- Hắc Phong, ngươi nói xem Giới Mang Sơn này rốt cuộc có quan hệ gì với ta. Sao càng bước lên cao ta lại càng có cảm giác nó đang kêu gọi mình? Tuy không nặng nề như trước, nhưng chúng vẫn khiến ta cảm thấy rất khó chịu.
Đoàn Ngọc nhìn những bậc thang trên cao, bất giác buộc miệng hỏi.
Hắc Phong đáp:
- Ta không biết. Nhưng theo ta, ngươi cứ hãy bình thường. Hết thảy mọi việc đều đã có duyên số an bài. Đến lúc cần biết thì chắc chắn ngươi sẽ biết, vì thế nên không cần nóng lòng làm gì.
Đoàn Ngọc thở dài:
- Thân thế của ta thật rắc rối. Hết một đứa tộc nhân bị Lý gia tại Nam Thiệm Bộ Châu bỏ rơi, rồi lại đến Giới Mang Sơn, Thần Long Hội, Nam Nhân Vương? Thật sự ta là ai cơ chứ?
Hắc Phong cười ha hả:
- Nam Nhân Vương thì ta dám khẳng định ngươi không phải rồi. Nam Nhân Vương chính là một trong bốn vị tuyệt thế nhân vương trong lịch sử nhân giới. Nghe đâu ông ta đã chết vào hơn mấy chục triệu năm trước. Còn Lý gia Nam Thiệm Bộ Châu gì đó thì ta không rõ. Ngươi cứ ráng tu luyện thêm đi, chỉ cần tu vi vượt qua Vấn Đỉnh thì liền có thể thoát khỏi Đông Lâm Tinh bé nhỏ này, tự do tự tại ngao du khắp vũ trụ bao la.
Vì Hắc Phong là ma tộc nên cũng không rành quá nhiều về tình hình của Nhân giới. Y chỉ biết về một số nhân vật lừng danh, từng dùng sức một người rung chuyển cả lục đạo mà thôi.
Nam Nhân Vương cũng là một trong số đó.
Ông ta thuộc nhóm cường giả cuối thời kỳ viễn cổ, đầu thời kỳ thượng cổ. Năm đó lục đạo biến động mạnh, phong ấn bị đổ vỡ nhiều, vô số cao thủ vượt giới giao chiến với nhau. Tiên giới, Ma giới, Thần Giới, Yêu Giới, Quỷ Giới, đều bị tổn hại khá nặng nề, riêng chỉ có Nhân giới bị tổn hại ít nhất. Tất cả là vì Nhân giới có một Nam Nhân Vương, một cường giả đích thực, từng dùng sức một người đối phó với hơn mười cường giả các giới khác liên thủ.
Mà trong mười cường giả này lại có đến bốn vị đẳng cấp Giới Chủ ngang hàng với Nam Nhân Vương, đủ là trận chiến năm đó kinh thiên động địa, thảm liệt tàn khốc đến mức độ nào.
Nhưng Nam Nhân Vương cuối cùng vẫn dành chiến thắng, một thanh Chân Long Kiếm đánh bại toàn bộ mười cường giả kia. Nhưng ông không giết chết bọn họ, mà lại thả tất cả quay về. Tài đức song toàn, cuối cùng chiến tranh giữa lục giới cũng bị Nam Nhân Vương hòa giải, công lao của ông không ai có thể so sánh nổi.
- Vậy ngươi có biết Tam Thập Tam Phạm Thiên là ai không? Nghe đồn người đó sống cùng thời với Nam Nhân Vương? Thậm chí đã từng giao chiến với Nam Nhân Vương?
- Ta không rõ. Ta biết Nam Nhân Vương chỉ qua những điển tịch truyền lại. Một thời đại kéo dài hơn mười mấy triệu năm. Ta sinh ở thời kỳ cuối thượng cổ, khoảng cách với Nam Nhân Vương như trời và đất, nên những chuyện ngoài lề không thể nào biết được.
Trên đường đi Đoàn Ngọc không ngừng dùng thần niệm trao đổi với Hắc Phong. Kiến thức của hắn về tu đạo giới cũng ngày một tăng.
Một lúc sau bất giác đã đến được bậc thang thứ bốn ngàn.
Ở trên bậc thang này, Đoàn Ngọc thấy hai người Minh Nhân, Hoàng Lỗ đang đứng chờ từ bao giờ. Nhìn bộ dáng hung thần ác sát của họ, dám khẳng định là không có ý định gì tốt lành.
Tống Nghĩa lên tiếng trước, gã ôm quyền:
- Chào hai vị đạo hữu.
Minh Nhân hừ lạnh, sau đó chỉ thẳng mặt y nói:
- Tống Nghĩa, thật không ngờ ngươi thân là thiếu chủ Thương Minh, mà lại dám cấu kết với ma đạo.
Tống Nghĩa ngạc nhiên hỏi lại:
- Ai cấu kết với ma đạo? Các vị đừng ăn nói hàm hồ?
Hoàng Lỗ hất cằm về phía Đoàn Ngọc:
- Hắn ta chính là ma đạo. Một mình hắn đã giết hơn năm trăm mạng người ở dưới chân Giới Mang Sơn, có Lưu Tĩnh của Vũ Hóa Môn, Bạch Hữu Tài cùng Tuấn Khanh làm chứng. Bọn họ đã truyền âm cho ta bảo ngươi và muội muội mình cấu kết với hắn, hòng tiêu diệt cả Minh gia Hoàng gia chúng ta.
Tống Nghĩa nhìn sang Đoàn Ngọc nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn nói:
- Chắc là có gì đó lầm lẫn rồi. Lưu Tĩnh mới chính là đại ác ma kia. Y đã đánh trọng thương em gái ta, còn vị bằng hữu này chính là người đã ra tay giúp đỡ kịp thời, nếu không, e rằng hiện giờ em gái ta đã mất mạng từ lâu rồi.
Minh Nhân xua tay:
- Không cần nhiều lời. Lưu Tĩnh vốn là người của chính đạo, còn tên đeo mặt nạ dưới kia thân phận vốn không rõ ràng. Tống Nghĩa ngươi không đến nỗi hồ đồ thế chứ?
Hoàng Lỗ tiếp:
- Nếu ngươi đã không hối cải, vậy thì đừng trách hai bọn ta độc ác. Hoàng gia và Minh gia tuy ít xuất hiện trên tu đạo giới, nhưng không có nghĩa là chúng ta thua kém bất kỳ tông môn đại phái nào hiện giờ. Thậm chí, trọng trách bảo vệ…
Hoàng Lỗ đang cao giọng thì chợt bị Minh Nhân kéo tay lại, nhíu mày ra hiệu gì đó. Thấy vậy, Hoàng Lỗ gật đầu, đoạn nói tiếp:
- Bây giờ các ngươi cùng lên hay là tỷ thí từng người một?
Không ngờ hai gã Minh gia, Hoàng gia này không nói lý lẽ mà trực tiếp muốn động thủ.
Đoàn Ngọc thầm cẩn thận suy tính. Tuy hắn đã phục hồi thương thế hoàn toàn, nhưng dù sao đại địch là Lưu Tĩnh vẫn chưa thấy đâu, có lẽ không nên phung phí quá nhiều sức lực vào hai người Minh, Hoàng này.
Về phía Tống Nghĩa và Tống Thanh Loan, tu vi cảnh giới bọn họ ngang bằng với Minh Nhân, Hoàng Lỗ. Cho nên Đoàn Ngọc tính rằng chỉ cần lâu lâu chọc ngoáy vài cái, để thế cân bằng bị nghiêng lệch, hai người Minh Hoàng bại trận, tự động rút lui là được.
Tống Nghĩa âm trầm nói:
- Thân phận của Minh gia và Hoàng gia các ngươi có thể những người khác không biết, nhưng Thương Minh ta lại rất rõ ràng. Nhưng cũng đừng vì vậy mà quá tự cao. Chưa biết ai hơn ai đâu.
Minh Nhân cười lạnh:
- Nói nhiều làm gì? Động thủ đi.
Tống Nghĩa khẽ liếc mắt sang Đoàn Ngọc cùng Tống Thanh Loan, quát:
- Cùng lên.
Y vừa dứt lời. Cả ba đã như cuồng phong tấn công lên phía trên bậc thang thứ bốn ngàn.
Tống Nghĩa lao đến quấn lấy Hoàng Lỗ.
Đoàn Ngọc và Tống Thanh Loan đối đầu Minh Nhân.
Nhiệm vụ đã quá rõ ràng. Tống Nghĩa cầm chân, còn Đoàn Ngọc và Tống Thanh Loan phải trong thời gian ngắn nhất hạ gục Minh Nhân.
Chỉ thấy Minh Nhân cười lạnh, một nụ cười chứa đầy thâm ý.
Bậc thang thứ bốn ngàn vốn tồn tại áp lực rất lớn. Tu vi chưa đạt tới mức áp súc chín lần thì ắt sẽ không chịu được. Tuy vậy, dù cho tu vi có cao, cũng phải có một khoảng thời gian nghỉ ngơi làm quen thì mới dễ dàng hoạt động được.
Vậy nên trong trận chiến này Hoàng Lỗ và Minh Nhân cũng không phải dưới cơ, bọn họ đã chiếm được địa lợi. Còn bên Đoàn Ngọc, Tống Nghĩa, Tống Thanh Loan thì chiếm được nhân hòa. Xem như cũng ngang tài ngang sức.
- Thằng nhóc, cẩn thận như vậy vốn là rất tốt. Nhưng bây giờ không cần thiết phải cẩn thận. Chẳng lẻ ngươi quên là ta đã xuất quan hay sao? Ngươi cứ đánh cho thỏa thích đi, cùng lắm nếu gã Lưu Tĩnh kia xuất hiện, ta sẽ cho gã một búng tay rớt xuống núi là được.
Trong lúc Đoàn Ngọc đang đánh nhau với Minh Nhân, Hắc Phong không ngừng la hét bên tai, yêu cầu Đoàn Ngọc thi triển hết thực lực.
- Đánh đi. Thằng Minh Nhân này cũng được lắm, ngươi cứ lấy hắn ra tập luyện kiếm thuật, nhớ đừng thi triển Hỏa Thần Quyết, dễ bị lộ lắm đấy.
- Ngươi ồn ào như thế này làm sao ta đánh.
Đoàn Ngọc hừ lạnh, khẽ truyền thần niệm lại.
Cùng lúc, một linh lực do Minh Nhân phát ra xẹt qua tai hắn, khiến vài cọng tóc đen đứt lìa rơi xuống. Tống Thanh Loan thấy vậy hoảng sợ, vội vã dùng kiếm khí bức Minh Nhân lui lại, bảo vệ cho Đoàn Ngọc.
Cô nàng lấy thân mình chắn trước người hắn, quay ra sau hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
- Không hề gì. Cô cứ yên tâm đi, ta sống còn dai hơn gián, không chết nổi đâu.
Thấy Tống Thanh Loan là nữ nhi mà lại che chắn cho mình, trong lòng Đoàn Ngọc cũng có chút xấu hổ. Vốn hắn định bảo toàn thực lực, nhưng rốt cuộc cũng đành vì Tống Thanh Loan mà ra tay thật sự.
Đoàn Ngọc nói ra mấy câu đùa giỡn, rồi xoay người, mũi chân khẽ nhún lao tới trước.
Trong tay hắn không biết từ bao giờ đã xuất hiện Lưu Tinh kiếm màu bạc.
Thanh kiếm như một đạo sao băng đâm thẳng về phía Minh Nhân.
- Hừm. Dám dùng lối cận chiến này với ta? Ngươi chán sống rồi!
Minh Nhân hừ lạnh, tay lôi ra một đống phù lục. Xanh có, vàng có, tím có, đỏ có, nói chung một đống màu sặc lòe loẹt trộn lẫn khiến người ta hoa cả mắt.
Y vung tay lên, những tấm phù lục bay lên không rồi rơi xuống lả tả nhưng những chiếc lá cây khô rụng trong gió thu.
Đồng thời, thân hình Đoàn Ngọc cũng xuyên thẳng vào cơn mưa phù lục này. Một mặt hắn không ngừng dùng Lưu Tinh kiếm mở đường, chém rách những lá phù lục. Một mặt âm thầm vận chân khí đề phòng có chuyện bất ngờ xảy ra.
Nhưng chẳng có chuyện gì bất ngờ cả. Đám phù lục kia cứ như thế rơi xuống mặt đất, Đoàn Ngọc cũng cứ như thế xuyên thẳng qua màn mưa phù lục, đâm thẳng tới người Minh Nhân.
Phập! Nhưng vào đúng khoảnh khắc mũi kiếm đâm vào ngực của Minh Nhân thì Đoàn Ngọc mới phát hiện đây chỉ là ảo ảnh.
Phía sau lưng, đám phù lục đang rơi lả tả trên mặt đất bỗng nhiên bay lên, xoay vần tụ lại thật nhanh, hóa thành thân ảnh của Minh Nhân.
- Mẹ nó, đúng là yêu pháp.
Đoàn Ngọc quay đầu lại, trong lòng hoảng sợ không thôi. Mắt thấy Minh Nhân tung một quả cầu lửa về phía mình, hắn vội vã dùng chân khí đánh tan quả cầu lửa này.
Nhưng khi quả cầu lửa tan ra thì nó lập tức lại biến ảo thành một màn phù lục đủ các màu sắc rơi xuống. Thân hình Minh Nhân cũng chợt biến đâu mất tăm.
Tống Thanh Loan thấy không ổn thì vội vã lao tới giúp đỡ. Cô tựa lưng mình vào lưng của Đoàn Ngọc, đưa kiếm lên không ngừng thủ thế.
- Họ Minh này đang sử dụng trận pháp để vây khốn chúng ta đấy.
Nghe Tống Thanh Loan nói vậy, Đoàn Ngọc mới để ý các tấm phù lục sau khi rơi xuống mặt đất thì rất có quy luật. Vàng, xanh, trắng trộn lẫn với nhau tạo thành một hình vẽ kỳ lạ bao vây hắn và Tống Thanh Loan trong đó.
Ở tu đạo giới, ngoài luyện đan, luyện pháp bảo, nuôi dưỡng linh thú ra thì vẽ trận pháp cũng là một môn rất thông dụng. Có điều, trận pháp rất phức tạp. Nếu không phải là người thông minh và có khả năng thiên phú bẩm sinh thì rất khó học được. Trận pháp sư chính là người tạo nên các trận pháp dùng để bảo vệ động phủ, tông môn… Vậy nên họ rất được kính trọng tại tu đạo giới.
Không ngờ Minh Nhân lại là một trận pháp sư.
Đây cũng là lần đầu tiên Đoàn Ngọc đối đầu với loại tu sĩ này.
Đoàn Ngọc hỏi lại:
- Phải đối phó sao đây?
Tống Thanh Loan đáp:
- Muốn phá trận pháp, chỉ có hai cách. Một là dùng sức mạnh trực tiếp công kích phá hủy. Hai là tìm ra điểm sơ hở của nó.
- Được.
Đoàn Ngọc bắt đầu chú ý nhìn theo lộ tuyến của các lá phù lục trên mặt đất. Hắn thử dùng Hỏa Thuật tạo thành một quả cầu lửa bắn xuống, cố gắng thiêu hủy những lá phù lục này. Vì sợ Tống Thanh Loan phát hiện thân phận nên Đoàn Ngọc chỉ dùng lửa bình thường chứ không động đến Địa hỏa trung cấp.
Nhưng vô hiệu.
Những lá phù lục kia không ngờ lại cứ trơ ra, chẳng phản ứng một chút nào.
Đồng thời. Khung cảnh xung quanh Đoàn Ngọc và Tống Thanh Loan cũng chợt biến đổi.
Nơi cả hai đứng không phải Giới Mang Sơn nữa, mà là một đỉnh núi nhọn hoang vu cao chọc trời. Lúc này bốn phía mây đen âm ỉ, sấm chớp đùng đùng nổi lên, tạo thành từng cột sét dài loằn ngoằn như những con rắn chạy xuống mặt đất.
Ầm! Một đạo sấm sét giáng xuống đầu Đoàn Ngọc và Tống Thanh Loan làm cả hai hoảng sợ vội vã tách ra né tránh.
Sét đánh xuống vị trí giữa hai người khiến mặt đất tung lên, đỉnh núi như bị nứt ra một chút.
Ầm! Lại một đạo sấm sét như rắn độc lao tới chỗ Đoàn Ngọc. Lần này hắn đã hết đường né tránh. Một khi bước ra sau thì sẽ rớt xuống vực sâu vạn trượng. Nên chỉ có thể mặc đạo sấm sét này đánh thẳng tới người.
Nhưng đúng khoảnh khắc đạo sấm sét kia chạm đến ngực Đoàn Ngọc, thì chợt biến hóa thành một bàn tay!
Bàn tay của Minh Nhân!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT