(Tác có một vài chi tiết cần thay đổi như sau, hệ thống phân loại đan dược từ sơ-trung-cao cấp, cực phẩm, truyền thuyết, nay lần lượt đổi lại thành phàm-vương-hoàng-đế-thành phẩm, theo đó linh dược cũng được đổi lại thành sơ-vương-hoàng-đế-thánh giai)
Chia tay với lão giả bán màn thầu, Trần Phàm đã quay trở lại quán trọ, thứ mà hắn vừa đưa cho ông là ba viên Tráng Thể Đan do bản thân mình luyện chế, người bình thường ăn vào hoàn toàn có thể tiêu trừ ách bệnh phổ thông, nếu như tư chất của đứa cháu lão không quá tệ mà nói, ít nhất số đan dược đó có thể giúp nó đạt tới luyện thể cảnh ngũ tầng, sau này có thể xin vào làm gia nô trong phủ đại gia tộc, coi như là đã chân chính đổi đời. Trần Phàm vốn định đưa cho lão màn thầu ít ngân phiếu nhưng nghĩ lại hắn đã thay đổi quyết định, họ vốn dĩ chỉ là một phàm nhân hết sức bình thường, y như bản thân hắn khi mới đầu đến với thế giới này vậy, nếu có trong tay một số bạc lớn như thế có thể không khiến người khác chú ý sao? Nói không chừng không phải là giúp mà đang là hại, thà đưa cho ông cháu họ thứ thiết thực hơn mới là cách giúp họ tốt nhất.
Vừa bước vào quán trọ, không ngờ đã có hai thân ảnh kiều diễm đứng chờ ở đây, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt thèm thuồng của mọi hán tử tại đó, nhưng chẳng có tên nào dám manh động cả vì biết đây không phải là nhân vật tầm thường, Trần Phàm vừa nhìn là đã nhận ra ngay hai bóng dáng quen thuộc ấy, e hèm...hóa ra là Nguyệt tỷ và Lâm đại tiểu thư, họ chắc không phải là đến tìm mình đâu nhỉ?
"Phàm đệ".
Lâm Phi Yến mỉm cười bước tới, giọng nói mang theo bảy phần ngọt ngào cùng ba phần vũ mị:
"Cuối cùng cũng tìm được đệ, ta đến hỏi mà chưởng quầy nói đệ vừa mới ra ngoài, làm cho tỷ cứ nghĩ là đệ đã đi mất rồi chứ, lẽ nào biết trước ta đến nên cố ý lảng tránh sao?".
Lâm Phi Yến thì líu lo là thế, mà Trần Thu Nguyệt thì lại một thoáng ửng hồng, không hiểu sao vừa gặp Trần Phàm là nàng liền cảm thấy có chút ngại ngùng bẽn lẽn, trái tim đập mạnh, khuôn mặt thoáng đỏ lên giống như người vừa phạm lỗi bị bắt quả tang vậy.
"Lâm tỷ khéo đùa, đệ chỉ ra ngoài đi dạo một chút thôi".
Trần Phàm cũng tươi cười đáp lại, sau đó cả ba đi lên lầu tìm một chiếc bàn thanh nhã ngồi xuống.
"Đệ...thương thế...không sao chứ?".
Khẽ cắn môi son, Trần Thu Nguyệt cũng ấp úng nặn ra được một câu mà mình cho là hợp tình hợp lý.
"Đệ khỏe lắm, tỷ xem, đâu có giống chỗ nào bị thương đâu".
"Thật không, ngày hôm qua ta thấy đệ bị thương nặng lắm mà? Vốn dĩ còn muốn mang cho đệ một ít dược trị thương của gia tộc, nhưng thiết nghĩ hình như đã có người muốn làm việc này rồi, mình làm chỉ thêm dư thừa mà thôi, phải vậy không Thu Nguyệt muội muội?".
Lâm Phi Yến lộ rõ vẻ quan tâm hỏi, sau đó liền đánh ánh mắt sang bên phía Trần Thu Nguyệt, Trần Phàm cũng theo đó mà nhìn, điều này không khỏi khiến cho cô nàng khuôn mặt đã phiến hồng lại càng thêm ửng đỏ, một lát sau khi loay hoay lấy ra thứ gì đó, Trần Thu Nguyệt nhỏ giọng gần như lí nhí nói:
"Đây là Liệu Thương Đan, đệ lấy mà dùng".
"Ồ! Đa tạ nhị tỷ!".
Trần Phàm đưa tay đỡ lấy chiếc bình ngọc nhỏ, cái hắn nhận là tấm lòng của nàng, hơn nữa Thượng Liệu Đan là đan dược trị thương vương phẩm có tác dụng rất tốt, có thể điều trị cả ngoại thương lấn nội thương nghiêm trọng, tu sĩ nếu như muốn mạo hiểm việc gì tuyệt không thể thiếu. Tuy nhiên giá cả của loại đan này rất đắt, so với Long Hổ Cương Thân Đan còn cao hơn mấy lần, chỉ có những gia chủ đại gia tộc hay thành chủ mới có vài viên trong người, cho nên thường thì người ta chỉ sử dụng hai loại cấp thấp là Tiểu Liệu Đan và Trung Liệu Đan mà thôi, tác dụng cũng như Thượng Liệu Đan nhưng hiệu quả lại kém hơn không ít. Tiểu Liệu Đan chỉ trị được ngoại chứ vô dụng với nội thương, Trung Liệu Đan dược tính mạnh hơn có thể nội ngoại cùng trị tuy nhiên chỉ là ở mức độ thương thế không quá nghiêm trọng, còn Thượng Liệu Đan thậm chí dù là lục phủ ngũ tạng dập nát nếu như kịp thời nuốt xuống vẫn có thể bình phục như thường, tu sĩ dong binh đa số toàn là Tiểu Liệu Đan mà thôi, khá giả hơn mới thủ sẵn một ít Trung Liệu trong người.
Trần Thu Nguyệt lấy Thượng Liệu Đan trân quý như thế đem cho Trần Phàm, chứng tỏ nàng rất quan tâm tới hắn, muốn cho người mình quan tâm có được những thứ tốt nhất, trong lòng nàng bây giờ hắn thực sự là vô cùng quan trọng.
Lúc đưa tay không biết có phải là cố ý hay không, Trần Phàm khẽ đụng vào bàn tay búp măng trắng muốt của Trần Thu Nguyệt, lập tức y như có dòng điện chạy qua, trái tim vốn đã thình thịch không ổn nay lại càng giống như con nai chạy loạn, Trần Thu Nguyệt sắc mặt đỏ bừng lên, như là đụng tay phải bỏng vội vàng rụt một cái trở về.
Lâm Phi Yến ngay cạnh đương nhiên là chứng kiến tất cả, dù sao cũng là nữ nhân ngoài 20, nàng thành thục hơn Thu Nguyệt không ít, chỉ là vẻ tíu tít bên ngoài như đang cố tình che đi sự buồn tủi trong lòng, quân tử mến giai nhân, mỹ nữ mộ anh hùng, Lâm Phi Yến cũng chỉ là nữ nhi thường tình như bao người con gái khác mà thôi.
"Vậy thôi đệ cũng nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi nhé, nhìn thấy người không sao là tỷ yên tâm rồi! À phải, ta còn quên chưa chúc mừng đệ, giờ đã là đệ tử của Vạn Linh Tông rồi còn gì. Ta đi đây".
Lâm Phi Yến nhanh chóng đứng dậy cáo từ, đột nhiên đang bước dở vài bước nàng bất chợt dừng lại, quay người tiến lại thì thầm gì đó vào tai Trần Phàm, chỉ thấy hắn gật đầu một cái nói hai từ "được chứ", sau đó nàng mỉm cười quay gót đi thẳng, cũng không đợi Trần Thu Nguyệt về cùng, thực tế hai người này chỉ là tình cờ gặp nhau trên đường tới đây.
Trần Thu Nguyệt vẫn còn ngồi ở đó, ánh mắt lúc này đã dần chuyển sang nghi hoặc, nếu là lúc trước nàng chắc chắn sẽ không để ý gì đâu, nhưng hiện tại chẳng hiểu sao tính tò mò lại bất chợt trỗi dậy một cách ghê gớm khiến cho nàng không nhịn được bèn hỏi:
"Lâm tỷ tỷ vừa nói gì với đệ vậy?".
Trần Phàm tức cười nhìn cô nàng này một cái, đột nhiên lại nổi lên tâm tư muốn trêu đùa, hắn ngoắc ngoắc ngón tay nheo mắt nói:
"Cái này là bí mật, có điều nếu nhị tỷ muốn biết thì đệ có thể nói cho nghe, lại đây".
Trần Thu Nguyệt bối rối không sao tả nổi, nhìn bộ dạng kia đoán chừng lại muốn cùng cái tên nam nhân này gần gần gũi gũi, nhưng mà trí tò mò liên tục thôi thúc, nàng thực sự muốn biết rốt cục Lâm tỷ tỷ đã nói gì với Trần Phàm, cuối cùng chỉ đành kéo chiếc ghế xích lại gần nghe xem.
Trần Phàm đơn giản là từ từ thở ra mấy chữ:
"Lâm tỷ tỷ nói là...Nguyệt tỷ hình như đang có tình ý với đệ".
Mấy chữ này tựa hồ ngọt ngào êm ái nhưng mang lực lượng đả kích cực mạnh, như một mũi thương kích trúng tâm can, Trần Thu Nguyệt hít vào một hơi thật sâu, nét đỏ hồng nhanh chóng lan tràn tới tận mang tai, trùm kín cả khuôn mặt, hoa dung lúc này y hệt như một quả táo chín mọng...
"A..."
Trần Thu Nguyệt hốt hoảng kêu lên một tiếng, nàng vội vàng đẩy Trần Phàm ra rồi chạy bay chạy biến, tựa như tên trộm bị bắt quả tang phải chạy nhanh còn kịp, trước khi đào tẩu còn không quên ném lại mấy từ:
"Đệ...đệ nói linh tinh".
Thế rồi thoáng cái đã biệt tăm biệt tích.
Trần Phàm phì cười lắc đầu, cô nàng này da mặt cũng quá là mỏng đi, còn nhớ Lâm Phi Yến đã từng chủ động bày tỏ tình cảm với hắn, mà Trần Thu Nguyệt vừa mới nói một câu thế thôi đã bỏ chạy mất vía. Thực tế thì khi nãy Lâm Phi Yến đâu phải nói như vậy, nàng chỉ là hỏi buổi tối ngày mai Trần Phàm có rảnh rỗi hay không mà thôi, nàng thế mà lại muốn gặp riêng hắn, không biết là có gì muốn nói đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT