Nước Tần, Hàm Dương cung, bóng đêm bao phủ.

Tần quốc từ khi Thương Ưởng biến pháp lấy Pháp Gia trị quốc, quốc lực mạnh mẻ từ Xuân Thu đến Chiến Quốc đèu là mạnh quốc.

Suốt bảy trăm năm đều nuôi mộng thống nhất Trung Nguyên, hiện giờ Tần vương đương nhiệm là thượng công tử Doanh Chính.

Nhưng từ khi năm 13 tuổi thượng vị vì tuổi tác còn nhỏ nên không thể trực tiếp nhiếp chính, tuổi tác vãn chưa làm lể trưởng thành chưa thể cầm quyền, quyền lực đều rơi vào thái hậu Triệu Cơ và Tướng quốc Lử Bất Vi.

Theo thời gian qua đi Doanh Chính đả không còn là một con bù nhìn như trước, đối với quyền lực nắm giữ càng thêm mảnh liệt.

Trên một hành lang một thân ảnh đang vội vả bước ra, tuổi chừng 50 tuổi lảo nhân, ăn mặc một thân quyền quý tại thị vệ binh lính hay bên tháp tùng, người này chính là quyền khuynh Tần nước- Tướng quốc Lử Bất Vi.

Hắn hiện tại từ Triệu Cơ thái hậu trong cung đi ra, trong lòng khó tránh khỏi có chút có tật giật mình.

Lúc này, một đạo thân ảnh đột nhiên lao ra, mà thủ hạ thị vệ phát hiện, thân ảnh lao nhanh đến càng là trực tiếp đem hai thanh đoản kiếm gác ở người này trên cổ, quát lạnh nói: "Người nào!"

Người này là là một tên người trẻ tuổi, ngũ quan đoan chính, khí chất không tầm thường, cho dù đao gác ở trên cổ, vẫn như cũ bình tĩnh nói: "Học trò cực khổ chờ đợi ở đây, vô tình làm kinh động đến tướng quốc đại nhân, xin thứ tội"

"Cực khổ chờ đợi?" Lữ Bất Vi xoay người qua, bình tĩnh hỏi, không giận tự uy.

"Nghe nói tướng quốc đại nhân yêu mến hiền tài, nên mới không ngại đường xá xa xôi, dâng tặng một tấm lòng nhiệt huyết đến đây" Nam tử không kiêu ngạo không tự ti cất lời.

"Ở chổ của ta không hề thiếu lòng nhiệt huyết!" Lữ Bất Vi khinh miệt nói, đối với loại này miệng còn hôi sữa mao đầu tiểu tử, căn bản không xem ở trong mắt.

"Học trò có thực tài, hơn nữa mà còn nhiệt huyết sôi nổi. Có thể mang đến tình hình mới cho đại nhân." Nam tử lần nữa mở miệng, mà lúc này đoản kiếm sắc lạnh đã chạm lên cổ hắn máu tươi đã chảy ra.

"Tình hình mới?" Lữ Bất Vi xoay người lại: "Vậy ta hỏi ngươi, ngày mai trời sẻ nắng hay đổ mưa?"

"Đổ mưa" người thanh niên nhãn châu xoay chuyển lên tiếng

"Đây chính là thực tài của ngươi nói đó sao? Dám ở trước mặt ta ăn nói hồ đồ, kéo đi"

Trong nháy mắt, tả hữu thị vệ đè xuống nam tử bả vai.

Nam tử lần nữa mở miệng: "Nếu Tướng quốc đại nhân không tin, học trò xin đánh cuợc!"

Lữ Bất Vi đưa tay, dừng lại thị vệ hành động, nhìn xem nam tử, trầm giọng nói: "Đánh cược gì?"

“Cung đình triều chính, thắng bại một lần, chẳng phải đều là dùng tính mạng để cược sao?” Nam tử hỏi ngược lại.

"Cái mạng của ngươi có đáng giá gì!" Lữ Bất Vi lạnh lạnh nói, nhìn không ra buồn vui.

Nam tử bình tĩnh nói: “tính mạng của Tướng quốc đại nhân lại đắt giá bằng địch quốc!”

"To gan!" Hai tên thị vệ, sắc mặt biến sắc, đoản kiếm lần nữa áp sát gần hơn cổ hắn.

Lữ Bất Vi lại là không nóng không giận, vẫn như cũ bình tĩnh nói: "Nếu như ngươi không phải người điên thì là kẻ có gan lớn. Giữ mạng ngươi thì có ích gì?"

"Giúp đại nhân lo trước tính sau" Nam tử vẫn như cũ không kiêu ngạo không tự ti, bình tĩnh nói.

"Ngươi tên là gì?" Lữ Bất Vi đánh giá trước mắt nam tử, mở miệng hỏi.

"Học trò Lý Tư!"

Lý Tư đường dài bôn ba đả đến được Tần quốc, chọn cho mình quyền khuynh triều chính bây giờ Tướng quốc Lử Bất Vi mà phụ tá.

Hàn Phi sư huynh của hắn, tốc độ có phần chậm hơn nhiều, một người một ngựa từ Tề quốc di hướng tây mà về Hàn quốc, đả bước vào biên quan của nước nhà.

So với Tần quốc thì Hàn quốc như một thái cực đối lập là nhỏ yếu nhất trong bảy quốc, Hàn quốc cùng Ngụy quốc Triệu quốc là tam gia phân Tấn đả từng là Xuân Thu Bá Chủ một trong mà thành, trở thành một trong Thất Quốc Chiến Hùng.

Lãnh thổ của nước Hàn phía tây giáp với Tần, phía bắc giáp Ngụy và Triệu, phía đông giáp Tề, phía nam giáp Sở, Việt.

Như thế nước Hàn chắn ngang lối thông ra vùng bình nguyên Hoa Bắc của Tần, do đó Hàn thường xuyên trở thành mục tiêu cho các hoạt động quân sự của Tần.

Mặc dù nước Hàn đã có vài lần cải cách để cố gắng trở nên hùng mạnh, nhưng Hàn không bao giờ có thể vượt qua nổi Tần.

Tân Trịnh là đô thành của Hàn quốc, tại thượng cổ thời đại nơi này được xưng là “Có hùng” địa phương.

Là nơi sinh sống của một bộ lạc " Hùng thị" tại bộ lạc này xuất hiện một người họ Cơ tên Hiên Viên là người thống lĩnh các bộ tộc thời cổ lật đổ Xi Vưu, lại xưng Hoàng Đế.

Tới thời Ngủ Đế thời đại nơi này trở thành Chúc Dung thị bộ tộc đất ở, năm tháng trôi qua con cháu trực hệ hậu đại hiện giờ là Sở Quốc vương tộc cũng là Sở Quốc sớm nhất nơi khởi nguyên.

Tới rồi Tây Chu thời kỳ, Tần Trịnh là đô thành của Cối quốc sau lại lại trở thành Trịnh Quốc thủ đô, từng nổi lên là một vị bá chủ dưới quân chủ đời thứ 3 là Trịnh Trang Công sau đó suy tàn.

TCN năm 376 Hàn quốc diệt Trịnh quốc, đem toàn bộ Trịnh quốc thổ địa nuốt trọn. Một năm sau, Hàn Ai hầu từ Dương Địch dời đô tân Trịnh, đến nay đã qua đi một trăm năm thời gian.

Hàn quốc chia đất Tấn mà ra lại nuốt lấy Trịnh nhanh chóng trở nên lớn mạnh cùng Yên, Tề, Tần, Ngụy, Sở, Triệu là 7 nước cường đại nhất trên mảnh đất trung nguyên. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

Song thời gian qua đi lảnh thổ càng ngày càng thu hẹp một phần vị vị trí giống như nước Ngụy bị các nước lớn bao bọc xung quanh cả.

Song Ngụy quốc so với Hàn quốc thì tốt hơn nhiều tuy bị Tần, Tề, Hàn, Triệu, Sở, Vệ các mặt bao vây nguy hiểm không kém gì nước Hàn. Nhưng khi chia cắt Tấn quốc thời điểm Ngụy quốc lảnh thổ thu được không ít.

Cộng thêm Chiến Quốc những năm đầu có đại thần Lý Khôi biến pháp cùng Ngô Khởi biến pháp đánh hạ cơ sở mà nhanh chóng cường đại lên trở thành Chiến Quốc đầu bá.

Từng có một thời gian Ngụy Võ Tốt đánh không có địch thủ, khó quân đội nào có thể chống cự được.

Thậm chí là cường Tần cũng nguy trong sớm tối nếu không có Thương Ưởng biến pháp mới từ hiểm cảnh qua được, đến bây giờ là mạnh nhất trong Thất Hùng.

Mà Hàn quốc tuy rằng cũng tiến hành quả biến pháp cải cách, từng dùng Thân Bất Hại biến pháp, đích xác trợ giúp Hàn Quốc cường thịnh một ít, nhưng loại này cường thịnh lại cực kỳ hữu hạn.

Thân Bất Hại trọng “Thuật” mà nhẹ “Pháp” cùng “Pháp thuật đều xem trọng” Tần quốc, có thể nói là cực kỳ tiên minh đối lập.

Cũng bởi vậy, tuy rằng Hàn quốc lịch đại quốc quân đối với quốc gia lực khống chế đều rất mạnh, nhưng Hàn Quốc quốc lực nhưng vẫn đều không thể đi lên.

Mấy trăm năm qua vẫn luôn là bét bảng vị trí chiến tích cũng không có nhiều so với các nước khác, trong bảy quốc là đối tượng dể bị hiếp nhất, thổ địa của nước Hàn vốn đả ít theo năm tháng càng thêm ít.

“ Ầm ầm”

Tiếng sấm chớp đùng đùng vang lên trên bầu trời hôn ám, cơn mưa phùn trút xuống đại địa bên dưới, cả mười dặm bầu trời tối đen.

Biên quan tòa thành trước, một người một ngựa dừng chân trước cổng thành rộng mở, xung quanh tòa biên quan là một bình nguyên rộng lớn mà hoang tàn, cây cối mọc đều khô héo, dưới sắc trời mưa có phần làm cho không khí thêm âm trầm, đầy ma mị.

“ Ta về rồi đây” Hàn Phi ghìm chân ngựa, nhìn cảnh vật phía trước, tự nói với mình.

“ Người muốn gặp ta, hoặc người không muốn gặp ta, trước sau vẫn phải gặp mặt” nói xong Hàn Phi vung nhẹ dây cương.

Đồng hành cùng với hắn, đội gió dầm mưa phơi xương mà đi, bạch mã hí vang một tràng, sau đó cất lên vó ngựa, bốn chân phi hành mang theo Hàn Phi chạy thẳng vào trong.

Dưới trời mưa, từng tiếng sấm đùng đùng vang lên trên trời, ánh chớp như rể cây hiện ra, một người một ngựa một đường di chuyển vào sâu cảnh nội Hàn quốc.

Tuy bái danh sư Nho Gia, nhưng Hàn Phi lại giống như sư đệ của hắn, học Nho như lập Pháp, hiện giờ nước nhà suy yếu, củi mục theo thời gian Hàn Phi một bụng tài hoa, hắn cũng muốn cải biến quốc gia của mình.

Nhưng hắn biết rõ, chờ đợi hắn, cũng giống như bầu trời trên đầu hắn hiện giờ, một mảnh u ám, chờ đợi gì ở tương lai phía trước Hàn Phi cũng không rõ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play