Ngày hôm sau, Thiên Hạ Vô Song thành, vương cung nơi.
“ Có con chim vành khuyên ù, dáng trông thật du côn quá. Mặt thẹo, đầu đinh.Đánh hết trơn xóm làng. Chim đập bác chào mào bầm tím. Chim đập cô sơn ca bầm xanh. Chim đập anh chích chòe bầm đen, Chim đập chị sáo nâu bầm dập. Có con chim vành khuyên ù, Kết băng cùng con chim ốm, Đầu trọc, cầm dao phá nát tan xóm làng”
Lời hát được phát ra từ một bé gái chỉ tầm tám hay tám tuổi mà thôi, một đầu mặc một bộ đồ hóa trang màu xanh lơ, một chiếc đuôi làm bằng da thú có phần to sau đó dần dần thu nhỏ lại ở phía sau.
Từ đỉnh chiếc đuôi chạy dọc lên đỉnh đầu là những chiếc gai cùn hình tam giác nối liền nhau, nhìn sơ qua là một cô bé đang mặc một bộ thú nhồi bông đáng yêu.
Cô bé này không ai khác chính là Mộng Dao, bộ y phục này chính là do Thiên An cho người làm ra cho nàng.
Mộng Dao đến một căn phòng, khá là rộng lớn chính là phòng ăn mỗi ngày của nàng, càng lại gần một mùi thơm vương vấn, làm cho nàng chợt dừng bước: “ thơm quá, mùi này, lẻ nào là món ăn mới của thập ca”
Đại não sáng lên, lập tức chạy nhanh đến gian phòng phía trước, khi vào trong nàng đả thấy được thân ảnh quen thuộc. Ánh mắt liền bị thu hút bởi những chiếc bánh thon dài màu vàng, chính là thứ tỏa ra hương thơm.
Đa phần chỉ dài một tấc lớn xếp san sát với nhau, trên một cái khay gỗ. Mà không chỉ một chiếc khay gỗ này, còn bảy tám cái như vậy đang được lấy ra từ một cái lò hấp gần đó, mỗi một khay kích cở lại khác nhau, có hình dáng màu tròn có hình vuông, cuộn tròn thậm chí là đồ hình của những con vật.
“ Ca ca, tỷ tỷ, đây là thức ăn mới sao?” Mộng Dao nhịn không được đi đến gần, tay bắt lấy một chiếc bánh trên khay gỗ, vẫn còn nóng hổi khí tức truyền qua da thịt.
“ Ân” Hồ Minh Châu gật đầu, trên tay là một con dao nhỏ đem chiếc bánh màu vàng kia xẻ dọc một bên, bên trong một màu trắng như tơ bông liên kết, trước mặt nàng là những lát thịt tươi ngon được thái mỏng lẫn nước sốt.
“Đây là bánh mì, Mộng Dao, so với những thứ khác rất ngon” Hồ Trang gật gù, gương mặt đầy thỏa mãn,trên tay là một mẫu bánh mì kẹp thịt đả được làm xong, một tay kia cầm lấy một ly sửa đậu nành lan tỏa hơi ấm.
“ Bánh mì” Mộng Dao thốt lên, rồi đi đến chiếc bàn đỏ như hỏa diễm, toàn bộ đều làm bằng Hỏa Vũ Mã Nảo ngọc tốt, kéo một chiếc ghế ra nhanh chóng ngồi lên.
“ Chi chi chi” hai đầu cáo trắng lập tức kêu lên bất mãn, khi bị một tay của nàng đẩy dạt qua một bên, sau đó từ trong túi áo đầu sâu độc mẫu Tử Kim được đem ra.
“ Ù ù ù” Tử Kim lập tức phát ra thanh âm, đôi cánh vỗ đập thân ảnh béo núc ních di chuyển, chỉ thấy một vệt thiểm điện màu tím hiện ra, trong tích tắc thân ảnh nó đả xuất hiện trên vai Thiên An đang đi đến.
“ Của muội đây” Hồ Minh Châu sau một hồi làm xong thức ăn cũng chuyển qua đưa cho cô em chồng của mình.
Với thân phận của bọn họ hoàn toàn có thể để cho hạ nhân làm những việc nhỏ bé này, song từ khi đến ở cùng với Thiên An. Đám người lại thích động tay cùng chung làm bữa ăn rồi phục dụng, tràn đầy không khí gia đình hơn.
“ Hì hì, Minh Châu tỷ tỷ tốt, Linh Cơ tỷ tỷ tốt” Mộng Dao cười lên vui vẻ đem tay tiếp nhận bánh mì cùng cốc sửa đậu nành, đem mắt liếc qua một bên Hồ Mỹ Nhân gần đó, đầu xà vương đả đem một ổ bánh mì nuốt trọn.
“ Đây là bánh mì ngọt, thêm một chút đường thường ăn không. Còn bánh mì mặn thì như nàng thấy, Tử Dận nàng muốn ăn gì?” Thiên An kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, nhìn về Tử Dận vẫn còn ôm lấy A Ngôn, dò hỏi.
Tử Dận mắt đẹp nhìn qua trên bàn, rồi nói: “Làm phiền Minh Châu tỷ”
“ Là người nhà cả, còn khách sáo gì” Minh Châu khẻ cười, đem một ổ bánh mì mới đem đến chuẩn bị làm mới, rồi nhớ thứ gì nhìn qua Thiên An cười nói: “ năm ngày nữa, chính là họp phụ huynh cuối năm nha.”
Nghe đến đây Mộng Dao mặt chợt biến, đem miệng há ra cắn lấy bánh mì “ răng rắc” nhỏ giòn xốp thanh âm vang lên, lớn tiếng: “ Ngon quá, ngon quá, món bánh mì này so với mấy món ăn trước Mộng Dao ăn còn ngon hơn nha”
“ Xem ra có người đang chột dạ” Hồ Mỹ Nhân cười nói.
“ Ha ha” Hồ Trang vuốt râu một bên cười lấy, hắn là biết chuyện gì xảy ra, Mộng Dao trong Quốc Tử Giám chính là tiểu bá vương tinh nghịch không thôi.
“ Nào có” Mộng Dao mặt đỏ lên, tiếp tục ăn lấy bánh mì: “ muội là nói thật mà, bánh mì này so với mấy ngon trước, còn ngon hơn, không hổ là thập ca”
Thiên An cười nói: “ Vậy ăn nhiều một chút”
“Ân” Mộng Dao gật đầu, khẻ thốt lên.
Từ khi bê nguyên bộ máy xã hội Việt Nam vào bên trong Đại Việt, việc giáo dục hắn cũng phân làm ba cấp, tiểu học, trung học và đại học. Nhưng đến giờ chỉ dừng lại ở trung học mà thôi, đa phần là tiểu học lớp.
Từ việc giờ giấc, cách dạy học các bộ môn, kiểm tra thi cử.. đều được hắn áp dụng vào, thậm chí còn cho thành lập các câu lạc bộ ở trong trường.
Tổ chức các hội thao khi đến thời điểm, và cũng không thiếu một thứ quen thuộc, họp phụ huynh thứ mà rất nhiều học sinh Việt Nam trước và Đại Việt hiện giờ yêu hận đan xen khi ngày hẹn lại đến.
Học sinh giỏi lẫn phụ huynh nhà thì càng trông đến ngày tổng kết này để biết tình hình con cái mình, lẫn chút mở mày mở mặt.
Còn đám hùng hài tử nghịch ngợm thì lo sốt vó cả lên, khi mà mấy hành động của chúng hay thành tích học tập sẻ bị giáo viên chủ nhiệm thông cáo cho gia đình.
Mộng Dao thành tích không chê vào đâu được, dù sao ở gần Thiên An và đám nữ kiến thức vẫn có.
Nhưng nàng từ nhỏ đả được hắn cưng chiều, tính cách lại hoạt bát ưa thích náo động. Cho nên Quốc Tử Giám khi nàng đặc chân đến gây ra không ít đả nháo tiểu nháo, thêm cho Thiên An chút gia vị cuộc sống.
“ Nhiều thứ phối trộn lại làm một, song lại không mất đi bản chất của chúng” Tử Dận đem một mẩu bánh mì thịt cắn xuống, cảm nhận đủ loại mùi vị trong khoang miệng, chậm rải nói.
“ Bánh mì, một khi đem ra cho dân chúng, cách thức dể làm, xem ra rất nhanh nó sẻ trở thành món ăn được ưa chuộng trong Đại Việt” Hồ Mỹ Nhân chậm rải nói
Diễm Linh Cơ bồi tiếp: “thời gian ngắn, lại nhiều thứ gia vị, rất thích hợp cho buổi ăn sáng trong ngày”
Tử Dận gật đầu nhìn chiếc bánh mì đưa đến, ấm nóng truyền lại bàn tay, một bên bị xẻ rạch thấy được rau dưa bên trong, còn có những lạt thịt heo nướng, lẫn tôm nướng bên trong, còn thêm một ít muối tiêu trong đó đem lên miệng nhai cắn lấy, giòn rụm mặn ngọt mùi vị lẫn cay nóng quả tiêu truyền lại đầu lưỡi.
Bánh mì món thức ăn dân giả quen thuộc của người dân Việt, đi nơi nào khắp cả tỉnh thành đều có, tùy theo mỗi tỉnh mà chế biến khác nhau. Nó dân giả có mặt khắp nơi trong cuộc sống thường ngày đến những bữa tiệc sang trọng. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Bánh mì là một thực phẩm chế biến từ bột mì hoặc từ ngũ cốc được nghiền ra trộn với nước, thường là bằng cách nướng.
Trong suốt quá trình lịch sử nó đã được phổ biến trên toàn thế giới và là một trong những loại thực phẩm nhân tạo lâu đời nhất, và rất quan trọng kể từ lúc ban đầu của ngành nông nghiệp.
Có nhiều cách kết hợp và tỷ lệ của các loại bột và các nguyên liệu khác, và cũng có các công thức nấu ăn truyền thống khác nhau và phương thức để tạo ra bánh mì.
Kết quả là có rất nhiều chủng loại, hình dạng, kích thước và kết cấu của bánh mì ở các vùng khác nhau.
Bánh mì có thể được lên men bằng nhiều quá trình khác nhau, từ việc sử dụng các vi sinh vật tự nhiên (ví dụ như trong bột chua) cho tới cách dùng phương pháp thông khí nhân tạo với áp lực cao trong quá trình chuẩn bị hoặc nướng.
Tuy nhiên, một số sản phẩm bánh mì còn lại không để lên men, hoặc vì cho sở thích, hoặc vì lý do truyền thống hay tôn giáo. Nhiều thành phần không phải ngũ cốc có thể được đưa vào bánh mì: từ trái cây và các loại hạt đến các chất béo khác nhau.
Tùy thuộc vào các phong tục tập quán địa phương, bánh mì có thể được ăn với các hình thức khác nhau tại bất kỳ bữa ăn nào trong ngày.
Nó cũng được ăn như một món ăn nhẹ, hoặc sử dụng như một thành phần trong chế phẩm ẩm thực khác, chẳng hạn như các món chiên được bọc trong những lớp bánh mì để không bị dính, hoặc làm thành phần chính của một bánh mì pudding, dùng làm chất độn để chèn vào răng sâu, hoặc giữ lại nước trái cây để chúng đỡ mất đi bằng cách nhỏ giọt.
Bánh mì là một trong những thực phẩm được sản xuất lâu đời nhất. Bằng chứng từ 30.000 năm trước tại châu Âu cho thấy có một lượng tinh bột trên các hòn đá được sử dụng để cắt xẻ cây.
Có thể là trong thời gian này, chiết xuất tinh bột từ rễ của các cây, như đuôi mèo và dương xỉ, đã được đặt trên một tảng đá bằng phẳng, sau đó được đặt trên một ngọn lửa và nấu thành một dạng bánh mì cắt lát nguyên thủy.
Khoảng năm 10.000 TCN, với bình minh của Thời đại đồ đá mới và sự mở rộng của nông nghiệp, các loại ngũ cốc đã trở thành thành phần chính của bánh mì. Bào tử nấm men có mặt khắp nơi, kể cả trên bề mặt của cây lương thực, vì vậy bất kỳ bột mì nào để lâu sẽ được lên men tự nhiên.
Bánh mì là món ăn nhanh buổi sáng, buổi tối cho giới học sinh, sinh viên và người lao động vì có giá thành phù hợp. Tuỳ từng địa phương ở Việt Nam mà bánh mì kẹp có thể được sử dụng thay thế cho bữa sáng, hoặc như một món ăn nhanh vào các thời điểm khác nhau trong ngày.
Sau năm 1975, bánh mì Sài Gòn theo chân người Việt vượt biên tới Pháp, Mỹ, Úc, Canada và trở nên phổ biến khắp nơi trên thế giới. Người Mỹ gọi là bánh mì.
Vào tháng 3 năm 2012, chuyên trang du lịch của The Guardian, một tờ báo nổi tiếng của Vương quốc Anh, đã bình chọn bánh mì Sài Gòn thuộc 10 món ăn đường phố ngon và hấp dẫn nhất thế giới.
Đối với Thiên An mà nói bánh mì hết sức quen thuộc, không thể quen hơn được, từ nhỏ đến lớn cho đến đi làm hắn đều ăn qua thứ này.
Thậm chí có khi còn ăn thay bửa, cách thức chế biến lại không quá cầu kỳ cực kỳ đơn giản, so với nhưỡng rượu thì chế biến bánh mì đơn giản hơn rất nhiều lần.
Thêm món ăn bánh mì được đem ra, Đại Việt lại có thêm một món ăn mĩ vị được đông đảo tầng lớp dân chúng và quan lại ưa chuộng.
Không chỉ mỗi một bánh mì, những món ăn trước kia Thiên An ăn từng ngày, cũng lần lượt đem ra phổ biến vào người dân Đại Việt như: phở, mì, bún, bánh tráng…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT