Thôn Hoa Tử cách khu thắng cảnh Long Đàm chưa đầy một giờ lái xe, là nơi dựa núi gần sông, còn có nguồn địa nhiệt phong phú và tài nguyên suối nước nóng dồi dào, chính quyền địa phương vì để bù đắp  cho thị trường du lịch mùa đông, nên đã đầu tư xây dựng một sơn trang suối nước nóng, vừa mới khai trương chưa đầy một tháng đã nổi tiếng khắp cả thành phố.

Khi Bạch Hạo đưa Cận Ngôn đến nhà ăn để ăn cơm, nghe những người ngồi ở bàn bên cạnh nói chuyện phiếm có nhắc tới nơi này, nghĩ Cận Ngôn sợ lạnh, suối nước nóng lại chứa nhiều nguyên tố vi lượng, rất có ích  cho cơ thể, liền nảy ra một ý tưởng.

Mỗi lần hắn tới nơi này đều đưa Cận Ngôn đi chơi,  cho nên dù lần này có Bạch Kính và Tả Minh Viễn đi cùng, hắn cũng tự mình lái xe tới.  Chờ Cận Ngôn ăn cơm xong liền mang theo người lên đường.

Đêm qua Cận Ngôn ngủ không ngon giấc, giờ được ăn no uống đủ, trong xe còn bật máy sưởi,  cậu ngồi ở bên ghế phụ, lúc đầu còn có thể nói với Bạch Hạo mấy câu, nói một hồi thì không nghe được âm thanh gì nữa.

Bạch Hạo quay đầu sang đã nhìn thấy  cậu ngủ mất rồi.

Chiếc áo khoác bông của Cận Ngôn đủ dài để có thể che kín cả người cậu, nhưng cậu lại ngại nó quá cồng kềnh nên sau khi lên xe đã cởi nó ra ném vào ghế sau.

Bạch Hạo dừng xe ở ven đường, lấy từ trong cốp xe một chiếc chăn len nhỏ đắp lên người  cho Cận Ngôn, lại đem ghế dựa của  cậu hạ thấp xuống, để cậu được nằm thoải mái hơn.

Sang năm Cận Ngôn cũng đã hai mươi hai tuổi, bình thường vẫn sống rất tùy tiện vô tâm vô phế, hết sức bất cẩn cẩu thả. Trước kia không có ai quản, gặp những bộ quần áo thoải mái, cùng kiểu dáng chỉ khác mỗi màu sắc  cậu liền mua mấy bộ để thay đổi, Lý Thư Ý thỉnh thoảng không nhìn nỗi cũng sẽ đến quản cậu. Sau này khi ở bên cạnh Bạch Hạo, đã được hắn chăm sóc hết sức chu đáo.

Hôm nay Cận Ngôn mặc một chiếc áo len cổ tròn màu xám nhạt, cổ áo để lộ ra đường viền của áo sơ mi bên trong, đôi mắt tròn xoe luôn chất chứa trong đó đủ mọi loại cảm xúc đang nhắm lại, thoạt nhìn cả người rất là ngoan ngoãn, như một  cậu sinh viên đang ở thư viện yên tĩnh mà đọc sách ôn tập.

Một thân quần áo từ đầu đến chân của  cậu đều là do Bạch Hạo mua, Bạch Hạo nhìn cậu, càng nhìn càng cảm thấy tâm động không thôi, nhịn không được cúi đầu đặt ở giữa mày cậu một cái hôn rất nhẹ, sau đó mới tiếp tục lên đường.

Hắn lái xe thật sự rất chậm, cũng rất ổn định. Đi đến nửa đường, bỗng nhiên nghe thấy người ở bên cạnh mình nói gì đó. Bạch Hạo quay sang nhìn cậu, thấy cậu đưa tay lên cào mặt, trong miệng ‘chẹp’ một tiếng, nói: “Đùi gà đi.” Sau đó không có động tĩnh gì nữa.

Bạch Hạo biết  cậu đang nói mớ, lại một lần nữa chăm chú nhìn đường để lái xe, chỉ là ý cười trên khóe miệng càng ngày càng hiện rõ, lúc sau rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, lắc đầu cười khẽ một tiếng.

Lúc đến thôn Hoa Tử cũng đã gần hai giờ, Cận Ngôn ngủ được một giấc trưa, lúc này cũng đã tỉnh lại. Cậu mơ mơ màng màng mở to mắt, trước tiên là nhìn Bạch Hạo, sau đó mới đưa tay nâng ghế lên, ngồi thẳng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi: “Thiếu gia, chúng ta tới rồi sao?”

Hai gò má của  cậu ngủ đến đỏ ửng, giọng nói cũng có chút nghẹn. Bạch Hạo đưa nước  cho  cậu uống, Cận Ngôn cầm chiếc bình giữ nhiệt mà Bạch Hạo đã chuẩn bị  cho cậu, vặn nắp rót một ly nước.

Nước này là vừa nãy đã lấy ở nhà ăn, hơi vẫn còn bốc lên nghi ngút, Bạch Hạo lại dặn dò thêm một câu: “Cẩn thận nóng.”

Cận Ngôn nghe lời, thổi thổi hơi nóng, uống từng ngụm nhỏ, yết hầu khô khốc lập tức thoải mái lên rất nhiều.

Sau khi sơn trang này được xây dựng, số người tới đây tham quan rất đông, dọc hai bên đường đều là bảng hướng dẫn. Bạch Hạo đi theo chỉ dẫn, rất nhanh đã nhìn thấy một tảng đá lớn có khắc chữ “Sơn trang suối nước nóng Hoa Tử”, vừa vào, đối diện là một bãi đậu xe rất lớn.

Cận Ngôn uống xong nước của mình, lại rót thêm một ly nữa cẩn thận mà cầm trong tay.  Chờ Bạch Hạo đỗ xe xong xuôi, liền đưa cái ly tới bên môi Bạch Hạo, lo lắng nói: “Thiếu gia uống nước đi.” Đêm hôm qua Bạch Hạo mới đến Long Đàm, sáng sớm lại lái xe từ thành phố đến tận đây, thời gian nghỉ ngơi cũng chỉ có giờ cơm trưa, lúc Cận Ngôn ngủ, hắn lại  cho xe đi chậm hơn một giờ đồng hồ, sao Cận Ngôn có thể không đau lòng  cho được.

Bạch Hạo trầm mặt xuống, thuận tay uống nước, sau đó than nhẹ một tiếng: “Lái xe mệt quá.”

Trong lòng Cận Ngôn càng áy náy hơn, cúi đầu nói: “Thực xin lỗi, đều do em. Em vốn định nói chuyện với anh một lát sẽ thay cho anh đi nghỉ ngơi, khi nào lại ngủ mất….. Ưm…..”

Bạch Hạo nghiêng người qua, nâng cằm chặn lại lời nói của Cận Ngôn, đầu lưỡi cạy mở khớp hàm, bá đạo đoạt lấy hơi thở của  cậu.

Cận Ngôn nhắm mắt lại, lông mi kịch liệt run rẩy, trái tim đập rộn ràng, bên tai cũng ngày càng nóng lên.

Qua một lúc lâu Bạch Hạo mới chịu buông lỏng tay, khi lui ra còn hôn lên khóe miệng  cậu, cười nói: “Như vậy sẽ không mệt nữa.”

Mãi  cho đến lúc xuống xe, một lần nữa bị chiếc áo lông rộng như cái túi nilon trùm lấy, mặt Cận Ngôn vẫn còn đỏ.

Kiến trúc bên trong sơn trang này là kiểu phong cách cổ xưa nhất của Trung Quốc. Mái hiên vươn ra ngoài, bốn góc nhọn hơi cong vênh, dọc theo đường cong trải ngói đen, có cảm giác nặng nề lại yên bình. Trang viên cũng được xây dựng trên sườn đồi, trồng nhiều các loại cây thường xanh cao to như thông đen, vân sam, không có chút cảm giác hiu quạnh lạnh lẽo của mùa đông. Điều thú vị nhất là dọc theo những con đường mòn, có rất nhiều tượng ếch và mèo nhỏ được làm bằng đá, có ngồi có nằm, rải rác ở hai bên, trông rất dễ thương.

Cận Ngôn bị mấy bức tượng này hấp dẫn, không thể không ngừng lại bước chân. Nhưng  cậu bị chiếc áo lông bao lấy, ngồi xổm cũng không ngồi được, Bạch Hạo lại căn dặn  cậu ở bên ngoài không được kéo khóa xuống, chỉ đành chống tay ở đầu gối, khom người quan sát.

Tượng ếch xanh không có gì đặc sắc lắm, nhưng tượng mèo nhỏ lại có rất nhiều thần thái khác nhau. Có con đang ngẩn ngơ, có con đang liếm lông, có con thì ngủ gật, Cận Ngôn hưng phấn túm lấy tay áo của Bạch Hạo chỉ  cho hắn xem, lại lấy điện thoại ra chụp mấy tấm hình.

Bạch Hạo không có hứng thú lắm với những đồ chơi như thế này, nhưng cũng kiên nhẫn  chờ  cậu. Thầm nghĩ so với mấy bức tượng đá nhỏ xíu đó, hắn ngược lại cảm thấy thay vì chụp mấy bức tượng thì chụp ảnh của Cận Ngôn sẽ đáng yêu hơn nhiều.

Bước vào bên trong sơn trang với biển hiệu treo phía trước, tiền sảnh cũng được trang trí rất tinh xảo, khi vào sẽ có người lập tức ra đón tiếp.

Bạch Hạo để  cho Cận Ngôn ngồi trên ghế sô-pha  chờ, hắn đi theo những người khác đến quầy lễ tân nhận phòng. Cận Ngôn vừa mới ngồi xuống, người phục vụ đã mang theo trà và một khay đựng đồ tới, trên khay là những túi đồ ăn nhẹ như các loại hạt hoặc là bánh kẹo. Cậu vốn dĩ không muốn lấy, nhưng không chịu nỗi sự nhiệt tình đến từ người phục vụ, đành đưa tay cầm lấy một túi kẹo trái cây.

Có lẽ mấy ngày này tình hình giao thông không tốt, trong đại sảnh không có nhiều người lắm, chỉ là yên tĩnh không tới vài giây, đột nhiên từ ngoài cửa có một nhóm sinh viên tiến vào, ríu rít trò chuyện, rất nhanh đã có thêm rất nhiều người.

Có lẽ người của bọn họ vẫn chưa tới đủ, bọn họ đều đứng đợi ở cửa, có một số ít được phục vụ hướng dẫn đi vào trước ngồi bên cạnh Cận Ngôn, vừa cởi ba lô liền ngã người ra ghế sô – pha, gào lên: “Mệt chết tôi rồi.”

Bọn họ có rất nhiều người, Cận Ngôn đành phải dịch qua một bên.

Có một cô nữ sinh chú ý tới  cậu, cười chào hỏi: “Cậu cũng đến đây chơi à? Là người của trường đại học nào vậy?”

Cận Ngôn vốn dĩ là một người rất dễ làm quen, dăm ba câu đã có thể bắt chuyện với người khác. Hóa ra nhóm người này thuộc Hiệp hội Nhiếp ảnh của đại học Long Đàm, đến đây để tham gia các hoạt động đoàn đội.

Nữ sinh đang nói chuyện với  cậu, đột nhiên cô bạn bên cạnh dùng khuỷu tay thúc mạnh cô một cái, nghiêng người nhỏ giọng nói: “Nhìn kìa nhìn kìa! Có một anh đẹp trai đang đứng ở phía trước đó!”

“Anh ấy cao quá có phải là người mẫu không vậy?”

“Woaaa, muốn đi xin số điện thoại!”

“Má ơi nhanh tới nhanh tới đi!”

Đáng lẽ từ đầu chỉ có hai nữ sinh chú ý tới Bạch Hạo, nhưng khi hai người bọn họ thảo luận động tĩnh cũng không hề nhỏ, hơn nữa nhận vật chính trong chủ đề đang đi về phía bên này, dường như trong lúc nhất thời tất cả mọi ánh mắt đều tập trung lên người Bạch Hạo.

Từ góc độ của Bạch Hạo, hắn chỉ nhìn thấy Cận Ngôn đang bị vây quanh bởi một đám nữ sinh, còn cùng người ta nói chuyện rất chi là vui vẻ thoải mái.

“Cận Ngôn.” Bạch Hạo dừng lại cách đó vài bước, giơ tay về phía  cậu, âm thanh trầm thấp, “Lại đây.”

Cận Ngôn dạ một tiếng, trong ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm của một đống người,  cậu đứng dậy chạy đến bên người Bạch Hạo, chỉ là còn chưa kịp đặt tay lên, đã nghe một giọng nói phát ra từ bên cạnh.

“Xin chào anh đẹp trai.”

Cận Ngôn quay đầu lại liền nhìn thấy một nam sinh khá điển trai với mái tóc xoăn tự nhiên, tai trái đeo một chiếc khuyên tai màu lam --- nhưng không phải đang nói chuyện với cậu, mà đôi mắt đang thẳng tắp nhìn vào Bạch Hạo.

Trên tay còn cầm theo một chiếc máy ảnh Palaroid mini màu trắng,  cậu chàng đưa một tấm ảnh qua  cho Bạch Hạo, còn nở một nụ cười dụ hoặc người khác: “Xin lỗi vì chưa được sự đồng ý của anh mà đã tự tiện chụp ảnh….. Tấm hình này tặng anh.”

Bạch Hạo nắm lấy tay Cận Ngôn, hờ hững liếc mắt nhìn  cậu chàng một cái, không thèm nhìn bức ảnh thêm một chút. Chỉ là lời từ chối còn chưa kịp thốt ra miệng, bức ảnh đã bị Cận Ngôn nhận lấy cầm trong tay.

Hắn không ngăn cản, cũng không nhiều lời với nam sinh kia, lập tức dẫn người đi.

Cận Ngôn ở phương diện này cứ như bị thiếu mất dây thần kinh, lúc bị kéo đi còn giãy giụa xoay người lại, nhìn nam sinh kia vẫy vẫy tay: “Cảm ơn nha!!!”

Bạch Hạo đặt một căn phòng có sân riêng, xung quanh sân là tường cao vây bốn phía, ở giữa có một bể tắm nước nóng nhỏ, vừa đủ  cho hai người ngâm mình.

Trước đây Cận Ngôn chỉ nhìn thấy loại bể tắm nước nóng  cho mọi người dùng chung, chưa từng nhìn thấy loại bể tắm nước nóng ở phòng riêng như thế này,  cậu kinh ngạc quan sát nó một lúc thật lâu. Trong lúc Bạch Hạo đang dặn dò những thứ mình cần với người phục vụ,  cậu ngồi xuống bên cạnh cái bàn trà nhỏ, từ trong túi lấy ra bức ảnh chụp ban nãy.

Ảnh chân dung do Palaroid chụp đặc biệt rõ ràng màu sắc cũng đậm hơn một chút, ảnh chụp góc nghiêng của Bạch Hạo, nhìn từ góc độ này càng thể hiện rõ lông mày và sống mũi cao thẳng của hắn. Ngũ quan của Bạch Hạo vốn dĩ rất đoan chính anh đĩnh, hồi còn đi học phải nộp hình để làm các loại tư liệu không biết đã bị người ta trộm lấy đi bao nhiêu tấm. Ngay cả thẻ học sinh lúc hắn còn học cao trung Cận Ngôn cũng xem như bảo bối mà lén giấu đi, càng đừng nói đến bức ảnh chụp như thế này.

Chờ đến lúc  cậu chiêm ngưỡng nó một hồi thật lâu, vừa lật lại mới phát hiện phía sau tấm ảnh có viết tên: Hướng Hiên. Bên dưới còn có một dãy số điện thoại.

Đến lúc này thần kinh thô của Cận Ngôn mới có phản ứng thiếu gia của  cậu là bị người ta tiếp cận. Lập tức cảm thấy mình tức chết đi được, cậu nhảy dựng lên, đi khắp nơi trong phòng tìm bút.

Lúc Bạch Hạo quay trở lại, thấy cậu đang ngồi xếp bằng trên tấm đệm, một tay cầm bút một tay cầm bức ảnh, giữa mày còn mang theo đằng đằng sát khí.

“Sao vậy nè?” Bạch Hạo ngồi xuống bên cạnh, nghiêng người lại gần hỏi.

Cận Ngôn xoay người tránh đi, vẫn bị Bạch Hạo nhìn thấy dãy số mà  cậu vẫn bôi chưa xong.

Trong lòng hắn thầm cười, trên mặt lại ra vẻ nghiêm túc nói: “Nam sinh kia còn để lại số điện thoại? Hay là để anh gọi nói cảm ơn với người ta ha.” Nói xong liền lấy điện thoại ra.

Cận Ngôn vứt cây bút, đè Bạch Hạo ngã xuống đất, đôi tay dùng sức ôm lấy hắn, vùi mặt trong ngực hắn, nhưng không nói lời nào.

Bạch Hạo giơ tay, không véo được mặt của Cận Ngôn, đành chuyển sang véo véo lên vành tai của  cậu, cười đến mức lồng ngực rung động: “Coi có ngốc không.”

Cận Ngôn đứng dậy ‘hung hăng’ mà trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, tìm được cây bút lăn ở góc bàn, vẫn nghiêm túc như cũ đem dãy số kia bôi thành những ô vuông nho nhỏ.

Bọn họ ở trong phòng nghỉ ngơi thêm một lát, Bạch Hạo liền đưa Cận Ngôn đi dạo khắp nơi. Sơn trang rất rộng, cũng có nhiều  chỗ để vui chơi thư giãn, nhưng Cận Ngôn sợ Bạch Hạo mệt nên không ở lại lâu. Thấy thời gian sắp tới sáu giờ, Cận Ngôn liền kéo Bạch Hạo đi dùng cơm.

Cậu ở viện điều dưỡng chăm sóc  cho Lý Thư Ý lâu như vậy, thức ăn hàng ngày cũng là những món ăn dinh dưỡng lành mạnh, nhưng thời gian dài, khó tránh khỏi nhớ tới những món ăn vặt đầy vị dầu muối mà chuyên gia dinh dưỡng lại không  cho phép ăn. Ngày thường khi  cậu ở bên cạnh Bạch Hạo, hắn cũng không cho  cậu ăn, bây giờ thấy cậu đứng ở nhà ăn, nhìn chằm chằm vào những món chiên rán bộ dạng đáng thương vô cùng, hắn lại mềm lòng.

Cuối cùng Cận Ngôn cũng được như ước nguyện, cậu cầm lấy cái đùi già chiên giòn cắn xuống một ngụm, hạnh phúc đến mức sắp rơi nước mắt.

Bạch Hạo rót nước trái cây  cho Cận Ngôn, lại đưa tay lau sạch khóe miệng dính nước sốt của cậu, có chút buồn cười nhìn cậu hỏi: “Hôm nay có phải mơ thấy ăn đùi gà không?”

Quai hàm Cận Ngôn nhấp nhô, nghe hắn hỏi thì cau mày suy nghĩ, nuốt hết miếng thịt trong miệng, sau đó kinh ngạc nói: “Thiếu gia sao anh lại biết?”

Bạch Hạo không nói lời nào, trên mặt nở một nụ cười như kiểu đã bó tay với  cậu, đem chén đũa mà phục vụ mang đến đưa  cho  cậu.

Ăn cơm xong bên ngoài trời cũng đã tối sầm, trên đường về phòng có rất nhiều những chiếc lồng đèn nhỏ đã được thắp sáng. Hai người đi dọc theo con đường đá nhỏ trở về phòng, lại nghỉ ngơi thêm một hồi, Bạch Hạo mới kêu Cận Ngôn đi rửa mặt tắm suối nước nóng.

Cận Ngôn từ trong phòng tắm đi ra không gặp Bạch Hạo, vậy nên cậu theo lời của Bạch Hạo đi ra sân trước.

Cậu đi đến bên cạnh suối nước nóng, cởi giày, treo áo choàng tắm lên chiếc ghế mây bên cạnh, rồi mới bước vào trong bể tắm. Vừa bước vào nước ấm trong hồ đã xối lên, Cận Ngôn vùi mình trong nước, cả người đều thoải mái đến mức rên khẽ một tiếng.

Cạnh bể tắm có một trụ đá màu xanh, từ trong đó thò ra một ống trúc, nước ở bên trong cứ chảy ra liên tục. Cận Ngôn nhìn nó một lúc, duỗi tay ra, hứng nước đổ lên vai mình, lại tưới lên phiến đá, rồi tưới lên ống trúc… Bạch Hạo không có ở đây,  cậu buồn chán đến mức đổ nước lên tất cả đồ vật mà mình bắt gặp.

Cũng may không bao lâu sau Bạch Hạo đã tới, trên tay còn cầm một cái khay, bên trong có một dĩa mứt, còn có một bình rượu mơ nho nhỏ.

Bạch Hạo đem khay đặt bên cạnh ao, sau đó kêu Cận Ngôn tới, cầm một quả mơ khô đút vào miệng  cậu, sau đó mới cởi áo choàng tắm bước vào hồ.

Bạch Hạo vốn định trêu chọc Cận Ngôn, dù sao thì không có ai khác ở đây, hai người đều trần trụi cũng tốt. Lại nhìn thấy Cận Ngôn đỏ mặt ấp úng nói không nên lời, hắn đành mỉm cười lấy chiếc quần bơi mình mới mua ra.

Bạch Hạo thường ngày vẫn giữ thói quen tập thể hình, khi mặc quần áo có thể không nhìn ra, nhưng hiện tại lại trần trụi như vậy, mới nhìn thấy bờ vai rộng vòng eo săn chắc, trên người toàn là cơ bắp đẹp đẽ. Vị trí bị quần bơi gắt gao bao lấy,  cho dù lúc này nó đang an tĩnh ngủ đông, cũng khiến  cho người ta hãi hùng khiếp vía. Chỉ là biểu hiện trên mặt hắn rõ ràng rất ôn nhu, nhưng cả người lại giống như một con báo tràn đầy tính xâm lược, khi đến gần Cận Ngôn quanh thân đều là hơi thở nguy hiểm.

- ----------------------------------------------------------

Cô Hy: Chào mừng chương 100, Sói con chuẩn bị ăn thịt Chó con. Cáo già ở nhà cũng bị Sói già ăn thịt mất rồi.. hờ hờ editor cảm thấy thực viên mãn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play