Phong Vô Ưu ngập ngừng lên tiếng:

- Mấy ngày trước, ta có nghe nói ngươi thách đấu với Kiêu Lục của Kiêu gia, vậy nên rất lo lắng cho ngươi. Kiêu gia là gia tộc đứng đầu tu chân giới Việt quốc, tu vi tộc nhân không những cao cường mà lại cách hành xử cũng rất bá đạo, luôn bênh vực lẫn nhau. Phen này hãy cùng ta về Bạch Đạo, ta sẽ nhờ Minh chủ giảng hòa cho ngươi!

Đoàn Ngọc cười đáp:

- Giảng hòa? Đến ngay cả gia chủ của Ngô gia mà còn không ăn thua gì, chẳng lẽ Minh chủ Bạch Đạo lại có thể? Huynh chớ lo lắng, Đoàn Ngọc này sống rất dai, không ai giết nổi ta đâu.

Vô Thập Tam cười nhạt, nói:

- Điều này ta công nhận. Ngay cả tu sĩ Hoàn Hư cảnh cũng đánh chết không nổi hắn, Kiêu gia có là cái thá gì? Đợi đấy, nếu rảnh rỗi ta sẽ tới Kiêu gia quậy phá một phen, để xem tên Kiêu Nhất thần bí kia có lợi hại giống lời đồn không?

Nghe giọng điệu khác thường của y, Phong Vô Ưu tò mò ôm quyền hỏi:

- Không biết đạo hữu là…

Vô Thập Tam hờ hững đáp:

- Bèo nước gặp nhau, việc gì cần phải biết tên.

Sự kiêu ngạo đã ăn sâu vào trong bản tính của Vô Thập Tam. Đối với Vô Thập Tam, trừ phi là kẻ có thực lực, nếu không thì chẳng xứng được biết tên y. Đoàn Ngọc lắc đầu cười khổ, ôm quyền nói với Phong Vô Ưu:

- Phong huynh, tạm thời huynh cứ về Bạch Đạo trước đi. Ba ngày nữa sẽ tới hạn chót giao chiến với Kiêu Lục, tiểu đệ còn có chút chuyện phải xử lý, nhưng đến khi đó nhất định sẽ quay về giải quyết ân oán.

Phong Vô Ưu gật đầu:

- Được. Ngươi nhớ bảo trọng, chỉ cần có Minh chủ ra mặt, ta tin rằng Kiêu gia sẽ bỏ qua chuyện này.

Nói xong, Phong Vô Ưu quay người rời đi.

Bây giờ, trong khu rừng chỉ còn lại Đoàn Ngọc và Vô Thập Tam. Cả hai lặng lẽ nhìn nhau một lúc, cuối cùng Đoàn Ngọc mở miệng:

- Thiên hạ sắp đại loạn, ngươi định đi đâu? Ta nghĩ ngươi nên tìm cho mình một phương thế lực để nương náu, cứ cô độc thế này cũng không phải là cách hay.

Vô Thập Tam chẳng biểu tình gì, chỉ đáp:

- Nếu ta dựa dẫm bất kỳ ai, thì ta đã chẳng còn là Vô Thập Tam nữa rồi! Một mình một kiếm có gì không tốt, chẳng phải rất tiêu dao khoái lạc hay sao? Vả lại, ta cũng chẳng quan tâm tới Đại Tấn giao chiến với Việt quốc, hay Tiềm Long đại lục giao chiến với Thiên Nam đại lục gì cả. Ta sẽ tới Tuyết Sơn ở Cổ quốc bế quan một thời gian, khi nào rảnh thì hãy đến đó tìm ta.

Vô Thập Tam thở dài một hơi, thần tình có chút luyến tiếc, nhưng khuôn mặt của y rất nhanh trở lại vẻ lạnh lùng ban đầu. Vô Thập Tam quay lưng đi, trở thành người cuối cùng rời khỏi Đoàn Ngọc.

- Này, nếu ngươi không quan tâm tới an nguy Việt quốc thì tại sao ban nãy lại ép Liễu Như Yên phải khai ra mọi chuyện? Ta có một thế lực mới thành lập gọi là Hắc Thủ, nếu như ngươi không chê…

Đoàn Ngọc chưa kịp nói xong thì đã bị Vô Thập Tam cắt lời:

- Vô Thập Tam, nghĩa là không cha mẹ, không vợ con, không thân thích, không… bằng hữu. Về sau, nếu có gặp lại thì cũng đừng nên nhắc tới hai chữ này trước mặt ta nữa!

Y vừa cười ha hả, vừa bước đi thật nhanh, thoáng chốc đã biệt tăm.

………………………………………

Tất cả đều đã đi khỏi, giờ chỉ còn mình Đoàn Ngọc và Tiểu Hồng đứng ở khu rừng trống vắng.

Hắn hết nhìn trời, nhìn cây, rồi lại nhìn từng chiếc lá vàng tươi bị gió thổi tung, chao đảo rơi xuống đất. Bây giờ đang là tháng tám, tiết trời đã bắt đầu sang thu, những cánh chim đỗ quyên lượn lờ hót vang khắp không trung, như báo hiệu cho một thời đại mà các tu sĩ cũng sẽ rơi rụng như những chiếc lá vàng kia.

Trong lòng Đoàn Ngọc có một cảm giác nôn nao rất khó tả, chợt hắn nghe Hắc Phong nói:

- Đừng nên cảm thán làm gì. Trời đất có quy luật của nó, cực thịnh tất suy, cực suy tất thịnh. Đông Lâm Tinh hòa bình đã lâu thì cũng đến lúc phải xuất hiện chiến tranh rồi. Tuy chiến tranh là mồ chôn anh hùng, vùi dập thiên tài, nhưng cũng là nơi giúp các tu sĩ bé nhỏ khác vươn mình đứng dậy, xây dựng nên đại sự nghiệp. Ngươi phải thừa lúc loạn lạc này giúp Hắc Thủ phát triển thật mạnh, chờ khi bản thân đạt đến Quy Nguyên cảnh thì hùng cứ một phương, mà xưng vương xưng bá.

Y cười lớn:

- Ha ha, những điều này làm ta nhớ lại những tháng ngày khi còn ở Ma giới. Hắc Phong này cũng vốn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, nhưng nhờ tận dụng được thế thời mà vùng lên, trở thành một Đại Ma Tôn khiến chúng ma đều phải cúi đầu xưng thần!

- Ngươi thật sự là Ma tộc?

Trong khi Hắc Phong vẫn còn đang cười, Đoàn Ngọc bỗng thở dài hỏi một câu khiến y sửng sờ. Phải rồi! Thân phận Ma tộc đã bị lộ, vậy không biết Đoàn Ngọc có đoán ra được sự tình gì hay không?

Đoàn Ngọc lắc đầu nói:

- Ngươi không cần phải sợ. Ta đã không còn là Đoàn Ngọc của ngày xưa nữa rồi. Qua những tháng ngày vật lộn trong tu đạo giới, ta đã hiểu ra được một chân lý: “Không phải cứ chính là tốt, tà là xấu. Cũng không phải tiên là tôn quý, còn ma là gian ác, ti tiện. Thiện hay ác, tốt hay xấu, chẳng qua là một cách nhận định phiến diện, nhằm một mục đích riêng tư nào đó mà thôi.”

Hắn tiếp:

- Nếu hôm ấy ngươi không trốn tại Vĩnh Lạc trấn, mà trốn ở một nơi khác, thì tuy Vĩnh Lạc trấn thoát khỏi vận mệnh, nhưng cũng sẽ có một trận khác bị lâm vào cảnh diệt vong. Theo ta nghĩ, đây chẳng quá là một con xúc xắc may rủi của vận mệnh, thảy trúng ai thì người đó phải chịu mà thôi. Huống hồ, ngươi cũng không phải là người ra tay diệt Vĩnh Lạc trấn.

Tuy bênh vực cho Hắc Phong, nhưng Đoàn Ngọc cũng hiểu mình hơi khiên cưỡng khi suy luận như vậy. Nhưng bây giờ Hắc Phong là người thân duy nhất của hắn, hắn làm sao có thể nhẫn tâm xa lánh y được.

Hắc Phong thở dài:

- Ta có lỗi với ngươi, Đoàn Ngọc à. Nhưng ngươi hãy hiểu cho ta, mọi việc ta làm đềiu không gây hại gì cho ngươi, thậm chí, còn khiến ngươi mai sau có thể trở thành chí tôn một cõi.

Đoàn Ngọc cười ha hả:

- Chí tôn? Nghe cũng vui đấy, nhưng trước mắt ta phải trở thành chí tôn của Việt quốc đã! Ngươi bị trọng thương rất nặng, hãy tạm thời nghỉ ngơi đi, ta có thể tự lo liệu được.

Ai ngờ Hắc Phong lại phản đối:

- Không! Ta không sao, từ nay về sau ta sẽ không bế quan nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách tăng tiến tu vi nhanh nhất cho ngươi!

Đoàn Ngọc cười lớn:

- Được được, từ nay ta nghe lời ngươi! Tiểu Hồng, chúng ta đi làm việc lớn! Ha ha!

Tiếng cười cợt của Đoàn Ngọc vang vọng khắp Phi Vân sơn mạch, lẫn trong đó là tiếng rống đầy man dại ngang tàng của Tiểu Hồng. Thông qua những âm thanh này, một người một vật như muốn thống báo cho toàn thiên hạ biết rằng: họ đã trở lại, và sẽ khuynh đảo cả Việt quốc!

…………………………………………� �………..

Tại phía Nam Phi Vân sơn mạch, cạnh dãy Phục Hổ sơn, tổng đài Hắc Thủ.

Lúc này ba người Thiết Trụ, Huyền Ẩn, Hàn Thạc đang đứng trên miệng hầm, hóng mắt nhìn theo từng hàng tu sĩ dày đặc chạy loạn khắp Phi Vân sơn mạch. Những tu sĩ này nói chính xác là “từ trên trời rơi xuống”, sau đó chạy nháo nhào khắp nơi, hình như vừa thoát ra từ bí cảnh của Yêu Linh Thánh Tông.

Hàn Thạc hối hả nói:

- Này, có khi nào chúa công cũng lẫn trong đám người dó không? Hay chúng ta xuống đó tìm thử xem sao?

Thiết Trụ đưa tay ngăn cản:

- Dùng đầu mà suy nghĩ đi, nếu như Đoàn Ngọc trở về thì ắt hẳn sẽ tự đến đây. Chúng ta không nên manh động làm gì.

Khí tức của Thiết Trụ đã mạnh lên trông thấy, xem chừng chỉ ít lâu nữa thôi là sẽ đột phá tới cảnh giới Tiên Thiên.

Lão già Huyền Ẩn vuốt vuốt chòm râu, nói:

- Hây, Tư Tư cô nương đã chờ đợi suốt một ngày một đêm mà không thèm ngủ nghỉ. Nếu tính ra thì ở trong Man Hoang chắc đã trôi qua mười năm rồi. Một ngày xa cách, bằng nhớ nhung mười năm. Câu nói này thật không sai chút nào! Này, các ngươi có nghe lời ta nói không vậy?

Huyền Ẩn đang luyên thuyên, chợt quay sang thì thấy Hàn Thạc và Thiết Trụ đều há hốc mồm, ngón tay run run chỉ về phía trước. Lão nhìn theo ngón tay này thì thấy Đoàn Ngọc đang đứng sừng sững trước mặt, nhìn mình cười cười.

Hàn Thạc và Huyền Ẩn đồng thời òa khóc, nhảy vào ôm lấy Đoàn Ngọc, rối rít nói:

- Chúa công trở về bình an rồi, đại ân đại nghĩa của chúa công chúng tiểu nhân mãi không quên.

- Ha ha, buông ra nào. Các ngươi đều là đàn ông, khóc lóc như thế còn ra thể thống gì?

Đoàn Ngọc vỗ vai hai gã mít ướt này khuyên bảo một hồi mới có thể khiến hai gã ngừng khóc. Hắn đưa tay đấm một cái vào ngực Thiết Trụ, cười nói:

- Sao rồi? Ta chỉ mới đi một ngày thôi mà, đâu cần lo lắng đến cỡ này kia chứ?

Thiết Trụ đáp:

- Vào bí cảnh Yêu Linh Thánh Tống mà dám nói không có gì quan trọng? Ngay cả sư phụ ta, mỗi lần vào cũng rất tốn công mới toàn mạng trở ra được đấy.

Chợt từ dưới hầm vang lên những tiếng lách cách. Không lâu sau nắp hầm mở ra, đám người Trần Lạc, hai anh em song sinh Lý Nham Lý Bá, cùng vài vị huynh dệ nữa đều ồ ạt xông tới, gương mặt thể hiện sự mừng rỡ. Tất cả vây lấy Đoàn Ngọc hỏi han đủ điều, nhưng chợt mọi người nghe Trần Lạc đằng hắng một tiếng.

Từ phía sau, vẫn còn một người đang đứng im lặng nhìn Đoàn Ngọc. Tuy nàng không biểu lộ gì, nhưng hai hàng nước mắt lại lăn dài trên gò má của nàng. Tất cả mọi người tránh ra, để Trần Tư Tư bước lại chỗ Đoàn Ngọc. Hắn và nàng nhìn nhau thật lâu, cuối cùng Đoàn Ngọc mỉm cười lên tiếng:

- Ta đâu có sao, khóc làm gì?

Trần Tư Tư òa khóc, ôm chồm lấy Đoàn Ngọc, không ngừng lấy tay đánh sau lưng hắn:

- Ngươi đấy, lần sau không được liều mạng như vậy nữa.

Khi ôm Trần Tư Tư, trong lòng Đoàn Ngọc chợt nhớ lại hình bóng của Tống Thanh Loan, cảm thấy thật có lỗi với cô ta. Vì vậy hắn cố tìm cách thoát khỏi nàng, lảng tránh sang chuyện khác:

- Được rồi. Tất cả hãy vào trong hầm đi, ta có chuyện muốn thông báo với mọi người. Chuyện này rất hệ trọng, không ai được phép coi thường!

Nhìn Đoàn Ngọc cùng với đám người Hắc Thủ đi vào trong hầm, Trần Tư Tư liền hiểu được mình vừa đánh mất một thứ gì đó rồi. Hoặc cũng có thể, từ trước đến giờ nàng chưa từng nắm giữ được thứ này, chỉ do bản thân ngộ nhận mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play