Trong bụi cây quả nhiên là cô gái xấu xí Thục Trân. Nhưng hiện tại cô toàn thân lõa thể, trên mình còn có một gã to bự cưỡi lên, hai bên trái phải lần lượt là gã họ Kiêu và một gã khác đang giữ chặt tay cô lại, để mặc cho gã to bự làm chuyện xấu xa bỉ ổi dưới hạ thể của cô. Còn lại một gã đang nằm bên cạnh miệng ngậm cành cỏ, chắc là đang chờ đợi đến phiên mình.
- Ư ư…
Thục Trân nước mắt dào dạt, nhưng vì không địch lại bốn gã kia nên đánh mặc cho chúng vùi dập.
Khoảnh khắc Đoàn Ngọc lao tới, vạch bụi cây ra thì cả năm người đều giương mắt nhìn hắn.
- Công tử…
Thục Trân ngơ ngác khi nhìn thấy Đoàn Ngọc. Còn tên Kiêu gia biểu tình trở nên lạnh lùng, gã đứng dậy nhìn Đoàn Ngọc quát lớn:
- Thằng phế vật ngươi đến đây để làm gì. Định làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Nếu không phải nể mặc Lục Hàm Hư thì ta đã một cước đá chết ngươi từ lâu rồi.
Gã to bự đang cưỡi trên người Thục Trân nghe gã họ Kiêu nói vậy thì cười lớn:
- Anh hùng cứu mỹ nhân ư? Ha ha, Thai Tức tầng năm làm anh hùng, con con bé xấu xí này làm mỹ nhân. Kể ra cũng xứng đôi.
Nói xong không ngừng nhấp nhô cái mông, tiếp tục hành hạ thể xác Thục Trân như chưa từng có gì xảy ra.
Gã họ Kiêu bước tới sát gần Đoàn Ngọc, trừng mắt, chỉ khẽ thốt một từ:
- Cút!
Thấy Đoàn Ngọc không phản ứng gì. Gã đang nằm gặm cỏ và gã đang giữ tay Thục Trân cũng đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng không chút thiện ý nhìn Đoàn Ngọc.
- Đừng tưởng bọn ta không dám giết ngươi.
- Ta tin bọn ngươi dám giết ta, bất quá…
Đoàn Ngọc nói đến đây lắc đầu chặc lưỡi, bọn gã họ Kiêu nheo mắt hỏi lại:
- Bất quá thế nào?
- Bất quá các ngươi giết không nổi ta!
Vừa dứt lời, bàn tay phải Đoàn Ngọc đột nhiên trở thành màu vàng chóe, đây chính là Kim Cương Chưởng đã luyện tới cảnh giới đại thành nhờ có phép “diễn sinh vạn pháp” của Như Ý Tâm Kinh. Phép “diễn sinh vạn pháp” cho phép người ta trong thời gian rất ngắn trở nên thành thục một môn công phu, bởi thế nên, Kim Cương Chưởng và Hoành Thiên Kiếm Quyết của Đoàn Ngọc cũng đã luyện lên đến cảnh giới đại thành chỉ sau ba tháng.
Bàn tay Đoàn Ngọc nhanh như chớp đánh một chưởng về ngực gã họ Kiêu khiến gã không kịp trở tay, thân thể như diều đứt dây bắn ngược về phía sau, bất tỉnh nhân sự. Hai gã kia kinh ngạc nhìn Đoàn Ngọc, miệng lắp bắp:
- Không thể nào? Ngươi… ngươi chỉ là Thai Tức tầng năm, làm sao có thể đánh bay Kiêu huynh Thai Tức tầng bảy chứ?
Gã to bự đang ngồi trên bụng Thục Trân cũng phải đứng dậy, bắt đầu vơ nhanh lấy túi trữ vật trong chiếc áo bên cạnh, tế xuất ra một pháp khí hình núi, dùng thế thái sơn áp đỉnh đè lên đầu Đoàn Ngọc.
Ngọn núi này tuy không phải là rớt thẳng xuống người hắn, nhưng lại toát ra một áp lực linh khí khá nặng lên không gian bán kính một trường xung quanh, khiến Đoàn Ngọc cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hai tên kia thấy thế cũng nhanh như chớp lấy túi trữ vật ra, đồng thời tế xuất một bộ phi kiếm gồm bảy thanh lơ lửng trên không trung, vây quanh Đoàn Ngọc tạo thành một kiếm trận kì lạ. Tiếp theo là một chiếc dây trói màu vàng nhanh như thiểm điện quấn tới thân hình của hắn.
Đoàn Ngọc đối với những pháp khí này biểu tình có chút kinh ngạc. Dù sao kinh nghiệm đối đầu với pháp khí của hắn rất ít, hiện tại lại bị tới ba món pháp khí vây quanh thế này thì tay chân cũng có hơi chút quờ quạng.
- Tiểu tử, để xem người còn giở trò gì.
Cả ba tên đồng thời quát, sau đó huy động pháp khí tấn công Đoàn Ngọc.
Đoàn Ngọc lúc này cũng vội xuất ra Lưu Tinh kiếm, cùng lúc ngón trỏ hắn đặt lên ngón cái, khẽ búng. Lập tức, trong không trung xuất hiện một con hỏa long dài bảy trượng, vờn quanh thân thể Đoàn Ngọc, đối chọi với những thanh phi kiếm đang không ngừng đâm tới.
- Không thể nào. Tu sĩ tầng năm làm sao có thể tạo thành hỏa long mạnh mẽ như thế được chứ?
Cả ba tên kia đều trố mắt ra sau màn thể hiện Hỏa Thuật của Đoàn Ngọc, nhưng sau đó bọn chúng nghiến chặt răng, càng chú tâm vào trận chiến hơn, tránh để Đoàn Ngọc thừa cơ hội mà chiến thắng.
Ngọn núi phát ra sức nặng gấp hai lần đè xuống khiến Đoàn Ngọc cũng khó lòng chịu nổi. Tuy tên điều khiển tu vi chỉ tầng chín, nhưng nhờ có pháp khí trợ giúp, không ngờ lại có thể gây khó dễ cho Đoàn Ngọc.
- Kim Cương Chưởng, phá!
Đoàn Ngọc vung tay đánh thẳng lên ngọn núi, hòng dùng sức mạnh cuồng bạo của võ giả mà phá vỡ ngọn núi ra. Quả nhiên, pháp khí này không lợi hại cho lắm, chỉ sau vài ba chưởng mà đã xuất hiện vết rạn nứt khắp nơi.
Nhưng sợi dây thừng màu vàng kia đã len lỏi tới chân của Đoàn Ngọc rồi siết chặt một cái khiến hắn té nhào.
- Con bà nó, ngã rồi. Phong Vân kiếm trận, sát!
Gã sử dụng phi kiếm trông thấy cảnh tượng này thì vô cùng hưng phấn, vội điều khiển kiếm trận tụ lại, nhất tề đâm vào Đoàn Ngọc đang nằm dưới đất.
- Thêm ta nữa! Trọng Sơn, toàn lực đè!
Gã dùng núi cũng đã dốc toàn lực, phen này bọn chúng có lẽ thực sự đã động sát tâm với Đoàn Ngọc.
- Khốn khiếp.
Đoàn Ngọc đối diện với ba món pháp khí đồng thời đánh tới thì có hơi chút bối rối, nhưng nhờ sự nhạy bén trong những lần giao chiến sinh tử ba tháng trước. Hắn cuối cùng đã phát hiện ra nhược điểm của những pháp khí này.
Pháp khí thì phải có người sử dụng, nếu người sử dụng chết, thì đương nhiên pháp khí cũng bị vô hiệu hóa theo!
Đoàn Ngọc nheo mắt, lăn thân qua đến chỗ Lưu Tinh kiếm đang nằm dưới đất, chân đá mạnh một cái vào chuôi kiếm. Lập tức, Lưu Tinh kiếm xé gió lao thẳng tới chỗ tên điều khiển sợi dây thừng vàng. Tên này tuy kịp thời dùng pháp thuật biến hóa ra một vòng bảo hộ, nhưng gã ta nào biết Lưu Tinh kiếm là một thanh bảo kiếm của Thiên Kiếm tông chứ không phải hạng tầm thường. Cho nên, chỉ trong chớp mắt đã bị Lưu Tinh xuyên qua người, hai mắt trợn ngược, mồm há hốc mà té ngửa xuống đất, chết ngay tại chỗ.
Sợi dây thừng vàng mất chủ lập tức nhả ra, Đoàn Ngọc nhanh chóng lăn một vòng thoát khỏi ngọn núi đang từ trên đầu đổ ầm xuống, cũng thuận tiện tránh luôn khỏi “Phong Vân Kiếm Trận” kia.
- Ngươi giết chết huynh đệ của ta rồi! Ngươi dám giết người trong Bạch Đạo!
Chiến sự đã ngừng lại sau cái chết của tên sử dụng dây thừng vàng. Hai gã kia ánh mắt hoảng sợ không ngừng chỉ tay về Đoàn Ngọc gào lên.
Nhưng thần sắc Đoàn Ngọc vẫn vô cùng tự nhiên, hắn đứng dậy, dửng dưng đáp:
- Có gì mà không dám. Các ngươi giết ta thì được, nhưng ta giết các người thì là có tội sao?
Tên sử dụng ngọn núi chỉ về gã họ Kiêu rồi quát hỏi:
- Ngươi có biết đây là ai không?
- Hừm. Là ai? Đừng nói hắn là con cháu Kiêu gia tít phía Bắc Việt quốc nhé!
- Phải rồi, huynh ấy chính là con cháu Kiêu gia. Ngươi dám đánh bị thương huynh ấy, phen này ngươi chết chắc rồi. Còn nữa, dám giết người trong Bạch Đạo, minh chủ sẽ không tha thứ cho ngươi.
Đoàn Ngọc nghe xong xém nữa té ngửa. Trong lòng thầm than sao xui xẻo thế không biết. Vụ việc với Thiên Kiếm tông và Bạch gia còn chưa giải quyết xong mà đã đắc tội thêm với Kiêu gia. Còn minh chủ Bạch Đạo? Vì trong ba tháng nay Đoàn Ngọc chưa từng rời khỏi nên cũng không rõ minh chủ Bạch Đạo là ai. Chỉ nghe nói người này tu vi Tiên Thiên trung kỳ, là một tán tu, nhờ có công sáng tạo nên Bạch Đạo mà được tôn làm minh chủ.
Nói trắng ra thì cái tổ chức Bạch Đạo này cũng không mạnh mẽ lắm mà chỉ thuộc dạng tầm trung. Sở dĩ nó có chỗ đứng trong tu đạo giới là bởi vì những thành viên của nó là tập hợp các đệ tử của tông môn lớn, con cháu gia tộc mạnh. Vì thế nên, khi đắc tội với Bạch Đạo, cũng xem như đắc tội với một đống thế lực kinh khủng đằng sau nó.
- Sao, biết sợ rồi ư? Biết sợ thì mau quỳ xuống!
Tên sử dụng pháp khí phi kiếm quát lớn.
Cô gái xấu xí Thục Trân thân hình lõa lồ nằm dưới đất, ánh mắt buồn bã nhưng có nét cầu xin cũng nhìn Đoàn Ngọc nói:
- Công tử hãy nghe theo lời họ đi. Nếu không tính mạng sẽ khó bảo toàn đó.
Đoàn Ngọc im lặng một lúc. Lát sau ánh mắt trở nên dứt khoát, nhìn hai tên kia cười nhạt:
- Bây giờ ta đếm đến ba, hai ngươi cút nhanh lên một chút, nếu không, ta giết luôn cả hai.
- Ngươi!
Đoàn Ngọc lạnh lùng bắt đầu đếm:
- Một!
- Con bà ngươi. Kiêu gia cùng minh chủ sẽ không tha thứ cho ngươi!
- Hai!
- Ngươi...
Hai tên kia quả nhiên sợ hãi lập tức ôm quần áo cùng dìu gã họ Kiêu đứng dậy bỏ chạy trối chết.
Đoàn Ngọc phất tay dùng Hỏa Thuật thiêu rụi xác chết dưới mặt đất rồi tiến lại chỗ Thục Trân, đem y phục mặc vào cho nàng.
- Công tử…
- Đừng khóc. Cô mà khóc thì chỉ khiến bọn người kia càng vui mừng mà thôi.
Đoàn Ngọc đỡ Thục Trân đứng dậy rồi nói.
Thục Trân mở to hai mắt nhìn Đoàn Ngọc, ngạc nhiên hỏi:
- Nhưng tôi ngoài khóc ra thì tôi chẳng còn cách nào khác.’Thực lực tôi không cao cường như huynh, không thể tự bảo vệ bản thân được.
- Cô có biết thực lực của tôi từ đâu mà có không? Chẳng phải từ trên trời rớt xuống đâu, tất cả đều do khổ chiến sinh tử mà có. Nếu cô muốn vươn lên thì không còn cách nào ngoài chăm chỉ phấn đấu.
Tuy ngoài miệng mạnh mồm thế nhưng Đoàn Ngọc cũng hiểu Thục Trân tư chất thấp kém, cho dù phấn đấu tới tám kiếp cũng chưa chắc thành công được.
Thục Trân nghe vậy chỉ biết cúi đầu buồn bã, không thốt lên một lời nào nữa.
Hai người cứ như thế một hồi, sau cùng Đoàn Ngọc thấy cô nàng tội nghiệp quá. Chẳng biết ma quỷ xui khiến mà đem một một phần nửa đoạn đầu Như Ý Tâm Kinh truyền cho cô ta. Thôi thì cứ trông vào duyên số vậy. Nếu cô ta có phúc phận hiểu được Như Ý Tâm Kinh, thì có thể phép “diễn sinh vạn pháp” sẽ giúp cô ta giảm đi độ khó trong quá trình tu luyện của mình.
Xong đâu đó Đoàn Ngọc tiễn Thục Trân về tận khu nhà nghỉ của nô lệ trong Bạch Đạo. Dọc đường tuy bị vô số ánh mắt dè bĩu khinh bỉ, chế giễu là “ đôi cẩu nam nữ” nhưng Đoàn Ngọc vẫn dửng dung, ra vẻ không quan tâm khiến Thục Trân vô cùng cảm kích, trước khi hắn rời đi còn quyến luyến nhìn theo mãi. Về điểm này Đoàn Ngọc than thầm không thôi, chỉ hy vọng sao cô nàng đừng nảy sinh cái gì với hắn. Tuy không kỳ thị Thục Trân nhưng hắn cũng khó lòng tiếp nhận một cô gái đã từng bị nhiều kẻ vùi dập thân thể đến thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT