩnh để Cơ Vô Dạ điều hết cấm quân ra khỏi hoàng cung để Hàn Phi đoán được đường đi nước bước, chờ sẵn nơi này phục kích.

Bởi, giữa vương cung nước Hàn và phủ thái tử lại kết nối với nhau thông qua tòa lảnh cung của nước Trịnh này.

“ Cộp cộp” âm thanh bước chân xa vang lại trong đêm, lúc này Thiên Trạch bước đi trong đống đổ nát đi đến, từ người hắn những bóng đen không ngừng lan tỏa ra bên ngoài

“Trực giác là thứ thuộc về phụ nữ, nhưng không hề thích hợp với những người sắp chết”

Hàn Phi, Tử Nữ mày nhíu lại sau đó con mắt mở lớn kinh ngạc không thôi khi Thiên Trạch lại có dung mạo cùng với Dược Thiên Sầu tựa nhau, so với Thiên Trạch bắt cóc thái tử thì việc Dược Thiên Sầu liên quan đến Thiên Trạch như kinh thiên phích lịch hơn.

Trang chủ của Thanh Y Lâu lại cùng với thái tử Thiên Trạch dung mạo tựa như. Giờ phút này hai người đả đoán ra được xuất thân của y, làm cho lòng người sóng to gió lớn. Phải biết y cùng với Việt vương Thiên An quan hệ đây.

Ánh mắt hai người liếc nhau trong đó thấy rõ được sự kinh ngạc trong đó, bọn họ cũng nhận được Dược Thiên Sầu và Thiên Trạch khác biệc hoàn toàn, khi một bên má phải là vảy rắn từ người tỏa ra khí tức chết chóc.

Cố gắng bình ổn tâm tình lại Hàn Phi cười nhạt một tiếng cầm lấy lồng đèn của Tử Nữ đi tiến lên, hắn biết rõ bây giờ không phải là lúc nói mấy chuyện này, trước giải quyết Thiên Trạch đã "Một cái sắp chết người, chờ đợi một người đả chết đi một lần. Cuộc gặp gở không phải là lý thú sao?"

"Chết, không phải một điều thú vị, ngươi sẻ sớm hiểu ra thôi" Thiên Trạch cười lạnh nói, sát ý lăng nhiên.

Hàn Phi lay lay đầu: "Điểm thú vị là, thời gian qua, ta đã gặp không ít kẻ vốn ra phải chết"

"Rất nhiều kẻ vốn ra phải chết lại ở ngay trong hoàng cung này!" Thiên Trạch trầm giọng nói ra, ý vị sâu xa.

Hàn Phi nhìn xem Thiên Trạch, trầm ngâm rất lâu, lần nữa mở miệng: "Ngươi đến để báo thù, hay là vì kho báo của Đoạn Phát Tam Lang truy tìm?"

"Ta đến là chỉchứng minh một việc. Đã gieo hạt, thì ắt gặt quả. Thời gian cũng không thể chôn vùi được chân tướng."

"Vậy ngươi có biết, lý do tại sao năm xưa ngươi không có chết. Và bây giờ được phục sinh không"

"Ta vẫn còn sống, là vì những nỗi đau ta phải gánh chịu chưa đủ để giết chết ta!" Thiên Trạch trầm giọng nói: "Cũng là vì trong trực giác nực cười của một số kẻ,cho rằng bất cứ việc gì đều nằm trong tầm khống chế của bọn chúng"

Hàn Phi lần nữa lên tiếng “ trong mắt ngươi là họ sai à”

“ Trong mắt ta, tất cả các ngươi đều sai hết”

Hàn Phi trầm ngâm, nói “ ta cũng không nhất thiết là kẻ địch của ngươi »

Thiên Trạch lại là cười lạnh: "Lưu Sa chưa chắc là kẻ định của ta, nhưng ta nhất định sẽ hủy đi hết tất cả mọi chướng ngại!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play