Trương Phong Hòa bị Phùng Dã nhìn đến mất tự nhiên, cậu thấy đã giải thích rõ ràng, liền chuẩn bị lấy cớ rời đi. Nhưng Phùng Dã lại đột nhiên hỏi:"Tay em sao thế?"
"A?" Trương Phong Hòa sửng sốt.
Cúi đầu nhìn chính mình, chỉ thấy ngón trỏ tay trái quấn băng dán.
Là lúc ấy nghe được tin Phùng Dã, nóng vội không cẩn thận đâm trúng tay. Cậu thu hồi tầm mắt cũng không để ý đến vết thương nhỏ đó, liền nói:"Lúc xắt rau sơ ý."
Phùng Dã nghe vậy, nhíu mày, đi xuống giường, tiến lại gần Trương Phong Hoà, bắt lấy tay cậu,"Sao lại không cẩn thận thế?"
Trương Phong Hòa không hiểu nhìn hắn 1 cái, vết thương nhỏ thế này cũng bất ngờ sao? Có thể vì trước kia Phùng Dã luôn không để ý cậu, giờ lại vô cùng quan tâm làm cậu không thích ứng kịp, liền ngượng ngùng đem bàn tay rút từ lòng bàn tay hắn:"Tôi phải đi."
"Anh tiễn em!"
Phùng Dã vừa nói vừa muốn đuổi theo.
Trương Phong Hòa không muốn tiếp xúc nhiều với hắn, không đợi hắn, lập tức đẩy cửa đi ra ngoài. Phùng Dã nhanh chóng đi theo, lúc đi ngang qua phòng bệnh, nhìn thấy Phùng Dạng đứng tựa cửa cười nhạo hắn.
Trương Phong Hòa lại không chờ hắn, thấy thang máy vừa vặn đi lên, mau chóng đi vào thang máy, ấn số. Cửa đóng lại, vừa lúc trông thấy Phùng Dã bị nhốt bên ngoài, vẻ mặt thất vọng.
Thấy thế, Trương Phong Hòa tâm tình tốt lên.
Thang máy ngừng ở lầu một, cậu đi qua khu nằm viện, nhưng chưa đi được bao xa, phía sau truyền đến tiếng gọi quen thuộc.
"Trương Phong Hoà!"
Trương Phong Hòa xoay người, thấy Phùng Dã mặc áo bệnh nhân thở hổn hển, cậu hơi sửng sốt. Chỉ thấy người đó miệng thở phì phò tiến đến, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao đặt trên người cậu. Nếu Trương Phong Hòa biết hôm nay cuộc nói chuyện này làm thay đổi chủ ý buông tay của Phùng Dã, thì cậu nhất định sẽ không đi.
Phùng Dã đương nhiên là chạy bộ xuống, chỉ có 4 tầng, không cao, nhưng vì muốn đuổi kịp thang máy Trương Phong Hoà, hại hắn chạy đến thở hổn hển.
Nhưng may mắn vẫn đuổi kịp.
Phùng Dã cười cười, sau khi thở ổn định, hắn tiến đến gần Trương Phong Hoà, bỗng nhiên nâng tay lên, ấn đầu Trương Phong Hoà, đặt nhanh nụ hôn lên môi người kia.
Đây là một nụ hôn nhanh chóng, người xung quanh vẫn còn chưa kịp phản ứng thì đã kết thúc.
Ngay cả Trương Phong Hòa cũng không ý thức được bản thân bị Phùng Dã cường hôn.
Đến khi Phùng Dã buông cậu ra, Trương Phong Hòa vẫn còn đứng ngây người. Đến lúc Phùng Dã duỗi tay xoa tóc cậu, mới nhớ ra lúc nãy xảy ra chuyện gì. Cậu đẩy tay Phùng Dã, lùi lại mấy bước. Nhìn Phùng Dã tươi cười, không biết nên đánh giá bộ dạng bám riết không tha này thế nào.
Phùng Dã cười nói:"Đi đường cẩn thận."
"......"
Trương Phong Hòa không nói 2 lời xoay người rời đi.
Tuy Phùng Dã rất muốn đưa Trương Phong Hoà, nhưng nhìn hành động kháng cự kia, liền biết điều không khó xử cậu.
Ít nhất, tương lai bọn họ còn dài.
*
Đáng tiếc, Phùng Dã không biết, một loạt biến cố xảy ra làm mưu tính Phùng Dã trở nên im bặt.
Hôm nay Trương Phong Hoà theo lệ thường đi làm, nhưng khi mới bước vào công ty cậu phát hiện có điểm không thích hợp. Đồng nghiệp công ty nhìn cậu với ánh mắt khác lạ. Cậu khó hiểu ngồi vào bàn làm việc, mở máy tính.
Các đồng nghiệp tầm mắt gắt gao theo nhất cử nhất động của cậu.
Trương Phong Hòa càng thêm hoài nghi, có phải cậu mặc ngược áo không? Hay trên mặt dính dơ? Bằng không sao cứ nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái. Ánh mắt không có chút ý tốt, đầy sự ác ý, có lúc lại muốn xem kịch vui, có đánh giá, có thú vị. Những ánh mắt khác thường cứ liên tục nhìn cậu.
Trương Phong Hòa ngốc ngốc, lấy gương soi chính mình, cảm thấy chẳng có chỗ nào không đúng.
Vì thế cậu khôi phục vẻ bình tĩnh, chờ máy tính khởi động, nhanh chóng đăng nhập vào email.
Có mail mới, cậu cứ nghĩ là mail công việc, không nghĩ nhiều nhanh chóng mở, nội dung mail từ từ mở ra, đầu óc hỗn độn càng thêm tỉnh táo, cả người giống như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ.
Mail không có nội dung, chỉ có tấm ảnh chụp.
Ảnh chụp cậu cùng người khác hôn môi.
Bối cảnh trong hình là bệnh viện, cậu đứng đối diện ngay máy ảnh, người còn lại đang ấn đầu, hôn lên môi. Trương Phong Hòa tay cầm chuột run rẩy, cậu biết đây là ảnh chụp của mình cùng Phùng Dã tại bệnh viện, bị Phùng Dã cường hôn.
Rõ ràng chỉ là một màn hôn ngắn ngủi, người chụp lén lại tạo ra khung cảnh như một màn hôn nồng nhiệt. Hơn nữa chụp thật sự có chủ ý, chỉ cốt muốn lấy mặt Trương Phong Hoà, người còn lại chỉ lấy bóng dáng.
Trong lúc nhất thời, Trương Phong Hòa hiểu tại sao đồng nghiệp lại nhìn mình bằng ánh mắt đó.
Cả người ngồi yên, mặt trắng bệch. Bên tai ong ong, cái gì cũng không nghe thấy. Cho đến khi giám đốc gọi cậu vào văn phòng, cậu mới chậm rãi đứng dậy, tắt tab, không nhìn ánh mắt đồng nghiệp, đần độn đi vào văn phòng.
Cậu biết đồng nghiệp đang bàn tán điều gì.
Cũng chỉ là những lời nói "đồng tính luyến ái", "biến thái", "không kiềm chế".
Trương Phong Hòa đẩy cửa văn phòng, nhìn thấy giám đốc nghiêm túc ngồi nhìn cậu. Tâm hoảng loạn, vốn định giải thích, lại biết mình hết đường chối cãi rồi. Giải thích mình không phải đồng tính luyến ái? Hay biện hộ người trong ảnh cùng mình chỉ là quan hệ đơn thuần?
Hết thảy cũng chỉ là giảo biện.
Cậu thích đàn ông, cũng rất thích Phùng Dã.
Giám đốc vẫn muốn giữ Trương Phong Hoà, nhưng chuyện xảy ra như vậy, cấp trên tạo rất nhiều áp lực. Ảnh chụp đã được gửi đến các cấp trên. Nên ông vẫn phải nói:"Cậu có thể giải thích cho tôi không?"
Trương Phong Hòa há miệng thở dốc,
cậu muốn nói chỉ là cùng bạn bè đùa giỡn, nhưng lời nói đến bên miệng lại thành một câu chém đinh chặt sắt "Tôi
là đồng tính luyến ái."
Cậu nhớ lại mấy năm trước khi Phùng Dã comeout, cũng kiên định như vậy.
Hoá ra comeout cũng không phải là chuyện dễ dàng, muốn thừa nhận phải chịu áp lực tâm lý rất lớn, đặc biệt dưới tình huống như thế lại phải thừa nhận mình là đồng tính.
Trong văn phòng một trận trầm mặc, thật lâu sau, giám đốc mới nói: "Tôi không kỳ thị đồng tính luyến ái, chỉ là.....Tấm ảnh này...."
"Tôi hiểu rồi." Trương Phong Hòa đã có dũng khí thừa nhận, tự nhiên cũng biết nên làm gì.
Chỉ trong một buổi sáng, tin đồn nhảm nhí lan khắp công ty. Lúc nghỉ trưa, đồng nghiệp ở các bộ khác cũng lại đây, muốn nhìn người đang đứng đầu gió dư luận Trương Phong Hoà.
Nhưng Trương Phong Hoà đã xin nghỉ về nhà, nên họ cũng chỉ có thể tưởng tượng.
Đến tận chiều, vẫn còn người đứng trong thang máy nhắc chuyện.
"Không nghĩ Trương Phong Hoà là đồng tính luyến ái, thật nhìn không ra nha."
"Tôi vẫn luôn nghi ngờ anh ta, đẹp trai như vậy mà không quen bạn gái, quả nhiên là có vấn đề."
"Các người kì thị đồng tính luyến ái à?"
"Không có, chỉ là đã thế mà còn làm những hành động thiếu kiềm chế. Giữa chốn đông người mà còn vậy, không bị chụp lén mới là lạ!"
"Các người không thấy kì lạ sao? Làm gì mà sáng sớm đã gửi email cho chúng ta chứ."
"Không chừng là đắc tội với ai rồi..."
Thang máy đến tầng, nhóm người tản ra, thang máy khôi phục sự yên tĩnh. Chỉ là trong thang máy có 1 người đứng đó, không bước ra, chỉ lẳng lặng xuất thần.
Khuôn mặt âm trầm, môi mấp máy, cả người toả ra khí người sống đừng lại gần.
Chờ cửa thang máy khép lại, hắn ấn số. Sau bước ra thang máy, gọi điện thoại:"Jason, giúp tôi tra 1 chuyện."
Người này vốn dĩ là Phùng Dã đang định xuống lầu ăn cơm, kết quả lại ở thang máy, vừa vặn nghe được chuyện Trương Phong Hoà. Phản ứng của hắn hệt như Trương Phong Hoà, ngây ngẩn cả người, sau xâu chuỗi sự kiện, cả người tràn ngập tức giận.
Trợ lý Jason nhanh chóng trình văn kiện điều tra chuyện Trương Phong Hoà, đưa ảnh chụp đến trước mặt Phùng Dã, tay hắn siết lại thành nắm đấm lên mặt bàn, tạo ra tiếng vang lớn. Hắn mới biết ngày hôm đó hôn môi Trương Phong Hoà, bị người chụp lén.
Là ai làm?
Là đối thủ cạnh tranh nào? Hay là...Phùng Dã trong mắt hiện lên đạo tinh quang, bất kể là ai làm, chỉ cần hắn tra được, tuyệt đối không tha!
Hôm qua mới xem hết The Boys In Next Door, cười loe bụng =)))
Giờ xem phim toàn soi hint 🤣
Truyện cũng đi được nửa chặng đường rồi:>
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT