Bị Thượng Quan Nhu dùng sức mạnh của tu sĩ Tiên Thiên để hãm hiếp mình, Đoàn Ngọc la lớn, cố hết sức vùng vẫy:
- Khốn khiếp, sĩ khả sát bất khả nhục, cô giết ta đi!
Chợt hắn thấy Thượng Quan Nhu im lặng nhìn mình, đôi mắt long lanh giống như đang rướm lệ. Cử chỉ này của cô ta khiến Đoàn Ngọc run rẩy toàn thân. Hắn bất giác cảm thấy có chút gì đó tội nghiệp cô gái này, thầm nghĩ chẳng lẽ cô ta cũng đang bị ép phải làm chuyện mà bản thân không muốn ư? Nhưng Thượng Quan Nhu hôn lên môi Đoàn Ngọc, chấm dứt luồng suy nghĩ của hắn.
Phía sau bốn bức tường, bảy tu sĩ kia bắt đầu thở dài một tiếng, hình như bày tỏ sự thất vọng và khó hiểu đối với hành động của Thượng Quan Nhu.
Còn về phần Thượng Quan Nhu, sau một hồi lăn lộn mơn trớn Đoàn Ngọc, thì cô đã bắt đầu cảm thấy máu nóng của hắn xuất hiện trở lại. Bây giờ, thậm chí hắn còn chủ động ôm hôn ngấu nghiến cô. Đoàn Ngọc như con thú hoang xổng chuồng, lồng lộn vật Thượng Quan Nhu té ngã xuống mặt đất. Cuối cùng Thượng Quan Nhu cũng trở nên điên cuồng, vật hắn xuống dưới, còn mình nằm ở bên trên. Cả hai đang bắt đầu tiến vào thời khắc hoan lạc thật sự!
Thượng Quan Nhu nói:
- Biết nghe lời như vậy có phải hay không? Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chịu thiệt thòi.
Khi nói ra câu này, Thượng Quan Nhu cũng cảm thấy thật buồn cười. Rõ ràng mình là phận nữ nhi, mà lại phải lo gã nam nhân ở dưới chịu thiệt, đúng là trời đất đảo lộn mà. Nhưng bất chợt nàng lại nhìn thấy nụ cười mỉm đầy vẻ chế giễu của Đoàn Ngọc. Biết có chuyện không ổn sắp xảy ra, Thượng Quan Nhu vội vã kêu lớn lên, định cảnh báo cho bảy vị tu sĩ Quy Nguyên kia.
Nhưng đúng lúc nàng ta vừa mở miệng, thì Đoàn Ngọc đã thúc mạnh cùi chỏ xuống nền gỗ. Một chỏ này của hắn rất mạnh, lại đánh vào ở cự ly rất gần, hiển nhiên không một ai có đủ khả năng phản ứng kịp. Một tiếng ầm vang lên, mặt đất lầu hai thủng một lỗ thật to, khiến các tu sĩ ở dưới ai nấy đều trố mắt mà nhìn. Một số tên nước miếng chảy đầy miệng, run run chỉ tay về phía đống cát bụi vừa rơi xuống:
- Thượng… Thượng Quan cô nương!
Trong đám cát bụi kia chính là Thượng Quan Nhu vẫn còn đang khỏa thân! Còn Đoàn Ngọc đang loay hoay bò dậy, thừa lúc Thượng Quan Nhu đang luống cuống lấy tay che thân thể lõa lồ của mình lại để bỏ trốn.
Hắn chạy một mạch ra khỏi Thiên Lý quán, vừa chạy vừa hét lớn:
- Bớ người ta, có kẻ muốn cưỡng hiếp bản công tử!
Các tu sĩ ven đường thấy vậy thì bu đến đen nghịt, phát hiện ra Thượng Quan Nhu đang khỏa thân thì chăm chăm nhìn ngắm. Hành động này đã vô tình cản hậu giúp Đoàn Ngọc.
- Ngươi!
Thượng Quan Nhu giận tím mặt, không thốt nên lời. Nàng quát:
- Các ngươi mau đi bắt hắn lại cho ta, ai bắt được ta sẽ ngủ với người đó một đêm!
- Ặc… đi, ta đi ngay!
Hàng loạt tu sĩ gào lớn, đẩy đám đông ra, sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi Thiên Lý quán đuổi theo Đoàn Ngọc. Ai nấy đều dùng hết tốc lực hiện có của mình, sợ rằng cơ hội này trôi qua rồi về sau sẽ không còn nữa, nên chẳng mấy chốc mà Thiên Lý quán đã trống hoác.
Sau khi bọn tu sĩ rời đi, bảy gã tu sĩ Quy Nguyên mới từ trên lầu bước xuống, một người ném cho Thượng Quan Nhu một chiếc áo mặt vào. Thượng Quan Nhu nói:
- Kẻ này thật là gian xảo, vậy mà cũng để hắn chạy được. Nếu không phải vì sợ đánh rắn động cỏ thì ta đã giết sạch toàn bộ lũ khốn ở đây, sau đó nhờ các ngươi bắt hắn về rồi.
Một tu sĩ Quy Nguyên mặc áo bào xám nhíu mày nói:
- Này, tại sao cô lại chọn hắn? Tình Cổ của cô khó khăn lắm mới luyện ra, cũng chỉ dùng được một lần, không nên phung phí như vậy?
Tu sĩ mặc áo vàng đứng bên tay phải Thượng Quan Nhu cũng gật đầu:
- Đúng thế. Tình Cổ này nên gieo trên người Kiêu Nhất, Vô Thập Tam hoặc tên đại hán ban nãy đúng. Còn gã lưu manh kia chỉ là Phàm Thể, cho dù may mắn tới đâu tu vi cũng sẽ dừng lại ở Quy Nguyên, không thể trở thành Hóa Thần tu sĩ được.
Thượng Quan Nhu đáp:
- Chuyện gieo tình cổ này Đại Tư Mã đã giao cho ta toàn quyền quyết đinh, các ngươi không cần nhiều lời. Còn về gã Lâm Tam kia, tuy hắn là Phàm thể nhưng lại có quan hệ với Ma tộc từ Ma giới, thực lực lại thần bí khôn lường. Trong tương lai, ta tin chắc hắn mới là người quan trọng nhất của Việt quốc chứ không phải Vô Thập Tam, hay Kiêu Nhất của Kiêu gia!
Nói xong, Thượng Quan Nhu đưa cánh tay trái thon dài của mình lên nhìn thật lâu. Thứ thu hút ánh mắt của Thượng Quan Nhu chính là một dấu chu sa màu đỏ nằm ở phần khuất của cánh tay, nếu không tinh mắt sẽ không nhìn thấy được.
Nhìn dấu chu sa này, khóe mắt của Thượng Quan Nhu bất giác lại rơi ra mấy giọt lệ.
………………………………………..
- Con bà nó, thật không ngờ có ngày cũng bị phụ nữ cưỡng hiếp. Hắc Phong, ngươi nói xem chẳng lẽ ta có mị lực đến cỡ này ư?
Đoàn Ngọc ba chân bốn cẳng bỏ chạy, miệng thì thở hồng hộc như vẫn cố nói đùa. Hắc Phong giận dữ đáp:
- Có hàng miễn phí mà không sài, coi chừng ngươi bị trời đánh đấy!
- Hừ, nếu cô ta còn trong trắng thì may ra Đoàn Ngọc này còn để ý, nhưng đã lăng loàn như vậy thì thôi đi. Ả còn dám nói ai bắt được ta thì sẽ bằng lòng ngủ một đêm với người ấy nữa chứ! Thật đúng là không biết liêm sỉ là gì mà!
Hắn hậm hực nhìn ra sau lưng thì thấy có hơn ba bốn chục tu sĩ đang như điên như cuồng đuổi theo mình. Nếu không phải bản lĩnh hắn không kém, thì có lẽ lúc này đã bị bọn họ đuổi kịp, bắt lại phanh thây xẻ thịt mất rồi. Nói đi cũng phải nói lại, ngày mai hắn đã phải trở về Bạch Đạo tỷ thí với Kiêu Lục, nếu không về kịp, thì cô gái đáng thương tên Thục Trân rất có thể sẽ bị Kiêu Lục làm hại. Đoàn Ngọc suy nghĩ thật nhanh, cuối cùng quyết định lẩn trốn vào một khu rừng cách đó không xa, hy vọng có thể dựa vào phép ẩn dấu khí tức của Như Ý Tâm Kinh để trốn thoát.
Nhưng hắn đã lầm, sau khi ra khỏi địa phận của phường thị, những tu sĩ đuổi theo sau chẳng còn cố kỵ gì nữa, trực tiếp bay lên không trung, sau đó bao vây cánh rừng này lại từ nhiều hướng.
Màn đêm buông xuống, một cuộc săn giết chính thức bắt đầu!
………………………………….
Cánh rừng này cách khá xa Phi Vân Sơn Mạch, diện tích cũng nhỏ hơn khoảng mười lần. Tuy vậy, cũng đủ rộng rãi để ba mươi mấy người khó có thể tìm thấy Đoàn Ngọc trong phút chốc.
Hiện tại hắn đang nằm bệt dưới đất chỗ một đám cỏ lau, dùng bùn đen phủ lên mình, sau đó vận dụng tối đa Như Ý Tâm Kinh để che dấu khí tức. Từng nhóm tu sĩ bước qua sát bên cạnh hắn, vài tên còn dẫm lên áo hắn, nhưng hắn vẫn phải nhẫn nại chờ thời. Tu vi bản thân kém bọn họ một cảnh giới, trừ phi đánh lén riêng lẻ từng người, nếu không hoàn toàn chẳng có khả năng thắng được họ.
Ban nãy hắn cũng đã cố thử một lần, nhưng kết quả là bị trúng một chiêu nơi ngực, máu chảy ròng ròng, may mà trốn kịp chứ không đã toi đời từ lâu. Hiện tại bọn người kia đã lần theo vết máu để truy tung hắn, chỉ có cách lẫn vào bùn thì may ra mới thoát được.
Từng tiếng chân bước vào bùn kêu lên“nhẹp nhẹp”, hòa cùng tiếng tim đập thình thình của Đoàn Ngọc, tạo cho hắn một dư vị khó tả. Tuy bùn đất bám đầy mặt, che kín cả lỗ mũi, nhưng Đoàn Ngọc vẫn phải cố nén lại, điều này khiến đầu óc hắn dần trở nên mê muội, chỉ cần thiếu không khí thêm ít lâu nữa thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng. Mặc dù nói tu sĩ có khả năng nhịn thở lâu hơn người bình thường, nhưng ở đây Đoàn Ngọc đang bị thương nặng ngay ngực, vết thương ảnh hưởng rất nhiều đến sức chịu được của hắn.
Mồ hôi ứa vào trong bùn, hòa lẫn với máu tanh, cùng từng tiếng kêu gào đuổi giết vang lên ngay bên cạnh khiến Đoàn Ngọc lạnh xương sống. Tuy quan sát rõ mọi việc, nhưng Hắc Phong vẫn không xen vào chừng nào Đoàn Ngọc thật sự không chịu nổi. Với Hắc Phong, thì những lần sinh tử chiến kiểu này sẽ giúp Đoàn Ngọc trưởng thành mau hơn. Muốn nhanh chóng tiến giai đến Hóa Thần, thì cũng chỉ có những cách này mà thôi!
Trong khoảnh khắc sinh tử hiểm nguy, Đoàn Ngọc chợt cảm thấy trong nội tâm có một sự biến hóa rất vi diệu. Khi hắn vận dụng Như Ý Tâm Kinh đến cực hạn thì luồng khí mát lạnh kia cũng xuất hiện, giúp hắn trở nên hết sức minh mẫn. Vì thế công suất hoạt động của các giác quan cũng được đẩy lên tối đa.
- Thiên là gì? Thiên chính là nhân, mà nhân cũng chính là địa. Ba ngôi tuy phân tách, nhưng bản chất như một. Vậy làm sao để thiên địa nhân hòa hợp? Cổ nhân nói: lấy vô tâm ngộ đạo vô thượng, lấy vô ý diệt vạn vật chúng sanh… Ta là thiên, ngôn tức là pháp, hành tức là tắc…
Những đoạn kinh văn trong Như Ý Tâm Kinh chợt hiện lên mồn một, hầu hết là những đoạn mà trước kia hắn mù mờ không hiểu rõ. Đoàn Ngọc thì thào, bắt đầu chìm vào trong suy tư:
- Thiên chính là nhân, mà nhân chính là địa… lấy vô tâm ngộ đạo vô thượng, lấy vô ý diệt chúng sanh…
Thấy cảnh tượng này, Hắc Phong hưng phấn đến mức hận không thể vỗ đùi kêu to:
- Thành công rồi. Khi xưa Lục Đạo Chân Nhân dùng Như Ý Tâm Kinh độc tôn thời đại thái cổ, vô địch lục giới, bản thân như hòa cùng với đại đạo vô tận, vũ trụ bao la. Bây giờ Đoàn Ngọc đã bắt đầu khởi lên được mầm mống này rồi.
Bên trên khu rừng, từng đoàn tu sĩ vẫn đang lùng sục khắp nơi. Họ đều là tu sĩ cảnh giới Tiên Thiên, từ chiều đến giờ mà vẫn chưa bắt được một tiểu Thai Tức cho nên cảm thấy rất nhục nhã. Họ hạ quyết tâm phải bắt bằng được Đoàn Ngọc, một phần vì muốn hả giận, một phần là vì cô nàng Thượng Quan Nhu xinh đẹp tuyệt trần kìa. Mỗi lần nhớ đến thân thể lõa lồ của cô ta, không ai là không cảm thấy xao động.
Trong lúc đang rôm rả tìm kiếm, bọn họ bỗng phát hiện trong không khí có gì đó không đúng. Dường như thiên địa linh khí đang tụ tập hết về nơi đây, tuy còn ít, nhưng càng ngày lại càng nhiều lên.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy?
- Chẳng lẽ là chí bảo xuất thế?
Mọi tu sĩ đều ngước mặt lên bầu trời ban đêm, nghi hoặc không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đúng lúc này, một tên la lớn:
- Tìm thấy rồi!
Một nhóm chừng bốn năm tu sĩ vội vã di chuyển về nơi ấy thì phát hiện ra giữa một vũng bùn có một gã thanh niên đang ẩn nấp. Có điều lúc này, bùn đất trên thân thể thanh niên đã bị từng đoàn linh khí đánh tan ra, đôi mắt của gã thanh niên tựa như đang u mê nhưng lại chứa những tia sáng rất diệu kỳ.
Hắn chính là Đoàn Ngọc!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT