Quyển một: Việt quốc phong vân

Chương 28: Thai Tức công

- ---o0o----

Tác giả: Miên Lý Tàng Châm

Bầu trời trong Thiên Kiếm tông đã chuyển hẳn về đêm, mặc dù phía trên đầu vẫn tồn tại nhiều đám mây ngũ sắc bao bọc, nhưng người ta vẫn có thể thấy được mơ hồ mặt trăng cùng vô số các vì sao sáng rực đang nhấp nháy. Nhờ có đám mây ngũ sắc, những vì sao kia lại càng thêm rực rỡ và đủ sắc màu hơn, tạo thành một khung cảnh huyền ảo trên đỉnh Thiên sơn.

Tại mảnh đất phía Tây, nơi dành cho đệ tử trong tông nghỉ dưỡng, hiện tại không gian đã tĩnh lặng hẳn. Nếu ai thính tai thì cũng chỉ có thể nghe thấy từng tiếng hô hấp, vận công phát ra từ khu nhà nghỉ của đệ tử Thiên Kiếm tông.

Ở trên cây cầu nối liền khu đất phía Tây và đỉnh Thiên Sơn lúc này có hơn hai tốp đệ tử nội tông của Thiên Kiếm tông đang canh gác. Mỗi tốp gồm mười người, và tất cả đều là tu sĩ cảnh giới Tiên Thiên.

Tên đệ tử dẫn đầu hai tốp tu sĩ tên gọi Mạnh Kỳ, gã tu vi cao nhất trong đám, là tu sĩ Tiên Thiên trung kỳ.

- Các ngươi cẩn thận vào. Ta vừa nhận được tin mật từ Lục đại sư huynh. Hôm nay đã có một trưởng lão Âm Ma điện đột nhập vào Thiên Kiếm tông ta, ngoài tên này ra ắt hẳn vẫn sẽ còn nhiều ma nhân khác. Chúng ta phải hết sức đề phòng.

Một tên nghe được không kìm chế nổi tò mò, hỏi tiếp:

- Vậy đã bắt được trưởng lão Âm Ma điện kia chưa Mạnh sư huynh.

Mạnh Kỳ hết mũi, hừ một cái:

- Đương nhiên là bắt được rồi. Đừng hỏi nhiều nữa, nhiệm vụ chúng ta chỉ là làm tròn việc canh gác tối nay mà thôi.

Nói rồi mắt gã láo liên nhìn xung quanh:

- Nhưng nói gì thì nói, nếu như có ma nhân nào tu vi quá cao cường, vượt ngoài sức tưởng tượng của chúng ta, thì tốt nhất anh em ta nên chia ra mà chạy, đừng nên hy sinh vô ích.

Đám sư đệ xung quanh khi nghe được những lời này của Mạnh Kỳ, thì hết sức vui mừng, cùng chắp tay hướng Mạnh Kỳ vái một vái:

- Đa tạ Mạnh sư huynh.

- Chuyện nhỏ thôi. A, ngươi là ai?

Mạnh Kỳ chợt phát hiện ra có một bóng người cao lớn đang lấp ló ở bên kia đầu cầu, tựa như muốn băng vào khu đất phía Tây.

- Bắt hắn lại!

Mạnh Kỳ sau khi dùng thần thức thăm dò thì thấy đây cũng chỉ là một tên tu sĩ Thai Tức, hoàn toàn không đáng ngại. Hắn liền mạnh bạo cử một tốp tới bắt gã kia.

Sau khi người kia được áp giải về, Mạnh Kỳ quan sát người này kỹ càng một lượt. Gã ta thân hình cao lớn, mũi cao to, lông mày dựng ngược, hai mắt báo mở to, trên người thì mặc áo da thú, nhìn gã chẳng có vẻ gì giống tu sĩ tu đạo chút nào, mà ngược lại giống một tên thợ săn thì đúng hơn.

Mạnh Kỳ nghiêm giọng quát:

- Ngươi là ai? Tại sao đêm khuya thế này mà còn đi lang thang ở đây?

Gã kia vùng vằng một lúc, thấy không thể thoát khỏi mới đáp:

- Tại hạ tên Trương Cuồng, là đệ tử tham gia đại hội lần này. Tại đang chờ một người anh em, người này đã đi từ sáng đến giờ mà vẫn chưa thấy quay lại.

- Nói láo! Anh em của ngươi tên gì? Tướng mạo như thế nào?

Mạnh Kỳ quát lớn, tung một cước đá thẳng vào bụng Trương Cuồng làm gã hộc ra một bụm máu.

- Các ngươi làm thế này là sao? Chẳng lẽ ta chờ người cũng là có tội.

Nghe Trương Cuồng tức giận quát lại, Mạnh Kỳ chỉ cười nhạt:

- Nếu như là ngày thường thì không sao. Nhưng ngươi lập lò vào đêm hôm nay thì coi như ngươi xui xẻo.

Vừa dứt lời, Mạnh Kỳ lại một quyền đấm thẳng vào bụng Trương Cuồng, khiến máu mồm gã lại không ngừng tuôn ra. Một quyền này Mạnh Kỳ chỉ dùng sức mạnh của thân thể, chứ chưa vận dụng tới linh lực của người tu đạo, nhưng vẫn khiến Trương Cuồng chịu đựng không nổi. Bởi vì thân thể tu sĩ Tiên Thiên đã trải qua ngàn vạn lần dùng linh khí trời đất rèn giũa, hoàn toàn cứng cáp hơn thân thể Thai Tức như Trương Cuồng nhiều.

Chợt Mạnh Kỳ nhíu mày, bởi vì hắn lại phát hiện ra thêm một bóng người nữa đang từ đầu cầu tiến vào.

Gã này trẻ hơn gã tráng hán ban đầu một chút, mặt mũi cũng sáng sủa, đẹp trai hơn, nhưng tu vi thì yếu hơn nhiều. Gã thanh niên này tiến tới đảo mắt sang nhìn Trương Cuồng một cái, rồi ôm quyền hướng Mạnh Kỳ nói:

- Mong vị sư huynh này khoan hồng cho, đại ca tôi vì lo lắng cho tôi nên mới tới đây đứng đợi. Đây là chút lòng thành mong sư huynh nhận cho.

Vừa nói, gã thanh niên này vừa dúi một bọc đầy nội đan yêu thú cấp một vào tay Mạnh Kỳ trong ánh mắt ngỡ ngàng của hắn.

Mạnh Kỳ ngơ ngẩn hồi lâu rồi chợt cười lớn:

- Không ngờ tên này tu vi tuy thấp mà cũng biết điều như vậy. Nhưng mà, đáng tiếc…

Mạnh Kỳ chặc lưỡi, tay cầm bọc nội đan yêu thú kia dốc ngược xuống đất, khiến bảy tám viên nội đan to bằng quả trứng gà cũng rơi xuống.

- Đáng tiếc ngươi hối lộ nhầm người rồi. Anh em đâu, đánh hai đứa nó.

Mạnh Kỳ cười khặc khặc, phất tay một cái. Ngay lập tức hai tốp đệ tử như hổ báo lao vào gã thanh niên kia và Trương Cuồng, liên tục đấm đá không ngừng.

- Nhớ đừng dùng linh lực, chỉ đánh bằng nhục thể thôi, chớ đánh chết bọn chúng.

Sau một phen đấm đá liên hoàn, Mạnh Kỳ mới ra hiệu cho hai tốp đệ tử Thiên Kiếm tông ngừng lại. Lúc cả bọn tách ra thì cả gã thanh niên kia và Trương Cuồng đều nằm bẹp dí dưới đất, miệng đầy máu me.

Mạnh Kỳ cười giễu cợt:

- Lần sau, khi hối lộ ai, thì cũng phải xem họ ở tầng lớp hay đẳng cấp nào. Hừ, hối lộ tu sĩ Tiên Thiên như ta mà lại chỉ dùng nội đan yêu thú cấp một ư? Lần này tha cho các ngươi! Cút!

Sau tiếng quát của Mạnh Kỳ, Trương Cuồng ánh mắt tức giận lồm cồm bò giậy, liếc xéo Mạnh Kỳ một cái rồi vội đỡ gã thanh niên áo xanh kia đứng dậy, cùng nhau vất vả lê bước về khu nhà nghỉ của đệ tử Thiên Kiếm tông.

………………………………

- Đúng là đáng hận mà!

Trương Cuồng nhổ toẹt một bãi nước bọt dính đầy máu xuống đất. Gã thanh niên được gã đỡ lúc này chính là Đoàn Ngọc.

Hắn hiện giờ cũng như Trương Cuồng, mặt mũi tèm nhem, be bét máu me. Nhân tình thế thái thật thay đổi quá nhanh, cách đây ít lâu hắn còn là kẻ dùng một chưởng đánh chết tu sĩ Quy Nguyên cảnh, nào ngờ giờ đây lại bị người ta đánh hội đồng đến nỗi cha mẹ nhận không ra. Chẳng biết vì cảm thán hay sao đó mà hắn đành bật cười thật lớn.

Trương Cuồng lắc đầu, dìu Đoàn Ngọc về khu nhà trọ, mở cửa căn phòng được thu xếp sẵn cho hai người ra, rồi đưa Đoàn Ngọc lên giường nằm nghỉ.

- Đệ mệt rồi, nằm nghỉ đi. Chúng ta còn hai ngày nữa để khôi phục sức lực, đừng để đến Đại hội tỷ võ lại bị đập một trận nhừ tử.

Sau khi quăng Đoàn Ngọc lên cái giường bên trái phòng, Trương Cuồng cũng nằm vật ra cái giường ở phía đối diện. Chỉ chốc lát sau gã đã chìm sâu vào giấc ngủ, miệng gáy vang như sấm.

Nhìn khuôn mặt đầy mệt mỏi của Trương Cuồng, trong lòng Đoàn Ngọc bất giác cảm thấy ấm áp hơn một chút. Cảm giác này đã từ rất lâu hắn không cảm nhận được, có lẽ từ khi xa cách Trần Minh cùng Vô Hoa.

Chợt từ đỉnh đầu Đoàn Ngọc có một vệt đen bay ra giữa phòng, sau đó ngưng tụ thành hình một người trung niên, đây chính là nguyên thần của Hắc Phong sống ký sinh trong đầu hắn suốt ba năm nay.

Ba năm trước, sau khi cấy lên ma chủng vào người Đoàn Ngọc, Hắc Phong cũng phải dùng nguyên thần của mình nuôi dưỡng ma chủng này, để nó có thể phát triển một cách thuận lợi nhất. Nhưng điều này đồng nghĩa với việc nếu như ma chủng trưởng thành, thì đó cũng là lúc gã phải chết.

Nhưng Hắc Phong cam tâm tình nguyện! Vì tương lai ma tộc, vì tương lai của ma giới, hy sinh một mạng của gã có đáng xá gì!

Hắc Phong thu lại vẻ dữ tợn trên khuôn mặt, gã bay xuống, hư ảnh ngồi đối diện với Đoàn Ngọc, nói:

- Vừa nãy thân thể ngươi đã bị Mộc Vị đánh cho trọng thương khá nặng. Nếu không phải nhờ có ta liên tục truyền linh lực vào bảo vệ thì ngươi cũng chẳng thể lết được về tới đây đâu. Nào, nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể. Ta sẽ giúp ngươi trị khỏi hoàn toàn.

Đoàn Ngọc y lời làm theo. Khoảnh khắc hắn vừa nhắm mắt lại, một luồng ma khí từ hư ảnh của Hắc Phong bốc tới, di chuyển vào hai bên huyệt thái dương của Đoàn Ngọc, đi thẳng tới ấn đường.

Cùng lúc này, trên trán Đoàn ngọc đột nhiên xuất hiện một ấn ký hình ngọn lửa màu đen có ba đỉnh! Từ ấn ký này toát ra vẻ yêu dị, tà ác khôn tả. Khoảnh khắc nó vừa xuất hiện, môi Đoàn Ngọc đã chuyển thành màu tím đen, hai mắt tuy nhắm nghiền nhưng vẫn toả ra một luồng sát khí mạnh vô cùng!

- Ma chủng trong truyền thuyết quả nhiên bất phàm!

Hắc Phong mỉm cười. Bởi vì khoảnh khắc khi ấn ký này xuất hiện thì ma khí trong người Đoàn Ngọc đột ngột nồng hơn, từ ấn ký này cũng xuất hiện một lực hút mãnh liệt, đem toàn bộ những ma khí dư thừa do Mộc Vị đánh vào hút lấy toàn bộ. Cùng lúc, tu vi của Đoàn Ngọc từ Thai Tức tầng sáu cũng tăng mạnh lên Thai Tức tầng bảy.

Hắc Phong đang mỉm cười hài lòng thì chợt khoé miệng cứng ngắc lại. Ma chủng sau khi thôn phệ hoàn toàn ma khí của Mộc Vị thì vẫn không dừng lại, mà còn tham lam phát ra lực hút muốn cắt nuốt cả nguyên thần của Hắc Phong, điều này vượt ngoài dự tính của gã.

- Ma chủng, hoá thân của Tham Sân Si, điều này quả thật không sai.

Hắc Phong lắc đầu thở dài, hư ảnh của gã biến thành một vệt sáng đen bay thẳng vào ấn ký giữa trán Đoàn Ngọc. Khoảnh khắc khi Hắc Phong biến mất, thì ấn ký kia cũng biệt tăm, như chưa từng xuất hiện.

Đoàn Ngọc mở mắt ra, sắc mặt trở về bình thường, đôi mắt hắn dường như sáng thêm một chút. Từ tai hắn chợt truyền đến giọng nói của Hắc Phong:

- Sắp tới ta cần phải yên lặng tĩnh dưỡng khoảng ba năm. Trong ba năm này ngươi hãy tự lo cho mình. Trừ phi gặp phải tình cảnh cửu tử nhất sinh, nếu không thì đừng đánh thức ta.

- Được. Ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.

Đoàn Ngọc truyền thần niệm trả lời lại. Sau đó hắn nhắm mắt, bắt đầu hít thở, tu luyện Thai Tức công dành cho tu sĩ cảnh giới Thai Tức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play