Tư Đồ Phong chống đao ngồi ở trước mặt tướng quân, bầu không khí nghiêm nghị.
Tư Đồ Phong: “Ngươi lặp lại lần nữa, người trong lòng ngươi là ai?”
Tướng quân: “… Thẩm Mục.”
Tư Đồ Phong giẫm đại đao một cái, mắng: “Đầu ngươi rớt bể rồi sao?! Y là nam tử!”
Tướng quân: “Nam tử thì sao?! Con có từng nói người trong lòng con là nữ sao?”
Tư Đồ Phong:… Thật sự không có.
“Ngươi… Ngươi như vậy… ta làm sao ăn nói với mẹ ngươi đây?!”
“Con tự mình nói, chờ trở về rồi con mang thư ngốc đến cho bà ấy nhìn” tướng quân tự tin nói, “Bà ấy cũng sẽ thích thư ngốc!”
Tư Đồ Phong giận dữ, “Ngươi… Ngươi ăn trúng cái gì rồi hả?! Ngươi xem người như Triệu Thất, tìm thê tử xinh đẹp như thế, mà ngươi lại tìm một nam nhân dắt về nhà?!”
Tướng quân không phục, “Thư ngốc của con có chỗ nào khó coi?!”
“Ngươi… Ngươi…” Tư Đồ Phong tức giận đến ngực đau, đơn giản vẫy vẫy ống tay áo quay đầu đi.
Tướng quân cũng tức, thư ngốc của hắn làm sao lại không được? Cữu cữu tức cái gì?
Hắn ra khỏi lều trại đi tìm Chu Liệt, hỏi Lý Trường Tự bị nhốt ở đâu?
Chu Liệt: “… Lão đại, ngươi muốn đi đánh hắn sao? Bị hoàng thượng biết… Không tốt đâu…”
Tướng quân nhàn nhạt nói: “Lão tử sẽ không đánh hắn.”
Chu Liệt yên tâm, đàng hoàng dẫn đường.
Sau đó, vừa thấy người, tướng quân nhấc chân lên liền đạp.
Chu Liệt: “… Lão… Lão đại, không phải ngươi nói không đánh người…”
Tướng quân: “Lão tử đánh hắn khi nào? Đây là đạp!”
Chu Liệt: “…”
Lý Trường Tự bị trói trên một cây cột, một thân đầy vết thương, vô cùng chật vật.
Hắn ngẩng đầu lên, đáy mắt có hận ý tràn lan, lại vung lên khóe miệng nở nụ cười, “Sao lại là ngươi, ái nhân của ta đâu?”
Tướng quân đạp một cước, “Giữa ban ngày ngươi nằm mơ cái gì?”
Lý Trường Tự không quản hắn, lẩm bẩm nói: “Hai năm, ta đối với y móc tim móc phổi, phụ thân luôn nói không thể tin y, ta vẫn còn dùng chân tâm đối đãi y… Kết quả thì sao, một mảnh chân tâm của ta bị y giẫm trên mặt đất, phản bội ta thương tổn ta, cùng cẩu hoàng đế kia hợp tác mưu hại phụ thân ta!”
Tướng quân cười lạnh nói: “Chính ngươi lòng muông dạ thú, còn dám trách người khác thương tổn ngươi?”
“Cũng đúng, thắng làm vua thua làm giặc, ta cũng chấp nhận, nhưng mà…” Lý Trường Tự hung ác trừng tướng quân, gào thét, “Dựa vào cái gì y lại chọn ngươi?! Ta cho là y không thể tiếp thu nam nhân, nhưng y dĩ nhiên lại chọn ngươi?! Ta có chỗ nào thua kém ngươi?”
Hắn không quên được hôm nay Thẩm Mục xuất hiện ở trước mặt hắn, trên người mặc y phục của nam nhân khác, vừa dài vừa rộng, khi cúi đầu nhìn thấy trên cổ có vết hồng đầy ám muội…
Hắn liền rõ ràng, trong lòng dâng lên hận ý che ngợp bầu trời, so với lúc trước biết Thẩm Mục phản bội hắn còn phẫn nộ hơn.
Hắn không muốn buông tha y, cho dù phải chết cũng phải kéo y cùng chết!
“Ngược lại các ngươi cũng sẽ không bỏ qua cho ta, có thể kéo y đi theo ta, ta cũng thấy đủ rồi,” hắn cười đến dữ tợn, “Ta muốn y thân bại danh liệt!”
“Ngươi nằm mơ giữa ban ngày!” Tướng quân giơ chân lên quyết tâm mà đạp, cuối cùng Chu Liệt dốc hết sức, trái kéo phải kéo mới lôi được người đi.
Tư Đồ Phong tức giận hơn nữa ngày, suy nghĩ một chút vẫn quyết định lại tìm tướng quân đàm luận.
Hắn nghĩ, ký ức của A Việt vẫn còn chưa khôi phục, làm sao có thể xác định người trong lòng là Thẩm thư sinh kia? Nhất định là thư sinh kia lừa hắn!
A Việt nhất định là nhất thời hồ đồ rồi!
Hắn đi tới cửa lều trại của tướng quân, vừa muốn vén mành lều, bỗng nhiên nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện.
Tướng quân hỏi: “Mệt mỏi?”
Một âm thanh khác nói: “Buồn ngủ…”
“Vậy ngủ một chút đi”
“Ừm, vậy ta trở lại ngủ…”
“Trở về làm gì, ngủ ở chỗ của ta là được rồi.”
“Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì, người ngươi cũng ngủ cùng rồi, còn sợ ngủ giường của ta?”
Ánh mắt Tư Đồ Phong tối sầm, hỗn tiểu tử, không biết xấu hổ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT