Lộ Nhất Minh đột nhiên xuất hiện, làm Phùng Dã thu liễm cảm xúc. Trước ánh mắt kì quái của Lộ Nhất Minh, hắn tự nhiên nói:"Cách vách quá ồn."

Ở cách vách không phải Tiểu Phong cùng bạn trai sao? Hơn nữa động tĩnh trong phòng tuy âm thanh có chút nhỏ, nhưng Lộ Nhất Minh sắc mặt vẫn khó coi. Y lập tức kéo Phùng Dã về phòng.

"Anh có bệnh à, Tiểu Phong cùng Trương Tự ân ái, anh làm gì mà phải đá cửa? Hay giống như Lệ Lệ nói, không muốn nhìn họ hạnh phúc." Lộ Nhất Minh biết rõ Phùng Dã muốn gì, đặc biệt là sau khi ở chung.

Y phát hiện Phùng Dã làm người không thành thục như bề ngoài, thậm chí có thể nói là ấu trĩ. Như hành động trẻ con vừa rồi, không hiểu sao làm y trong lòng có chút không thoải mái.

Nhưng Phùng Dã trong lòng rất bực, tai thì nghe Lộ Nhất Minh nói nhưng không để vào lòng. Trong đầu vẫn là hình ảnh Trương Phong Hoà cùng Trương Tự ân ái, cho dù chỉ là tưởng tượng, cũng có thể làm hắn phát điên.

Nhìn bộ dạng thất thần của Phùng Dã, Lộ Nhất Minh nhịn không được nói:".....Anh thật sự rất để ý Tiểu Phong à?"

Lộ Nhất Minh không phải người mù, hôm nay hành động của Phùng Dã rất lạ, không khỏi làm y để ý.

Từ lúc Trương Phong Hoà bước vào nhà, y có thể cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi của Phùng Dã. Những hành động thân mật trước mặt người khác, còn nồng nhiệt hơn ngày thường.

Hơn nữa lúc nãy hắn còn đi đá cửa...... Lộ Nhất Minh không dám nghĩ nữa.

Phùng Dã trấn an nói:"Anh quen Tiểu Phong lâu như vậy, nhìn cậu ấy có bạn trai, nên quan tâm một chút thôi mà."

"Anh nói gì thì là thế ấy." Lộ Nhất Minh bị Phùng Dã làm khó chịu. Xoay người bò lên giường, chui vào ổ chăn,"Em ngủ trước."

"Ừ." Phùng Dã gật gật đầu. Cũng nằm ở giường bên kia.

Tắt đèn.

Toàn bộ thế giới trở nên an tĩnh, cũng làm người khó có thể đi vào giấc ngủ.

3 ngày nghỉ tết Nguyên Đán cũng nhanh chóng qua đi.

3 ngày này, có người thì dày vò, có người thì hưởng thụ không thôi. Phùng Dã đối Lộ Nhất Minh không nóng không lạnh, rốt cuộc khiến cho Lộ Nhất Minh bất mãn, trên đường trở về 2 người không nói chuyện. Mà Trương Phong Hoà cùng Trương Tự sau lần này, tình cảm càng phát triển.

Triệu Lệ thấy bọn họ có tiến triển, rất vui mừng.

"Triệu Lệ nương nương làm mai cũng không tệ chứ hả?" Triệu Lệ ngồi ở ghế phụ lái, cười đến vẻ mặt đắc ý.

Trương Phong Hoà cười nói:" Khi nào thì mày mới đổi nghề đây?"

Trương Tự cũng đi theo phụ họa,"Lệ Lệ nếu đổi nghề, chúng ta đây chẳng phải là khách hàng đầu tiên sao?"

"Nếu Triệu Lệ mở công ty mai mối, tôi là người đầu tiên đến đăng kí đó." Dương Thích đang lái xe không quên chen chân vào.

"Anh mà còn cần đăng ký sao? Trực tiếp đem ông chủ về nhà đi kìa."

"Đừng, Dương thiếu gia sao lại nhìn trúng tôi." Triệu Lệ bĩu môi.

Trong 3 ngày này, 2 con người ham chơi Dương Thích cùng Triệu Lệ xem đối phương vừa mắt, giọng như thiên lôi câu động địa hoả, dây dưa so với thời đại học còn nồng nhiệt hơn. Dương Thích cảm thán Triệu Lệ thay đổi, so với trước kia còn yêu nghiệt hơn, ôm vào trong ngực làm hắn muốn ngừng mà không được. Triệu Lệ cũng không phải người nghĩ nhiều, Dương Thích tuy rằng là mối tình đầu, nhưng đối với hắn hiện tại mà nói, bất quá cũng chỉ là đối tượng qua đường.

Đối tượng qua đường này điều kiện không tồi.

Vì thế trên đường trở về, một đám người nói nói cười cười, hoa thuận vui vẻ. Chỉ có Phùng Dã không nói gì.

Qua kì nghỉ, công việc cuối năm làm Trương Phong Hoà trừ mỗi ngày ăn cơm, không có thời gian đi lo chuyện khác. Trương Tự cũng lo chuẩn bị cho kì thi cuối kì, thời gian 2 người ở chung trở nên càng ngày càng ít

Cũng may mỗi đêm trước khi ngủ đều nấu cháo điện thoại được một lát.

Từ sau ngày ở suối nước nóng, tình cảm 2 người càng phát triển, Trương Phong Hoà cũng dần có cảm giác Trương Tự là bạn trai mình. Lúc gọi điện thoại cũng thấy thật ngọt ngào.

Có lẽ yêu đương chính là như vậy.

Trương Phong Hoà nghĩ thế.

Tối hôm nay tăng ca đến 10 giờ, lúc trở về trong thang máy gặp được Phùng Dã. Trương Phong Hoà hướng hắn gật gật đầu, sau đó xa cách đứng trong 1 góc.

2 người đều không nói chuyện.

Cửa thang máy mở, Trương Phong Hoà đi ra trước 1 bước, Phùng Dã theo sát phía sau,"Tôi đưa cậu?"

"Không cần." Trương Phong Hoà không chút suy nghĩ liền cự tuyệt.

Bị cự tuyệt Phùng Dã sắc mặt trở nên khó coi, hắn bất mãn nói:"Trước kia cậu chưa bao giờ từ chối tôi."

Trương Phong Hoà bước chân dừng lại,"Anh cũng nói là trước kia rồi."

Phùng Dã cười lạnh,"Cũng đúng, thiếu chút nữa đã quên, cậu có tên nhóc Trương Tự kia rồi, sao còn nhớ đến tôi."

"Anh đang trách tôi?" Trương Phong Hoà quay đầu lại.

"Không trách cậu được à?" Phùng Dã từng bước tiến lại gần, "Là cậu tự tiện xông vào thế giới của tôi! Ai cho cậu thích tôi? Hả?"

Nói xong, Phùng Dã ôm Trương Phong Hoà.

Nhớ đến ngày hôm đó dưới đèn đường bị cường hôn, Trương Phong Hoà dùng sức thoát khỏi hắn, giọng nói có chút run rẩy. Cậu không nghĩ Phùng Dã vô sỉ như thế, hóa ra 7 năm yêu thầm cùng trả giá còn phải chờ hắn cho phép?! Nếu đúng là như vậy, tại sao ngay từ đầu hắn không cự tuyệt! Hưởng thụ sự chăm sóc của cậu, xong việc lại chê người làm không tốt!

"Tôi thừa nhận tôi khờ dại! Được chưa?! Anh yên tâm đi Phùng Dã, tôi sẽ không thích anh nữa, cũng xin anh sau này đừng làm phiền tôi!" Sau khi nói xong, chính mình cảm thấy nghẹn.

Cậu lau khóe mắt, xoay người đi.

Phùng Dã không đuổi theo, hắn nhìn Trương Phong Hoà rời đi, chua xót nói:"Tôi không muốn em rời đi......"

Trương Phong Hoà, tôi còn chưa đồng ý, em dựa vào gì mà tự tiện rời khỏi tôi?

Khi Phùng Dã về, trời đã khuya. Lộ Nhất Minh còn chưa ngủ, y thấy Phùng Dã về, hỏi:"Tăng ca?"

"Ừ." Phùng Dã gật đầu.

Lộ Nhất Minh cười không nói. Y làm chung với Phùng Dã, Phùng Dã có tăng ca y không biết sao? Từ sau khi trở về từ chuyến du lịch, y cùng Phùng Dã như rơi xuống đáy, y cố gắng vượt qua, Phùng Dã lại không muốn đi tới. Y mơ hồ nhận thấy được cái gì,nhưng lý trí lại làm y không muốn suy nghĩ.

Duy trì hòa bình cũng tốt mà?

Phùng Dã đến phòng ngủ, cầm áo ngủ liền đi tắm rửa. Đêm nay hắn không có tăng ca, hắn đợi Trương Phong Hoà tan ca. Hắn biết Trương Phong Hoà đã tăng ca rất nhiều ngày, hắn sợ cậu ăn uống không tốt, lại lo lắng trên đường trở về của cậu không an toàn,muốn đưa cậu về nhà.

Nào ngờ lại bị Trương Phong Hoà từ chối.

Phùng Dã vốn nên tức giận, nhưng nhìn vẻ khổ sở của Trương Phong Hoà nói không thích hắn, trong lòng hắn lại thấy đau.

Hắn tự nhận chính mình là người chung thủy, không thích đạp 2 thuyền, thích chính là thích, không yêu chính là không yêu. Cho nên khi Trương Phong Hoà theo đuổi hắn, hắn cảm thấy mình không thích cậu, nên không đáp ứng. Hắn cũng từ chối Trương Phong Hoà rất nhiều lần, nhưng Trương Phong Hoà trước sau vẫn không từ bỏ. Ngày tháng lâu rồi, đối với việc bị Trương Phong Hoà theo đuổi hơn phân nửa thời gian, hắn ban đầu từ chán ghét thành thói quen.

Lúc đại học Phùng Dã có quen bạn trai, sau lại chia tay, sau đó liền gặp gỡ Trương Phong Hoà. Trương Phong Hoà theo đuổi hắn không bỏ suốt 7 năm, hắn tuy rằng trước sau vẫn lạnh nhạt với cậu. Nhưng không thể phủ nhận, hắn đã quen với tồn tại của Trương Phong Hoà.

Quen với việc Trương Phong Hoà luôn đi theo phía sau hắn.

Mà hiện giờ, mục tiêu truy đuổi của Trương Phong Hoà cũng đã đổi thành người khác.

"Đáng chết!" Phùng Dã một quyền đánh vào gương, kính bị vỡ đâm vào mu bàn tay hắn, máu chảy ra ướt đẫm. Nhưng hắn không cảm nhận được đau đớn, ngược lại cảm giác thật thoải mái. Mấy ngày buồn bực, đều phát tiết một khắc này.

Hắn thậm chí nghĩ, nếu quyền này đánh vào người Trương Tự thì tốt biết mấy.....

Lộ Nhất Minh ở bên ngoài nghe được, lập tức chạy vào,lại nhìn thấy mặt Phùng Dã không chút cảm xúc.

Lúc sau y chở Phùng Dã đến bệnh viện, băng bó, sau đó về nhà. Dọc đường đi Lộ Nhất Minh không hỏi lý do hắn làm vậy, thẳng đến khi Phùng Dã mở miệng nói:"Chúng ta chia tay đi."

Lộ Nhất Minh trong lòng đột nhiên nhảy dựng.

Y cười khổ nói:"Tại sao?"

Đột nhiên nói ra, không cho y thời gian chuẩn bị.

"Thật xin lỗi......Anh không yêu em." Sau khi nói xong, trong lòng nhẹ nhõm hẳn.

Đúng vậy, 7 năm trôi qua, hắn rốt cuộc phát hiện người trong lòng là ai. Chỉ là người kia, không biết có còn đợi hắn không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play