Đoàn Ngọc cùng Trương Cuồng trước hết đi một vòng từ phía Đông sang Nam, rồi lại từ Nam sang Tây. Nói chung, khung cảnh ở Thiên Kiếm tông rất đẹp, lại có nhiều kỳ quan đặc biệt mới lạ, mà có lẽ chỉ ở trong mơ Đoàn Ngọc mới dám tưởng tượng tới.
Trong lúc tham quan Đoàn Ngọc đã biết được đỉnh Thiên Sơn này còn nối với bốn ngọn núi khác. Mà gọi chúng là ngọn núi thì cũng không đúng, bởi vì bốn ngọn núi này, thực chất chính là bốn mảnh đất diện tích to lớn lơ lửng trong không trung. Giữa chúng và đỉnh Thiên sơn được nối với nhau bởi bốn cây cầu dài bằng đá, bên cầu mây trắng vờn quanh, đứng trên cây cầu đá này nhìn xuống cơ hồ thấy hết được khung cảnh trời đất ở dưới, tạo cho người ta một cảm giác lâng lâng bay bổng, như được hoá thân thành thần tiên đích thực vậy.
Ở phía Bắc chính là cầu Thông Thiên, nối liền với Trọng địa của Thiên Kiếm tông.
Ở phía Nam là cầu Vấn Đạo, nối liền với nơi tu luyện của các trưởng lão, cùng với chưởng giáo trong tông. Nơi này linh khí lờn vờn dày đặc, hít vào một hơi cũng đủ làm người ta thoải mái đến tận tâm can. Tuy nhiên, mặc dù đã được Thanh Thuỷ chân nhân cho phép mọi người tự do tham quan, nhưng những đệ tử trấn thủ cầu Vấn Đạo vẫn hạn chế, nghiêm cấm họ bước vào.
Ở phía Tây là khu vực rộng lớn nhất, nhưng linh khí lại kém phần dày đặc, bởi vì đây là nơi tập trung chính của các đệ tử trong Thiên kiếm tông. Trong này có ngự hoa viên, hồ nuôi cá, rồi còn cả một trại nuôi yêu thú lớn khổng lồ.
Chứng kiến nhiều thứ mới mẻ và lạ lùng đến vậy, trong lòng Đoàn Ngọc kinh ngạc không thôi. Thứ mà hắn ấn tượng nhất chính là khu trại nuôi yêu thú của Thiên Kiếm tông.
Yêu thú trong thiên hạ cũng có đẳng cấp y hệt như tu đạo giả. Nếu ở người tu đạo tồn tại sáu cảnh giới là Thai Tức, Tiên Thiên, Quy Nguyên, Hoá Thần, Hoàn Hư, Vấn Đỉnh… thì ở yêu thú cũng tồn tại sáu cảnh giới tương đương. Có điều, những cảnh giới này không được đặt tên, mà chỉ được các tu đạo giả quy ước bằng con số, ví dụ như yêu thú cảnh giới Thai Tức thì gọi là yêu thú cấp một, Quy Nguyên thì gọi là yêu thú cấp ba…
Nếu xét về sức mạnh hoang dã thì yêu thú mạnh hơn tu đạo giả một chút, nhưng tu đạo giả lại có trí tuệ, cộng thêm những món linh khí cùng thuật pháp thần kỳ cho nên luôn thắng thế và thu phục được yêu thú. Tuy vậy, trong truyền thuyết đồn rằng, một khi yêu thú vượt qua được Phàm cảnh tức cảnh giới Vấn Đỉnh thì liền có thể hoá thành hình người, trí tuệ cũng không hề thua kém nhân loại.
Trong trại yêu thú của Thiên Kiếm tông thì yêu thú lợi hại nhất chỉ là yêu thú cấp ba. Nhưng đừng coi thường nó, bởi vì hiện giờ tu vi của Chưởng môn Thiên Kiếm tông, Lý Đạo Tông năm nay đã hai trăm hai mươi bảy tuổi, mà tu vi cũng chỉ dừng lại ở cảnh cảnh giới Quy Nguyên mà thôi.
Con đường tu đạo chông gai vô cùng. Mỗi lần đề thăng lên một cảnh giới thì thọ nguyên cũng chỉ tăng thêm một trăm tuổi. Nhưng cảnh giới càng lúc thì lại càng khó hơn, mà khoảng thời gian tu luyện thì vẫn vậy, cho nên số người có thể dùng số thọ nguyên ít ỏi ấy, mà vượt qua những cảnh giới từ Quy Nguyên trở lên không ai không là bậc kỳ tài tuyệt thế.
Đoàn Ngọc càng nghĩ lại càng thở dài. Hắn quả thật chẳng biết tu vi của đám người Tu Chân Liên Minh kia cao tới cõ nào nữa, nghe trong sách ghi lại là trừ đạt đến cảnh giới Hoàn Hư thì mới có khả năng thoát khỏi tu chân tinh mình đang ở. Vậy đám người kia tu vi chí ít cũng như thế.
Trương Cuồng thấy vẻ mặt đầy tâm trạng của Đoàn Ngọc thì liền hỏi:
- Đệ làm sao vậy?
Đoàn Ngọc lắc đầu:
- Cũng chẳng có gì. Thôi, bên kia có rao bán đồ dùng. Chúng ta hãy qua đó xem thử đi.
Bên cạnh trại yêu thú là một “khu chợ” lớn được các đệ tử trong Thiên Kiếm tông mở ra, nhằm mục đích trao đổi hàng hoá, đan dược, công pháp, cùng các loại yêu thú với nhau. Nơi đây thậm chí không những có đệ tử Thiên Kiếm tông, mà ngay cả những người môn phái khác cũng xuất hiện, thậm chí là cả những tán tu, phiêu bạt tứ hải trong tu chân giới. Nhiêu đó đủ thấy quy mô của khu chợ này lớn như thế nào.
Đoàn Ngọc đi đến chỗ một tên áo vàng bán công pháp tu luyện. Chỉ nghe tên đó rao:
- Sách pháp thuật cơ sở từ Thai Tức tầng mười hai trở xuống ba khối hạ phẩm linh thạch. Từ trung tầng Tiên Thiên trở xuống năm mươi khối hạ phẩm linh thạch.
Linh thạch ở đây chính là ám chỉ một loại tiền bạc lưu thông trong tu đạo giới. Linh thạch là chính là một dạng kết tinh ở thể rắn của linh khí, tu sĩ có thể dùng nó để hút linh khí kết tinh này để tu luyện.
Trước đây trong thời gian ba năm chờ đợi ở thành Hoá Long. Đoàn Ngọc cũng từng vào rừng săn bắt một số yêu thú. Tuy trong tay hắn không có linh thạch, nhưng lại có một số yêu đan cấp thấp, giá trị cũng ngang tầm với hạ phẩm linh thạch.
Trương Cuồng thì dường như lại không mặn mà lắm với những pháp quyết này. Gã nói với Đoàn Ngọc:
- Thôi, đệ cứ ở đây từ từ mà lựa chọn. Ta đi vài vòng xung quanh xem có gì chơi không.
- Được. Huynh đi đi, không cần lo cho đệ.
Nói xong Trương Cuồng liền quay lưng đi mất, để lại Đoàn Ngọc một mình cặm cụi với đống sách pháp quyết trước mặt.
- Tâm đắc tu luyện các pháp quyết cơ sở như Hoả Thuật, Thuỷ Thuật.
- Độn địa thuật.
- Bạch Sơn kiếm thuật dành cho cảnh giới Thai Tức.
Tuy nói là pháp quyết của bổn môn thì đệ tử không được bán ra, nhưng nếu là pháp quyết do y tự thu thập được trong tu chân giới, hay những loại pháp quyết quá phổ biến, hoặc do tự mình sáng tạo thì đương nhiên có quyền bán, và cũng chẳng ai cấm cản điều này.
Những cuốn sách nói về pháp quyết thì Đoàn Ngọc chỉ chọn ra một cuốn “tâm đắc tu luyện các pháp quyết cơ sở”, cùng với một Độn địa thuật mà thôi. Riêng cuốn Độn địa thuật thì hơi mắc, hắn phải trả tới bảy viên nội đan yêu thú tương đương với bảy viên hạ phẩm linh thạch mới lấy được.
Chợt ánh mắt Đoàn Ngọc dừng lại ở một cuốn sách màu xanh cũ kỹ rách nát, bên ngoài bìa cuốn sách có đề bốn chữ màu đen tuyền, nét bút nhìn rất hữu lực.
Như Ý Tâm Kinh!
Cái tên không quá bá đạo, ngược lại còn hơi mang vẻ nhu mì của phái nữ. Đoàn Ngọc nhún vai, tiện tay lật trang đầu tiên của cuốn sách ra, chỉ thấy ở trang này có một hàng chữ đề tựa, trên đó ghi:
- Nhất tâm bất loạn, vạn niệm thành thiên! Trong lòng không tạp niệm thì tự nhiên được như ý!
Dòng chữ khó hiểu này gợi cho Đoàn Ngọc một cảm giác lạ lùng, dường như hắn đã đọc được câu này ở đâu đó. Tên áo vàng thấy ánh mắt đắm đuối của Đoàn Ngọc thì chỉ khẽ nhếch mép:
- Cuốn này à. Bảy lượng! Trả nhanh rồi lấy đi.
- Sao lại mắc như vậy?
Đoàn Ngọc cầm cuốn Như Ý Tâm Kinh cũ nát ra vẻ kinh ngạc.
- Hừm. Cuốn sách này nghe đồn xuất phát từ thời thượng cổ, chính là một công pháp thượng thừa. Tuy nửa phần đuôi của sách đã bị nhoè chữ, nhưng mà chỉ nửa phần trước cũng đã lợi hại lắm rồi.
Thấy Đoàn Ngọc bĩu môi, tên áo vàng vội nói thêm:
- Trước đây Đại đệ tử của Thiên Kiếm tông là Lục Hàm Hư từng đem về nghiên cứu, nhưng sau đó không thể hiểu được, nên bán lại đây với giá sáu viên hạ phẩm linh thạch. Ngay cả người tài giỏi như Lục Hàm Hư mà cũng bó tay, ngươi thấy cuốn sách này có lợi hại không?
Đoàn Ngọc nhìn cuốn cách trong tay mà bán tín bán nghi.
Lục Hàm Hư mà tên áo vàng nhắc đến chính là đại đệ tử của Thiên Kiếm tông. Y là một đại thiên tài, năm nay chỉ mới tròn năm mươi tuổi mà đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ, trong tông được xưng là tuyệt thế kỳ tài ngàn năm có một. Về ngộ tính của Lục Hàm Hư này thì không phải nói, trong tu chân giới Việt quốc từng truyền lại có người thấy Lục Hàm Hư trong một trận chiến với Âm Ma điện, cùng lúc đã sử dụng tới hơn hai mươi ba loại pháp thuật khác nhau, của bản tông có, mà tự học bên ngoài cũng có. Điểm quan trọng là tất cả đều được y sử dụng thành thục, giống như đã luyện tập vô số lần rồi.
Phải biết rằng muốn thành thạo một môn pháp thuật, thì tu sĩ cần bỏ ra khoảng thời gian không hề ít, pháp thuật cấp thấp thì năm mười năm, còn pháp thuật cấp cao thì có tốn năm mươi năm, hay một trăm năm cũng là bình thường.
Hắn đang định bỏ xuống thì chợt có một giọng nói nhỏ, yếu ớt mà quen thuộc khẽ vang lên bên tai.
- Mua đi. Nhanh trả hắn bảy lượng!
Đây chính là giọng nói của người mà hơn ba năm nay biệt tăm biệt tích. Hắc y nhân Hắc Phong.
Đoàn Ngọc trong lòng vừa vui mừng vừa sợ hãi, hắn vội vã quay đầu lại dáo dác tìm kiếm nhưng chẳng nhìn thấy ai cả.
Tên áo vàng nhíu mày:
- Này, thế nào? Ngươi có mua không?
Đoàn Ngọc tìm không thấy Hắc Phong, nhưng vẫn vội đáp:
- Được, đây là bảy viên hạ phẩm nội đan. Cuốn sách này ta lấy!
Mua cuốn sách xong Đoàn Ngọc liền chạy đi khắp nơi để tìm xem Hắc Phong ở đâu. Đã ba năm trôi qua, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy tiếng của y, thử hỏi làm sao mà không gấp rút cho được. Chợt hắn lại nghe tiếng Hắc Phong vang lên bên tai:
- Đừng tìm nữa. Ta hiện tại chỉ còn một chút nguyên thần đang trú trong thân thể ngươi. Ngươi chỉ cần dùng ý nghĩ nói chuyện với ta là được rồi.
Đoàn Ngọc nghe vậy liền hoảng sợ. Nguyên thần vốn là thứ chỉ có tu sĩ cảnh giới Hoá Thần mới tu luyện ra được. Nguyên thần cũng chính làm mọi tinh hoa của linh hồn tu sĩ, nhưng vì nguyên do gì mà Hắc Phong lại bị trọng thương đến nỗi phải đem nguyên thần trốn trong người hắn thế này?
- Có phải là đám người Tu Chân Liên Minh kia gây ra không?
Đoàn Ngọc nghiến răng nói.
- Đúng vậy. Hôm đó phân thân kia của ta đã bị bọn chúng giết chết. Còn bản thể thì…
Nói đến đây Hắc Phong ngập ngừng, Đoàn Ngọc đang định gặng hỏi thì chợt nghe Hắc Phong quát lớn trong tai:
- Coi chừng!
Đoàn Ngọc phản ứng rất nhanh, nhưng thuỷ chung vẫn không nhanh bằng bàn tay đang cướp lấy cuốn sách trên tay hắn. Ban nãy vì quá vội vàng tìm kiếm Hắc Phong, cho nên hắn vẫn chưa kịp cất cuốn sách Như Ý Tâm Kinh vào trong ngực.
- Tên kia, đứng lại.
Là một tên áo vàng, nhưng không phải tên bán sách hồi nãy. Hơn nữa hình dáng tên áo vàng này lại có vẻ quen thuộc, dường như Đoàn Ngọc đã gặp y ở đâu đó.
Hắc Phong quát lớn:
- Mau mau đuổi theo, tuyệt đối đừng để hắn cướp cuốn sách đó đi!
- Được. Muốn cướp đồ của lão tử rồi bỏ chạy ư, phen này không đấm bầm hai mắt ngươi thì ta không phải Đoàn Ngọc!
Đoàn Ngọc cũng quát to, sau đó phi thân đuổi theo người áo vàng kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT