Hàn Phi quỳ tại trên đất, nhìn về phía trước Hàn vương An.
"Con có biết những việc con làm đã gây cho quả nhân bao nhiêu tai họa không?" Hàn vương An nhìn quỳ phía trước Hàn Phi tức giận quát lớn.
"Chính vì hiểu rõ điều này, nên trước khi hành sự nhi thần mới không để phụ vương biết được." Hàn Phi lại là bình tĩnh hồi nói, mặc dù trong lòng có chút khẩn trương.
"Con đang bỡn cợt quả nhân đó hả?" Hàn Vương giận dữ, tay áo dài hất lên, ngôn ngữ trở nên có chút băng lãnh..
"Xin phụ vương bớt giận mà nghe nhi thần giải thích." Hàn Phi lần nữa mở miệng, thẳng thắn nói: " Nạn nhân Sở quốc chỉ biết là Phụ Vương chứ không biết Hàn Phi. Nhân tâm đã quy thuận với đại vương, đây là cái thứ nhất."
“Thứ hai, nếu như Việt quốc mượn cớ sinh sự, Phụ Vương cứ việc đem tất cả trách nhiệm lên người nhi thần, sẻ không hề có chút tổn hại gì cho ngài. Cho nên con nhất định phải tiên trảm hậu tấu, không thể để ngài biết."
"Già mồm át lý, chuyện đả đến nước này còn lẻo mép? Có tin rằng ta cả đời cho con vào lãnh cung không?" Hàn vương tay áo hất lên, xoay người, lạnh lùng nói.
Hàn Phi lần nữa mở miệng, ngôn ngữ vẫn như cũ bình tĩnh: "Phụ Vương nếu thật bởi vì chuyện này trách tội nhi thần, cũng sẽ không triệu kiến nhi thần. Phụ Vương tra rõ ngọn ngành những gì nhi thần có thể nghĩ tới.
Chắc Phụ Vương sớm đã nghĩ tới, chỉ là cho ta mượn tay, hoàn thành mà thôi. Nhưng để răn đe tính bướng bỉnh của nhi thần cho nên mới giam nhi thần vài hôm, thật sự là nghĩ cho nhi thần, nhi thần cảm tạ ân điển của phụ vương"
"Con cũng biết dò đoán ý trên!" Hàn An lạnh lùng, hay tay sau lưng nắm chặt, nói: "Vậy có lẻ con cũng nghĩ được rằng, ta định ra lệnh cho con đích thân xử lí đảm phản tặc liên đới trong án kiện này”
Hàn Phi nghe được, liền nói “ ý phụ vương lẻ nào là Hữu Tư Mã Lý Khai”
“ Vốn là một kẻ đả chết, con hảy tiễn hắn một chặn đi” Hàn vương An xoay lưng lạnh nhạt ra lệnh, rồi cất bước rời đi.
Lý Khai nhất định phải chết, Hàn An sẻ tuyệt đối không cho hắn sống, năm xưa để lên ngôi vương hắn đả âm thầm bồi dưỡng phản loạn Bách Việt sau đó vừa ăn cướp vừa la làng dốc binh sang cứu giúp lại ngấm ngầm triệt tiêu đi tất cả vương thất Bách Việt.
Đồng thời còn nẩng tay trên bảo tàng của Thiên An. Mà Lý Khai là một vết nhơ không muốn người biết được
Tả tư mã Lưu Ý phủ đệ.
Lúc này đại lượng binh lính đang không ngừng tụ tập bao vây, trên tay cung tên không ngừng nhắm đến thân ảnh của một nam tử ăn mặc rách rưới đứng lên lầu cao.
Trên tay y là một thanh kiếm, còn bên dưới là gia nhân của phủ đệ mặc lấy đồ tang chuẩn bị đem thi thể Lưu Ý chôn đi.
“ Tróc nã Lý Khai là nhiệm vụ mà phụ vương giao cho đệ, không dám làm phiền tứ ca ra tay” Hàn Phi cất lời nhìn về Hàn Vũ, hiển nhiên hắn khi nghe được Lý Khai đả bị người của Hàn Vũ vây ép đến nơi này liền từ vương cung di chuyển đến.
Hàn Vũ cầm lấy thanh cung từ nghĩa tử Hàn Thiên Thừa đưa cho hắn, nói “ hay là đệ hảy đích thân ra tay đi”
“ Tứ ca huynh chuẩn bị thật chu toàn, thì ra không phải phá án mà là một cuộc săn bắt” Hàn Phi nhíu mày trả lời
“ Thật sự có khác biệc sau. Vấn đề là đệ có ra tay nổi không” Hàn Vũ đem thanh cung đưa cho nam tử phía sau, nói: “ Không làm khó đệ nữa. Thiên Thừa là nghĩa tử của ta, cũng là thần xạ thủ trong phủ bắn trăm phát trăm trúng. Mệnh lệnh của Tư Khấu đại nhân chính là phán quyết, chỉ cần một câu nói của đệ tất cả mọi chuyện đều ngã ngủ”
“ Ha ha ha” Lý Khai đột nhiên ngửa cổ cười to lên, ánh mắt nhìn về bên dưới nói “ Đối phó với một kẻ đả chết, không ngờ lại phải dấy động can qua. Lũ các ngươi tay mỗi người đã nhuốm không ít máu của người dân Hàn quốc nhỉ, là do ta không tự lượng sức mình, làm liên lụy tới bao nhiêu người, thật sự là có tội.
Nhất là người ta không muốn liên lụy nhất, nếu có thể chết bên nàng thì chẳng uổng kiếp này, lần trước suýt chút nữa ta đã chết trong tay địch nhân là vì tận trung với quốc gia.
Giờ đây tuy ta chẳng còn là tướng lĩnh của Hàn quốc, nhưng cũng không cần để cho đao kiếm của binh sỉ Hàn quốc vấy bẩn lên máu của ta. Nếu kiếp này duyên đến đây đả tận, chỉ cầu kiếp sau chúng ta có thể tương phùng.”
Lời vừa dứt thanh kiếm trên tay lập tức cứa ngang cổ của mình, máu tươi không ngừng bắn ra thân ảnh liền rơi xuống mặt đất, máu tươi nhuộm đỏ đi.
“ Phu nhân phu nhân” đám nô tỷ bên cạnh nhìn thấy Hồng Như ngất đi, vội đở lấy.
“ Kết án rồi chúc mừng lảo Cửu nhé” Hàn Vũ lên tiếng cất bước đi được mấy bước dừng lại nói: “ Đây cũng không phải là kết cục tồi, chẳng phải sau”
Lý Khai tự sát mà chết, đây là tận mắt đám người bên dưới nhìn thấy nhưng có thật là như thế không, tất cả đám người ở đây đều bị lừa gạt đi cả ngay khi thân ảnh Lý Khai đem kiếm lên cổ tự sát.
Thì Liên Xà nhuyễn kiếm của Tử Nữ xuất ra lôi đi thân hình hắn,Vệ Trang xuất hiện đem một thân thể giống như đúc Lý Khai đẩy xuống, một chiêu ve xầu thoát xác cực kỳ lợi hại khiến ai cũng không ngờ đến được.
Nửa tiếng trước, Độc Hạt Môn địa bàn.
“ Bang chủ, Lý Khai đả bị đám quân binh của tứ công tử Hàn Vũ vây ép đến Lưu Ý phủ đệ” Đường Thất đi đến bên cạnh lên tiếng.
“ Tốt” Thiên An thốt lên một câu, đem chung trà bỏ xuống, phóng mắt nhìn xuống bên dưới là hơn trăm người đang tất bậc sửa sang lại kiến trúc nơi này, toàn bộ địa bàn của Độc Hạt Bang đều bị chiếm lĩnh.
Thân ảnh Thiên An đứng dậy nhảy lên các xà nhà làm bằng gổ lớn, di chuyển đến đỉnh nóc lâu, đem một khung cửa sổ đẩy ra thân ảnh nhanh chóng chui ra leo lên mái nhà.
Tại nơi này hắn có thể thấy được rất nhiều thứ, mà cũng có rất ít người có thể thấy được hắn, phóng mắt về phương đông thấy được một tòa lầu các lớn môi nhích lên độ cong.
Chỉ thấy trống rỗng không gian nhanh chóng xuất hiện một khẩu súng trường, từ trong không gian của hắn trôi ra.
Là McMillan TAC-50 dài hơn 1m5 hiện ra, trọng lượng hơn 10 cân. Là một trong những vật đi kèm cùng hắn đến thế giới này, rất ít khi được lấy ra sử dụng.
Thường được cất kỹ bên trong nội thiên địa của mình, lần này hắn chính là muốn hỏi thăm Cơ Vô Dạ một chút chơi.
Có một khẩu súng trường bắn tỉa trong tay cơ bản chính là bá mẹ nó đạo ở thời cổ đại này rồi, hắn có thể ở ngoài cây số giết người. Có thể thay hắn làm rất nhiều việc, hay ngứa mắt thằng nào liền cho ăn kẹo đồng.
TAC-50 khá nặng nên phải sử dụng chân chống phụ phía trước để ổn định súng. Khẩu súng được thiết kế với loa che lửa giảm giật đầu nòng, ngoài ra còn có kèm theo đó là kính ngắm phóng đại, được trang bị nòng giảm thanh kết hợp với kính ngắm phóng đại 8 tới 32 lần cho phép nhìn rõ ở ngoài 3km, kèm theo đó là khả năng ngắm đêm.
Tuy không thể bắn liên tiếp tự động như Barrett M82 nhưng tầm bắn của nó lẫn độ chính xác đều làm Thiên An thích mê mệt, thậm chí nó còn soán ngôi đầu của AMW khẩu súng ngắm bắn xa nhất kiếp trước.
Một xạ thủ bắn tỉa đặc nhiệm Canada khi anh này bắn hạ một mục tiêu là tên khủng bố IS ở khoảng cách 3540 mét. Kỷ lục này được xác lập vào ngày 22/6/2017, phá vỡ kỷ lục trước đó của khẩu AWM với khoảng cách 2475 mét được lập từ năm 2009.
Trên một con đường phố Tần Trịnh, một cổ xe ngựa chở lấy một cổ quan tài đi trước sau chính là gia nhân nô bộc của người nhà Lưu Ý, trước và sau đều có quân lính đi theo sau hộ tống đem đi nhập thổ vi an.
Đại tướng quân lầu phủ, Cơ Vô Dạ ánh mắt nhìn chằm chằm xuống cổ xe ngựa đi ngang qua, đầu xoay lại nhìn thuộc hạ phía sau lạnh giọng:“ Lúc Lý Khai chết kẻ nào ở hiện trường? kẻ nào khám nghiệm tử thi?”
Một trong hai tên binh lính phía sau lập tức trả lời “ Lúc đó có cả Tứ công tử và Cửu công tử ở hiện trường, là họ đích thân khám nghiệm”
Cơ Vô Dạ nghe được, hừ một tiếng nói: “ E rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy, hai ngươi tìm cơ hội xem thật kỉ”
“ Vâng” hai tên binh lính lập tức đồng thanh nói.
Cơ Vô Dạ lần nữa lên tiếng: “ Còn nữa, Ngột Tựu rốt cục đi đâu, sống phải thấy người chết phải thấy xác, tìm về cho ta”
“ Rõ” hai tên binh lính cất lời, rồi xoay người rời đi.
Cơ Vô Dạ nâng lên chung rượu xiết chặt, sự tình lại chếch theo hướng hắn không muốn, Lý Khai, Lưu Ý, Ngột Tựu nếu thật chết kho báo hắn làm sao đào được đây.
Còn đang băn khoăn đột nhiên một tiếng xé gió truyền lại bên tai quay mắt nhìn sang đồng tử hắn mở lớn khi có ám khí lao nhanh đến hắn, mà không chỉ một là trước sau 2 thanh ám khí mà đến.
TAC 50 tầm bắn xa nhất lên đến 3750 m là ngưỡng của nó khi sử dụng đạn 12 ly 7 nhưng tốc độ cũng cực nhanh, với vận tốc 820m/giây, tức gấp 2 lần rưỡi vận tốc âm thanh.
Từ khoảng cách của Thiên An đến Cơ Vô Dạ chưa đến 2 ngàn mét chỉ tiêu tốn chưa quá 3 s mà thôi, một con số rất ấn tượng nếu là người thường sẻ mất mạng, nhưng Cơ Vô Dạ lại khác hắn không phải người thường, quan trọng hơn thế giới này có nội lực võ công.
Cao thủ chỉ cần sơ hở trong tích tắc kết quả cũng lập tức phân ra, Cơ Vô Dạ thân là đại tướng quân cũng không phải ăn chay, một thân võ công không chỉ đao thương bất nhập mà nội công cũng mạnh mẻ không kém.
Hắn là Binh Gia tướng lính từ chiến trường đúc ra sát khí giết chóc không biết bao nhiêu mạng người, đối với sinh tử sẻ mẫn cảm hơn gần 3s tuy nhanh nhưng với hắn vẫn chưa phải chí mạng khi mà tiếng đạn xé gió truyền vào tai hắn.
“ Keng”
Chói tay thanh âm vang lên, thanh chiến đao của Cơ Vô Dạ chỉ kịp nhấc lên còn chưa kịp cản lại được, nhưng hắn cũng nhanh nhại nội công trong người vận lên, chỉ thấy viên đạn 12 ly 7 xoáy tròn lao thẳng vào vai hắn đem bộ áo giáp trên người xé thủng một lổ phát ra chói tay tiếng ma sát, rồi gim vào da thịt.
Cơ Vô Dạ gương mặt liền biến sắc nhìn viên đạn tiếp theo lao đến, chiến đao chém mạnh kịp đem viên đạn thứ hai lao đến chậm hơn cản đi.
“ Keng”
Lưỡi đao đem viên đạn đánh bậc thay đổi quỷ đạo bay, làm nó chệch qua một bên đem tên binh lính xui xẻo đứng gần đó đương trường chết tươi.
Khi mũi đạn xuyên thủng qua tấm mặt nạ kim loại, máu tươi bắn ra trên tay thiết kích rơi xuống thân ảnh cũng ngả theo, khí tuyệt bỏ mình chết không thể chết hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT