Cùng lúc đó, Tần Trịnh ngoại thành

Sở dân chạy nạn, được an trí tại một cái trong thôn xóm, mặc dù sinh hoạt nghèo khổ, nhưng ở cái này trong chiến tranh, có thể có một cái an thân địa phương, đã rất đáng quý.

Nhưng ở nơi này trời ban đêm, 1 vị chống gậy lão giả lưng còng, tới cửa bái phỏng đám người này.

Một vị Sở dân lão già, nhìn xem đột nhiên xuất hiện còng lưng lão nhân, vội nói: “huynh cũng nghe được Hàn Vương thu nạp vương mệnh của nạn nhân chúng ta, mới tìm đến đây hả? Những người ở đây đều đến không lâu huynh cứ yên tâm ở lại. Sau này chúng ta sẻ là người một nhà”

Còng lưng lão nhân không có trả lời, chỉ là ngồi ở một bên. Lúc này, một cái thuần phác trung niên nam tử, nhiệt tình đưa lên một bát canh cá.

Còng lưng lão nhân tiếp tới, lay lay đầu, lại là nói ra: "Đây không phải người ở"

“Hả. Huynh nói cái gì vậy?” lão giả đứng lên tới, không nhịn được nói: “ May nhờ có Hàn Vương nhân đức, ban mảnh đất này cho chúng ta. Không thì bây giờ chúng ta vẫn đang ở Việt quốc dãi nắng dầm mưa đấy"

"Chính là!" Cái khác người đồng dạng gật đầu.

Nhưng đúng lúc này, lão giả cùng người chung quanh, nhao nhao sắc mặt kịch biến, mồ hôi lạnh thẳng bốc lên.

Chỉ thấy còng lưng lão người trong tay canh cá bên trong, đột nhiên xuất hiện một đạo lục sắc u minh xà, rất là kinh khủng.

“Ta là nói, nơi này có thể không phải người sống ở địa phương” Còng lưng lão nhân cười lấy nói ra, chỉ là cười đến mức dị thường âm lãnh.

Không có người biết, vị này còng lưng lão nhân, liền là Bách Độc Vương.

Lời nói rơi xuống, cả mảnh thổ địa đột nhiên xuất hiện đếm không hết xà, quanh co khúc khuỷu, đánh về phía tất cả người dân chạy nạn.

Mà còng lưng lão nhân lại là đứng lên tới, trên thân bao quanh độc xà, phun ra khói đen.

Hắn chậm rãi đi hướng về phía trước đống lửa, một chưởng rơi xuống, xích hồng hỏa diễm, toàn bộ biến thành u minh sắc, trong nháy mắt nổ tung, lan tràn đến tứ phía, đem trọn mảnh thổ địa đều nhuộm thành u minh sắc, bên trong còn có độc xà qua lại.

Đám dân chạy nạn kinh hồn thất sắc, nhao nhao chạy tán loạn. Nhưng độc xà lại là đếm không hết, đem tất cả dân chạy nạn toàn bộ bao phủ.

Lão già bị độc xà quấn, lượn quanh, thoi thóp trực tiếp, nhìn xem còng lưng lão nhân, tràn đầy không biết, không nhịn được hỏi: "Vì cái gì?"

Còng lưng lão nhân cười lạnh: “ Năm xưa các ngươi dày xéo Bách Việt, thập công tử tha mạng cho các ngươi, nhiều năm như vậy cũng nên thu nợ”

Lão nhân nhất thời cứng họng, nhìn về phía trước đột nhiên biến thành huyết hồng sắc thiên địa, kinh hồn thất sắc.

Chỉ gặp một đạo thân ảnh, phảng phất đạp hỏa thủy mà tới, nhìn xem khắp nơi đau khổ cầu khẩn đám dân chạy nạn.

Lão giả nhìn xem đột nhiên xuất hiện nam tử, sắc mặt tràn đầy kinh khủng, hắn nhận ra được người này là ai.

Từng là Bách Việt Thái tử, Xích Mi Long Xà, Thiên Trạch. Mà phía sau hắn còn đứng mấy đạo thân ảnh, chính là Thủy Vân Du, Khu Thi Ma, Tượng Vương, Xảo Ma.

“Các ngươi cũng không xứng được sống” Thiên Trạch xoay người, khoát tay áo, phán bọn họ tử hình.

Bách Độc Vương gật gật đầu, quần xà trong nháy mắt cuồng bạo lên tới, nhao nhao đánh về phía chung quanh dân chạy nạn, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp.

Bách Độc Vương tới đây mục đích, cũng là phụng nguyên Bách Việt Thái tử Xích Mi Long Xà mệnh lệnh, đem đám này hắn cho rằng không đáng được sống giết chết, dùng đại biểu báo thù cùng trừng phạt "Bách độc nguyền rủa", một mẻ hốt gọn.

Có sự nhúng tay của Thiên An toàn bộ dân chúng Bách Việt trở thành nô lệ của Sở quốc đả bị hắn bí mật chuyển về đô thành.

Theo chân các thương đoàn Đại Việt, hay là Thanh Y Lâu. Cho nên sẻ không có chuyện Bách Việt dân chạy nạn chạy đến đô thành Tần Trịnh, cho nên hắn liền đem đám tù binh Sở quốc thả ra cho bọn họ trở về Sở quốc.

Một số dân chạy nạn lại chạy đến Tần Trịnh lánh nạn, dù sao nơi này có Thanh Y Lâu cơ sở mọc lên.

Nếu bọn họ thu nhận vào cuộc sống sẻ thay đổi, nhưng còn chưa chờ được đổi vận đả bị Thiên Trạch thủ hạ độc chết.

Ngày hôm sau, Tân Trịnh ngoại thành, Sở dân chổ tị nạn.

Tất cả thôn dân được an bài trong một cái thôn xóm nhỏ, nhưng trong một đêm lại chết thảm, chỉ có một số người may mắn được Thanh Y Lâu tiếp nhận dời đi mới thoát khỏi một màn này.

Nhận được tin từ sớm Hàn Phi và Trương Lương đả nhanh cất bước đến nơi này.

Hàn Phi nhìn xem hiện trường dấu vết, suy đoán lấy hung thủ số lượng đặc thù.

Mà Trương Lương lại là nhìn xem thi thể tình trạng, sắc mặt biến hóa, trầm giọng: "Da tím bầm, cơ thể bị thương do cháy, xác chết còn đốm màu thế này, là do trúng độc mà thành."

"Độc gì?" Hàn Phi hỏi tiếp nói.

“ Triệu chúng trúng độc của những người này, đều không có thấy trong ghi chép y học Trung Nguyên. Có thể thấy, loại độc mà hung thủ dùng đến từ ngoại vực." Trương Lương tiếp theo nói ra: "Nghe nói Đại Việt có cả trăm loại bí dược, đều là những loại độc mạnh nhất, kỳ lạ nhất"

"Ý đệ là, hung thủ giết chết Sở dân nạn dân, đến từ Đại Việt?" Hàn Phi mở miệng nói.

“Đại Việt có hai hung thuật lớn, cổ cùng độc.” Trương Lương trầm ngâm nói.

Hàn Phi tựa hồ là nhớ ra cái gì đó: "Mấy ngày gần đây, nghe nói có mấy người từng nhìn thấy Bách Quỷ Dạ Hành!"

"Đó là thuật Thi cổ của Đại Việt"

"Như vậy khả năng này chính là loại khác hung thuật còn lại” Hàn Phi mày nhíu lại nói.

“Đại biểu trừng phạt cùng báo thù, Đại Việt chi chú” Trương Lương tiếp lời Hàn Phi

Lúc này một tóp ba người lính đi đến gần Hàn Phi, một người lấy ra tấm ngọc bài nói “ Đại vương có lệnh Tuyên Tư Khấu Hàn Phi tiếp kiến”

Tử Lan Hiên một gian sảnh phòng.

Tử Nữ đem tay rót lấy chung rượu cho nam tử phía trước, ánh mắt liéc nhìn nói: “ Ngày hôm qua có người lại ám sát đại tướng quân Cơ Vô Dạ, việc mà trước nay chưa từng ai dám làm”

“ Ồ, lại có người như vậy sao? ” Thiên An giả vờ không biết tay nâng lên chung rượu được rót uống lấy.

Tử Nữ lại nói: “ Ghê gớm là người này lại trước mí mắt của Cơ Vô Dạ tập sát, đến bây giờ vẫn còn chưa tra được hung thủ, huynh nói người này rốt cục là thần thánh phương nào”

Lúc này cánh cửa được mở ra, một thân ảnh thiếu niên bước vào là một trong những bang chúng của Thanh Y Lâu sơn trang, bước vào ánh mắt liếc nhìn xung quanh cúi người thi lể sau đó đi đến gần Thiên An khẽ nói.

Thiên An gương mặt vẫn thong dòng bình tĩnh, không một chút biến hóa tin tức mà hắn nghe được chính là việc nạn nhân Sở quân bị giết, Hàn Phi đả được điều vào cung. Cùng với việc đại tướng quân Cơ Vô Dạ cho người đến chổ hắn.

“ Ực” Thiên An một hơi uống sạch, thân ảnh đứng dậy cười nói: “ Không thể bồi tiếp mỹ nhân được rồi, gặp lại sao?”

Thêm nửa tiếng di chuyển Thiên An rời khỏi Tử Lan Hiên đi đến Thanh Y Lâu sơn trang, lúc này đả có một đám quân binh canh giữ dẫn đầu lại chính là Mặc Nha, hắn vội vàng trở về là chuyện này khi mà từ sớm một đội binh lính đả bao bọc lấy sơn trang của hắn phụng mệnh Cơ Vô Dạ dò xét nơi này.

“Đây không phải là quạ đen tiểu đệ sao? không biết cớ sự gì lại đến Thanh Y Lâu sơn trang của ta đây” Thiên An cả người trong mủ trùm che phủ cất bước đi đến cổng vào.

“ Bang chủ” Đám thị vệ hơn trăm người trên tay mang theo binh khí, cung kính lên tiếng Đường Thất lảo đầu đả xuất hiện ở cổng ra vào.

Mặc Nha tà mị môi khẻ nhích khi Thiên An lại chiếm tiện nghi của hắn, lên tiếng: “ Chỉ là phụng mệnh của tướng quân đến tra án mà thôi”

“ Tra án chúng ta làm ăn đường hoàng, không biết phải phạm tội gì?” Thiên An đáp trả.

Mặc Nha lại nói: “ Gần đây Thiên Trạch loạn đảng làm cho chưởng khí mù mịt, mấy ngày trước không ít Sở dân chạy nạn được Thất Tuyệt sơn trang thu nhận, tướng quân nghi ngờ Thất Tuyệt sơn trang che dấu loạn đảng, nên phái người tra xét”

Thiên An đương nhiên hiểu ra được đây là Cơ Vô Dạ gõ đầu hắn, cũng muốn khép tội cho hắn buộc hắn phải theo thế lực hắn, việc bị ám sát ngày hôm qua để cho hắn điên tiết lên, sự việc càng ngày càng đi xa mà thế lực Thiên An ngày càng lớn mạnh sinh ý dần dần mở ra khi các chi nhánh đem những vật dụng như gương, rượu, thủy tinh sành sứ đem lại nguồn tiền khổng lồ.

“ Cộp cộp” Một tràng tiếng bước chân vang lên, Mặc Nha cùng đám quân sỉ chú ý thấy được một thân ảnh nam tử dẫn theo một nhóm người đi đến, gương mặt Mặc Nha liền ngưng trọng bởi hắn nhận ra người này chính là nghĩa tử của tứ công tử Hàn Vũ- Hàn Thiên Thừa.

“ Thiên Thừa gặp qua Thất Tuyệt bang chủ” Hàn Thiên Thừa nhìn qua thân ảnh mủ trùm che kín, ánh mắt thoáng qua quang mang, phía sau hắn đám gia bộc đứng sau còn kéo theo những chiếc xe ngựa, lại hỏi: “ Không biết rốt cục là chuyện gì mà quan binh của phủ đại tướng quân lại vây lấy Thất Tuyệt sơn trang?”

Mặc Nha ánh mắt thoáng qua tinh quang nhìn Thiên An, hắn có ngu cũng biết Hàn Thiên Thừa đến đây là giải vây cho Thiên An, liền nói: “ Tướng quân nghi ngờ Thất Tuyệt sơn trang có chứa loạn đảng Thiên Trạch bên trong, chúng ta được lệnh phụng mệnh đến tra xét? đám người nơi này lại cả gan chống đổi ngăn cản..”

Hàn Thiên Thừa liền cắt ngang: “ đại tướng quân có nhầm lẫn chăng, theo Thiên Thừa được biết Thất Tuyệt sơn trang bên trong các mặt hàng đều là độc môn bí truyền không thể để lộ, ngăn không cho binh lính vào chính là lo sợ độc môn bí kỹ bí mất, còn về loạn đảng Thiên Trạch Thiên Thừa cũng ra vào sơn trang mua hàng hóa nơi này, quả thật có những người dân Sở dân nhưng đều là gia nô làm việc trong trang mà thôi”

“ Cũng may có Thiên Thừa lên tiếng, nếu không ngày hôm nay chỉ sợ Thất Tuyệt sơn trang gắn lấy tội danh bao che loạn đảng Thiên Trạch có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch” Thiên An trực tiếp vạch mặt với Mặc Nha, rồi lớn tiếng: “ Đường Thất các mặt hàng của tứ công tử đả chuẩn bị sẵn chưa”

“ Bẩm bang chủ đả đầy đủ” Đường Thất vuốt râu cười nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play