Hỏa Vũ sơn trang, đêm tối buông xuống, một gian nhã phòng.

“Thật không ngờ, món ăn mới này lại thơm ngon như vậy, những thứ mà trước đây chúng ta vứt bỏ cho là không ăn được, chỉ cần khéo léo xử lý lại có thể ăn ngon như vậy, công tử tài trí để Hồ Trang bội phục”

Hồ Trang nhìn phía trước một bát cháo trắng bên trong là những khúc lòng non cắt nhỏ, cũng những lát huyết thêm một ít hạt tiêu cùng rau thơm.

" Tên món này là gì?" Hồ San vuốt chiếc bụng nhỏ của mình nhìn tô cháo đả hết, vẫn còn thòm thèm cất lời, nàng mặc dù là tiểu thư gia sản giàu có không cần phải lo thiếu ăn uống nhưng lại chưa được ăn những món ngon như vậy.

" Cháo lòng" Thiên An đem tô cháo của mình đem lên cũng không để ý hình tượng ra sức ăn lấy, chỉ loáng một cái đả hết sạch một tô sau đó đem tô bên cạnh tiêu diệt, sức ăn của hắn so với nhiều người mà nói lại gấp 2, 3 lần.

Hồ Oánh nhìn Thiên An sức ăn hoàn toàn không giống như các vị công tử quyền quý khác, cực kỳ dân dã thân thiệt với mọi người, giống như những lời đồn mà nàng nghe được, mở lời: " danh tự này thật bình phàm, dân dả dể nhớ từ cách chế biến"

Thiên An gật đầu, món ăn này cũng không đòi hỏi cao sang gì chỉ khó một cái thời này chính là cần xử lý lòng non, không như hiện đại muối đầy ra thời này rất quý hiếm, chỉ cần nấu một nồi cháo rồi đem bỏ lòng xử lý vào là được.

Chẳng mất bao nhiêu thời gian, khi mà đa phần nội tạng của động vật đều bị vứt đi rơi vào tay hắn lại trở thành những món ngon, như cục huyết to lớn phía trước vốn là máu của một đầu heo rừng theo lẻ thường khi giết lấy thịt thì bị đổ đi, nhưng không được hắn giữ lại pha thêm một tí muối chờ 5-10 phút máu sẻ đông thành cục rồi chỉ cần đem luộc lên là có thể ăn được rồi.

“Làm sao có thể ăn nhiều như vậy được? công tử ca ca ngươi sức ăn thật lớn, chẳng lẻ ăn nhiều mới trở nên lợi hại như vậy sao?” Hồ San nhìn Thiên An càn quét mâm thức ăn trên bàn dò hỏi.

Từ khi tiếp xúc Thiên An nàng cảm nhận được đối phương hoàn toàn gần gủi bình phàm, cũng chẳng có câu nệ gì. Tâm tình còn nhỏ hiếu động, để cho Hồ San ưa thích cũng được đà lấn tới không sợ chút nào cùng Thiên An trò chuyện.

Thiên An không đáp lời tiếp tục càn quét, lẻ thường mà nói khi dùng bữa mỗi người an vị một chổ, Hồ Trang đám người tuyệt không được cùng thân phận như hắn được phép dùng chung. Nhưng hắn lại mạnh mẻ đem bọn họ kéo lại một chổ, để đánh quan hệ.

Buổi tối cũng nhanh chóng trôi đi nhanh chóng, trò chuyện thêm một hồi thì hắn cũng lên đường rời khỏi Hỏa Vũ sơn trang.

" Công tử ca ca, ngươi còn đến chơi cùng San nhi sao?" Hồ San chớp chớp ánh mắt lên tiếng dò hỏi.

Thiên An nghe được cười nói: " sẻ, đợi ta rảnh rổi sẻ đến tìm muội chơi" thân ảnh xoay người nhìn Hồ Trang: " Đa tạ trang chủ khoản đãi lẫn giúp đở cũng tiễn đưa, đêm đen gió lạnh hai vị tiểu thư thân thể yếu nhược cũng không nên ở lâu, Thiên An cáo từ"

“Cung tiễn công tử" Hồ Trang cúi đầu chấp tay váy một cái thi lể đưa tiễn Thiên An rời đi, đợi đến khi đoàn người rời khỏi sơn trang mới cùng hai đứa nhi nữ của mình vào.

“ Oánh nhi, San nhi con thấy công tử thế nào?” Hồ Trang ngồi trong thư phòng dò hỏi

Hồ San không nghỉ ngợi trả lời: “ rất tốt nha, công tử ca ca thật thông minh, thật lợi hại là San nhi thấy lợi hại nhất người, hơn nữa rất tốt chơi”

Hồ Oánh nhìn muội muội mình, cười nói: “ công tử trạch tâm nhân hậu, kiến thức uyên bác, hôm nay được gặp để Oánh nhi thỏa lòng ngưỡng mộ”

Hồ San liền lên tiếng: “ tỷ tỷ, lẻ nào ngươi bị công tử mê hoặc rồi, muốn gả cho công tử”

“ San nhi” Hồ Oánh mặt đỏ bừng lên xấu hổ, quở trách lại thấy muội muội mình bật cười khanh khách chạy đi.

Hồ Trang cười nhìn hai nử nhi của mình, thập công tử Thiên An tài trí song toàn, nhân phẩm lại càng không cần nói. Nếu không có cái thân phận đè chết người kia, là trong long hắn con rể nhân tuyển.

Hôm nay vị tiểu công tử này cùng với hai nữ nhi mình chung đụng rất tốt, nhất là tiểu nữ nhi tuổi tác lại phù hợp. Đối phương tính cách gần gủi bình dị hoàn toàn không như các vị vương gia quý tộc khác, để cho hắn chút tâm tư cũng rục rịch náo động.

Lại nói Thiên An cùng thuộc hạ của mình lần nữa trở về địa bàn của mình, cả quá trình bên trong hắn giành thời gian cho việc tinh luyện chakra. Không một chút hao phí thời gian của mình, chìm đắm trong tu luyện thời gian qua một cách lúc nào không hay, cho đến khi thuộc hạ thông báo, hắn mới tỉnh lại từ xe ngựa đi vào nơi ở của mình.

“ Vô Song Quỷ, đả ăn tối chưa?” Thiên An nhìn thiếu niên to lớn như cây cột trụ đứng gác ở bên thấy hắn liền đi đến, cười hỏi.

Vô Song Quỷ tay gãy gãy đầu: “ bẩm công tử rồi ạ”

Khẻ gật đầu thân ảnh nhanh chóng di chuyển vào bên trong, môi khẻ nhích lên độ cong khi thấy một kiều tiểu thân ảnh, thanh âm ngân nga như đang vui sướng chuyện gì, liền lại gần đem tay ôm lấy hỏa hồng y phục.

“Công tử.. người trở về rồi” Diễm Linh Cơ con mắt thoáng qua lay động, liền đem lon nước ngọt trên tay uống dang dở rót vào chung rượu bằng ngọc: “ người xem, Linh Cơ biết ngài về nên chuẩn bị sẵn đồ uống”

“ Thật không? Linh Cơ hôm nay ta đi vắng, có con mèo nào trộm đồ uống không?” Thiên An ánh mắt đảo qua chiếc tủ lạnh đằng xa kia, một tay đem chung rượu ngọc đem đến uống lấy.

Diễm Linh Cơ đương nhiên hiểu hắn ám chỉ gì, giả ngu lên tiếng: “ mèo, có sao? Linh Cơ không thấy, đúng rồi công tử đả ăn chưa? Linh Cơ vẫn chờ người về ăn tối đây, hảo đói bụng nha”

Thiên An đem tay lau đi dầu mở còn vương trên miệng nàng, bóc trần: “ vậy sao? Sao lại có mùi bánh bao ở đây? Có thật nàng chưa ăn gì không?”

Diễm Linh Cơ mặt khẻ đỏ lên: “ chỉ có chút xíu thôi, ai bảo công tử về trể gì, Linh Cơ còn nhỏ đói bụng đây?”

var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

“ Bẹp” Hôn lên gò má đối phương, một tay nắm lấy eo nhỏ kéo đi, liền nói: “ nàng đó, uống nhiều nước ngọt vào, đả mất một chiếc răng rồi”

“ Không cho nói” Diễm Linh Cơ xấu hổ đỏ bừng, như con mèo bị dẫm đuôi một dạng.

Diễm Linh Cơ cũng giống như Hồ San bây giờ chỉ còn là một bé gái nhỏ tuổi, khi thức tỉnh hỏa vu năng lực. Là nữ tử trong Thiên Anh Cửu Ca mà hắn ưa thích, đệ nhất mỹ nhân của Bách Việt, ôn nhu như nước nhiệt tình như lửa. Đăng tràng làm cho Thiên An không rời mắt được.

Bây giờ mặc dù còn nhỏ nhưng đả khiến cho Thiên An ưa thích không buông tay, chỉ loli này quá mức câu người. Như hỏa tinh linh một dạng, chọc người yêu thích, mà Thiên An lợi dụng thân phận của mình, nàng dâu từ nhỏ nuôi lớn, từng chút một ăn lấy đối phương.

Chẳng hạn như bây giờ, đêm tối buông xuống khi mà náo hoạt qua đi đến lúc nghĩ ngơi, Thiên An liền mạnh mẽ kéo lấy Diễm Linh Cơ vào ổ chăn của mình ôm lấy ngủ. Dù sao hắn đả từ sớm mặc định nàng là vương phi của hắn, lại là chủ tử của nàng hiện giờ, thân phận đè người.

Từ đô thành di chuyển đến đất phong, tận dụng hết thảy mọi thứ mình có, hắn đả sớm đem chỉ loli này buộc vào mình bên cạnh. Sớm chiều ở chung, thân mật bình thường, từ dắt tay kể chuyện tiếu lâm, cho đến bây giờ đem nàng thành gối ôm ôm lấy ngủ.

“ Công tử, đại bại hoại, sắc lang” Diễm Linh Cơ mặt khẻ đỏ nhìn Thiên An ôm lấy mình vòng eo không buông.

“ Linh Cơ là vương phi của ta, ta thân mật với vương phi của mình có gì sai?” Thiên An lưu manh lên tiếng.

“ Vương phi, Linh Cơ còn chưa đồng ý, đó là công tử nói” Diễm Linh Cơ đáo lại.

“ Ngủ ngon” Thiên An cũng không tiếp tục cùng nàng truy đuổi chủ đề, khẻ hôn lên trán nàng rồi nhắm mắt lại.

“ Hừ” Diễm Linh Cơ hừ nhẹ một tiếng, cũng an vị nằm xuống ngủ bên cạnh.

Có cho mình đất phong riêng biệc, rời khỏi đô thành Thiên An cũng tự do hơn rất nhiều, có nhiều thứ hắn không tài nào đem ra. Chẳng hạn như phòng trọng lực, các món đồ quý hiếm trong không gian chứa đồ của mình, một khi đem ra sẻ bị rất nhiều người chú ý.

Mặc dù ở nơi này hắn cũng không dám chắc có nội gián của vị tiện nghi ca ca hắn cày vào hay không, hay là những người khác. Song thoải mái hơn nhiều, tránh xa được vùng đất thị phi kia, chỉ cần cho hắn thời gian xây dựng cho mình thế lực lớn mạnh võ lực bản thân có đủ sức tự vệ trước những thế lực.

Một nguyên nhân khác lựa chọn rời đi mà không ở lại tranh đoạt quyền vị với Thiên Trạch, là hắn suy cho cùng cũng không phải chính thống dòng tộc của Bách Việt vương, thái tử Thiên Trạch được đông đảo người ủng hộ, hơn nữa Minh Hầu sẻ giao vị trí quân vương cho hắn sao?

Cho nên chỉ cần an bình phát triển, thuận nước đẩy thuyền chờ Bách Việt họa loạn, Hàn Sở thừa cơ vào, trai cò đánh nhau ngư ông hưởng lợi. Hắn chính là ôm mục đích tâm tình đó, cho nên mới lựa chọn rời đi nhanh chóng. Thiên Trạch cùng những người khác làm sao có thể đoán ra được, trong mắt họ còn nghĩ bản thân Thiên An là không muốn tranh giành quyền vị mà lựa chọn từ bỏ đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play