Đây là những từ ngữ diễn tả đúng nhất về tình trạng hiện giờ của Đoàn Ngọc.
Nhưng kẻ đang giết chóc vô số trên Giới Mang Sơn liệu có thực chính là bản thân hắn không? Hay đó là một đại ác ma nào khác vừa mới thức tỉnh sau giấc ngủ say?
Ở trong đầu của Đoàn Ngọc, Hắc Phong thở dài:
- Muốn làm Chân Ma kế nhiệm ma giới, thủ đoạn không thể không tàn nhẫn, lòng dạ không thể không độc ác. Ma Giới vốn là chốn thị phi nhất lục giới, cho nên người đứng đầu phải chẳng những phải kẻ mạnh nhất, mà còn phải là kẻ có thủ đoạn tàn nhẫn nhất. Đoàn Ngọc… đừng trách ta.
Đã sinh ra trên đời này, ai mà chẳng có nỗi khổ riêng của mình. Hắc Phong cũng vậy, nỗi khổ tâm của y là sự nghiệp thống nhất ma giới, giúp ma giới trở thành Luân Hồi đệ nhất đạo trong lục đạo. Nhưng nếu đem nỗi khổ tâm của y vào năm giới còn lại thì nó bỗng biến thành một tội ác ghê rợn.
Bản chất của vũ trụ này có lẽ cũng là thế. Thứ rất tốt với người này đôi khi lại trở thành rất xấu với người khác, không bao giờ có thể làm vừa lòng tất cả mọi người được. Vậy nên Hắc Phong chọn cách tự làm vừa lòng chính bản thân mình. Chỉ cần việc gì y cảm thấy đúng, không thẹn với lương tâm thì y nhất định sẽ làm!
Quay lại hiện tại. Đoàn Ngọc vẫn đang chìm sâu vào trong Si Cảnh, tạm thời không thể đánh thức hắn. Có lẽ, đợi đến khi cuộc giết chóc đã kết thúc, sát khí của hắn giảm dần, thì mới có thể đem Ma Chủng phong ấn lại lần nữa.
Đoàn Ngọc lặng lẽ bước đi trên những bậc thang hướng tới cột mốc thứ một ngàn năm trăm. Bọn Bạch Hữu Tài, Lâm Phi, Tuấn Khanh vừa mới rời khỏi cột mốc này không bao lâu, hình như đang đứng ở bậc thang thứ một ngàn bảy trăm.
- Giết! Giết! Giết hết bọn chúng! Ta muốn tất cả đều trầm luân!
Nghe giọng nói này quanh quẩn bên tai, từ đôi mắt u mê tăm tối của Đoàn Ngọc toát lên vẻ sát khí, hắn vừa đi vừa không ngừng triển khai giết chóc. Số lượng tu sĩ bỏ mạng dưới tay hắn cũng đã lên đến hơn năm trăm người. Từng đoàn sát khí màu xám bắt đầu hiện lên mờ nhạt xung quanh cơ thể, đây là một chứng cứ sống động cho tội ác không tưởng hiện tại của hắn.
Cơ thể của Đoàn Ngọc tuy vẫn phải chịu sự thay đổi áp lực rất nhanh chóng, nhưng chính điều này không ngờ lại giúp da thịt hắn trở nên cứng rắn hơn không ít. Có tinh khí từ các tu sĩ vừa chết bồi bổ, cộng thêm trọng lực tôi luyện cơ thể, Giới Mang Sơn vô tình đã trở thành một nơi tu luyện rất tốt dành cho hắn.
Bọn Bạch Hữu Tài đang không ngừng tiến lên phía trên thì từ bên tai bỗng vang lên một tiếng kêu nhỏ:
- Ở phía trước có phải là Bạch Hữu Tài - thiếu chủ Bạch gia, Lâm Phi – đệ tử Thần Thể Môn hay không?
Khi nghe thấy tiếng kêu này, hai mắt Tuấn Khanh liền sáng rực, y vội vàng truyền âm lại tới chỗ vừa phát ra tiếng kêu:
- Lưu sư huynh? Là ngươi?
Quả nhiên âm thanh trên là của Lưu Tĩnh. Chỉ nghe hắn khẽ truyền âm nói:
- Tạm thời đừng bàn chuyện khác. Ta nói cho các ngươi biết, ở phía dưới các ngươi tầm hai trăm bậc thang chính là một gã ma nhân tu vi rất cao, hắn đã giết gần năm trăm mạng người rồi. Tuy ta đã đột phá tới cảnh giới Tiên Thiên nhưng vẫn không chắc thắng được hắn. Ta cần các ngươi hợp tác.
- Là ở chỗ bóng đêm kia sao? Thảo nào bọn đệ cũng cảm thấy kỳ quái.
Tuấn Khanh chau mày, quay sang Bạch Hữu Tài thì thấy vẻ mặt gã trở nên nghiêm trọng, nói:
- Lưu Tĩnh huynh. Nếu đã vậy thì chúng ta sẽ cùng hợp lực. Phía trên chỗ bậc thang hai ngàn năm trăm chính là hai huynh muội Tống Nghĩa, Tống Thanh Loan. Để ta thử truyền âm cho họ kêu gọi giúp đỡ.
- Được, nhanh lên. Ta cảm thấy khí tức của tên kia càng ngày càng trở nên mạnh mẽ rồi đó.
…………………………………………� �……..
Tống Nghĩa vẫn đang không ngừng theo sau Tống Thanh Loan.
- Tính tình trẻ con. Hửm, chuyện gì đây?
Tống Nghĩa lắc đầu cười khổ, đang buồn cười vì việc Tống Thanh Loạn giận hờn mình, thì bỗng lại nghe được một đoạn tin tức Bạch Hữu Tài truyền đến phía dưới. Tống Thanh Loan cũng nghe được cho nên quay đầu lại, hỏi:
- Là bọn Bạch Hữu Tài kêu gọi giúp đỡ. Phía dưới có một tên ma nhân đang giết chóc người vô tội, chúng ta có nên đi xuống đó trợ giúp hay không?
Tống Nghĩa chẳng biểu tình gì, vẫn tiếp tục bước đi, lướt qua người Tống Thanh Loan, chỉ khẽ thốt ra ba chữ:
- Kệ bọn hắn.
Nói xong, Tống Nghĩa chắp hai tay sau lưng, ra vẻ không quan tâm, cứ thong thả tiến lên trên đỉnh Giới Mang Sơn.
Tống Thanh Loan thấy vậy thì thở dài, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác thất vọng khôn tả. Vị đại ca hiền lành, thân thiện ngày nào giờ đã trở biến thành một tên thiếu chủ máu lạnh, mưu mô xảo quyệt thật sự.
- Huynh có thể bỏ đi, nhưng muội thì không thể.
Tống Thanh Loan khẽ cắn môi, dứt khoát quay người lại, chạy nhanh xuống phía dưới.
…………………………..
Đoàn Ngọc lặng lẽ bước đi, chớp mắt đã đến sát sau lưng bọn Bạch Hữu Tài. Trong ký ức của hắn mơ hồ nhớ lại những hình ảnh về đám người này, nhớ lại lúc bọn chúng xúc phạm một cô gái tên Tư Tư, dường như cô gái này rất thân với hắn.
- Động tới người thân ta. Chết!
Khoảnh khắc vừa thấy được bóng lưng của Bạch Hữu Tài, Đoàn Ngọc âm trầm thốt lên một tiếng, sau đó vung tay lên chộp thẳng vào đầu gã.
Nhưng hai mắt của Đoàn Ngọc bỗng nhíu lại, vì khi bàn tay hắn vừa chộp tới thì hình ảnh Bạch Hữu Tài đã liền biến mất, hóa ra đây chỉ là hư ảnh do pháp thuật tạo thành.
- Cùng xông lên!
Từ bốn phía xung quanh bỗng có tiếng hò hét, bọn Bạch Hữu Tài, Lâm Phi, Tuấn Khanh không ngờ đã tính kế sẵn, đợi Đoàn Ngọc rơi vào cạm bẫy của chúng.
Nhưng đó không phải là toàn bộ. Phía sau lưng, Đoàn Ngọc còn mơ hồ cảm giác được một luồng khí tức rất mạnh đang xé tan màn đêm lao tới định đánh lén hắn.
- Ma nhân, chịu chết đi!
Bạch Hữu Tài hét to, từ túi trữ vật xuất ra một thanh kiếm nhỏ màu bạc, tay bắt ấn quyết, điều khiển phi kiếm bay tới tấn công Đoàn Ngọc từ cánh trái.
Trước mặt, Lâm Phi dùng thế thái sơn áp đỉnh bổ xuống, sử dụng đôi tay rắn chắc đã được ma luyện hàng vạn lần đấm thẳng vào đầu Đoàn Ngọc.
Bên tay phải, Tuấn Khanh dùng hai tay hợp lại, xuất ra Thủy Thuật, tạo nên một quả cầu nước màu xanh kích thước cỡ bằng trái bóng đẩy về mạn sườn Đoàn Ngọc.
- Các ngươi đều phải chết.
Quả cầu nước màu xanh kia tới trước, chỉ thấy Đoàn Ngọc giơ bàn tay phải lên, cách không khống chế quả cầu nước này, không cho nó lao vào người mình.
Gần như cùng lúc, thanh phi kiếm bạc do Bạch Hữu Tài cũng xuất ra bay tới đâm thẳng vào thái dương bên trái của Đoàn Ngọc. Tuy nhiên hắn vẫn tỏ ra không mấy sợ hãi, chỉ nhẹ nhàng vung một tay lên chụp lấy lưỡi kiếm. Lưỡi kiếm sắc bén vì vẫn còn lực nên hơi cứa vào lòng bàn tay hắn, khiến máu chảy dầm dề.
Nhưng vẫn còn một đòn nặng trịch giáng xuống từ Lâm Phi ở trước mặt. Thần Thể Môn vốn nổi tiếng với Luyện Thể Thuật độc đáo của mình. Đệ tử trong môn phái thay vì chú trọng pháp thuật thì đều chuyển sang rèn luyện cho thân thể trở nên cứng cáp, thậm chí, một khi luyện tới cảnh giới cao còn khả năng phá hủy cả pháp bảo. Lâm Phi tu vi Thai Tức đỉnh phong, đã áp súc tổng cộng tám lần, Luyện Thể Thuật đạt tới tầng một trong năm tầng, chỉ dùng tay không cũng đủ sức phá hủy pháp bảo hạ phẩm.
Lâm Phi thấy Đoàn Ngọc không kịp phản ứng hay né tránh, trong lòng mừng rỡ vô cùng, vội hét lớn:
- Ma nhân, chịu chết đi!
Nhưng Đoàn Ngọc vẫn không phản ứng, đôi mắt cứ trơ trơ nhìn về phía trước. Hắn đợi đến khi quyền đầu của Lâm Phi đã đến sát trước sống mũi thì mới lặng lẽ nhắm hai mắt lại.
Khoảnh khắc Đoàn Ngọc nhắm mắt, một luồng ma khí đen tuyền từ cơ thể của hắn bỗng bùng phát ra bốn phương tám hướng, đem cả ba người Bạch Hữu Tài, Lâm Phi, Tuấn Khanh toàn bộ đánh bật về phía sau.
Bộp, thân hình hắn lại nhanh như cắt lướt tới phía trước, đưa tay chộp lấy đỉnh đầu Lâm Phi. Chỉ thấy cặp mắt gã đỏ ngầu, cười gằn:
- Ha ha, giết ta đi. Nếu như ngươi có trở về được bên ngoài Việt quốc, các sư huynh sư đệ trong Thần Thể Môn sẽ báo thù cho ta! Họ sẽ phanh thây ngươi ra thành trăm vạn mảnh!
Khi lời vừa dứt, thì mặt mày Lâm Phi cũng trở nên méo mó dữ dội, từng thớ thịt trên hai gò má bị rút khô héo teo nhỏ lại. Cuối cùng, khi Đoàn Ngọc buông tay ra thì đầu của Lâm Phi chỉ còn nhỏ bằng kích thước một trái dưa nhỏ.
- Ma đạo các ngươi quả thật không phải người!
Bạch Hữu Tài khóc rống. Gã tuy là một kẻ lòng dạ hẹp hòi ích kỷ, nhưng vẫn biết cái gì gọi là tình bạn. Gã và Lâm Phi đã kết giao gần bảy năm, thường xuyên cùng nhau vượt qua biết bao hiểm nguy họa nạn, không ngờ giờ phút này lại chính mắt thấy Lâm Phi mất mạng dưới tay Đoàn Ngọc.
Đoàn Ngọc quay sang bên trái, nhìn vẻ mặt đau khổ của Bạch Hữu Tài cười nhạt:
- Ta vốn không phải người. Ta vốn là Ma…
Ma Chủng là thế, nó luôn lấy sự đau khổ của người khác làm khoái cảm cho bản thân mình.
Bạch Hữu Tài tức giận gầm lên một tiếng:
- Ta giết ngươi!
Nói xong, từ túi trữ vật lại xuất ra một lá bùa màu vàng, đưa đầu ngón tay trỏ lên miệng cắn mạnh khiến máu bật ra. Tiếp theo vẻ mặt căm phẫn quẹt máu nơi ngón tay vào lá bùa vàng, khiến lá bùa chợt phát ra ánh sáng chói lòa, tạm thời xua đi bóng tối đang dần xâm chiếm bậc thang nơi này.
Lá bùa vàng mà Bạch Hữu Tài đang cầm trên tay chính là Kim Quang Diệt Ma Phù. Giấy bùa này làm từ bột gỗ của Kim Trúc – một loại thần trúc khá quý hiếm, vì thế có khả năng phát ra kim quang khắc chế ma nhân yêu đạo. Tuy nhiên, đây cũng chỉ là loại Kim Quang Diệt Ma Phù hạ cấp, còn Kim Quang Diệt Ma Phù thượng phẩm chính tông trong Việt quốc hiện tại chỉ có một lá do Bất Hối chân nhân của Tinh Đạo Tông nắm giữ. Tương truyền lá bùa này một khi sử dụng thì liền có thể phóng ra Ích Tà Thần Lôi trong truyền thuyết, một kích liền có thể diệt mọi ma nhân, chỉ cần tu vi không vượt quá Hóa Thần đều sẽ bị tan thành tro bụi.
Ở đây, Kim Quang Diệt Ma Phù trong tay Bạch Hữu Tài tuy chỉ là hạ phẩm, nhưng giá trị cũng rất lớn, e rằng không dưới mười lăm vạn linh thạch. Lá bùa này một khi xuất ra thì tất cả ma nhân chưa đạt đến Tiên Thiên đều phải chết!
Mắt thấy ánh sáng vàng từ từ lan tỏa, lần đầu tiên trong lòng Ma Chủng có một cảm giác nguy hiểm khôn lường.
Hắn vung tay, dùng Hỏa Thuật tạo ra một con hỏa long dài mười mấy trượng, nhưng hỏa long này không phải màu vàng, mà là màu đen! Một màu đen mang đầy vẻ tà ác!
Con hắc long cuộn tròn trước mặt Ma Chủng, lấy thân mình làm một bức màn chắn ngăn những đạo kim quang nguy hiểm kia tấn công chủ nhân mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT