Tiêu Lan liếc mắt nhìn Khổng Thúy Vân không nói thêm lời nào, lập tức đi theo Nhạc Trọng vào căn phòng kia.
Nhạc Trọng vừa đi vào phòng liền chứng kiến mười khẩu súng lục cùng súng ngắm tùy tiện treo bên trong, những viên đạn đều được đặt trong một cái hộp đá.
Nhạc Trọng cầm mấy khẩu súng lên quan sát:
- Những khẩu súng này đều là loại bình thường, thoạt nhìn không vượt qua khoa học kỹ thuật của địa cầu, nhưng có vẻ như có chút cũ kỹ!
Tiêu Lan vừa tiến vào phòng đã bị những khẩu súng trong phòng hấp dẫn ánh mắt, nàng thoáng do dự thấy trong phòng còn có một túi mạch đen vì thế đi qua cầm vào trong tay.
Tiêu Lan trải qua một lần sinh tử càng thêm thanh tỉnh nhận thức về giá trị của mạng sống. Nàng không hi vọng mình biến thành kẻ vô dụng cuối cùng bị Nhạc Trọng vứt bỏ.
Nhạc Trọng thuận tay đặt khẩu súng sang bên quan sát khắp phòng thật kỹ lưỡng. Không bao lâu sau ánh mắt hắn sáng ngời, cầm một vật giống như nhiệt kế nắm trong tay.
- Máy kiểm tra nguồn nước. Máy có thể kiểm tra nguồn nước bị ô nhiễm phóng xạ cấp bậc từ 1
-9 cấp!
Nhạc Trọng cầm máy kiểm tra nguồn nước, khuôn mặt âm trầm thầm nghĩ:
- Máy kiểm tra nguồn nước ô nhiễm, không ngờ ngay cả vật này cũng bị chế tại ra đến. Xem ra cả thế giới này đều bị ô nhiễm tia phóng xạ!
Nhạc Trọng tìm kiếm một lúc không phát hiện thêm vật gì trong phòng, liền thu lấy toàn bộ súng đạn trong phòng đưa qua cho Bạch Cốt cất giữ.
Những khẩu súng cùng đạn dược này đối với hắn cũng có tác dụng không nhỏ. Mặc dù hiện tại hắn đã không sợ đao thương, mượn năng lực có thể phát huy ra lực phá hoại càng thêm khủng bố so với súng đạn, nhưng bản thân cũng sẽ bị tiêu hao không ít, những súng đạn này có thể giảm bớt sự tiêu hao của hắn.
Nhạc Trọng rời khỏi căn nhà, phát hiện đại bộ phận người sống sót đều gia nhập vào trong việc tìm kiếm vật tư. Hắn trầm ngâm một thoáng đi nhanh ra bên ngoài. Địa phương giống như địa ngục này hắn không muốn ở lâu thêm giây phút nào nữa.
Nhạc Trọng rời khỏi thôn, những người sống sót cũng lục tục đi ra.
Hắn đi ra khỏi thôn lại nhìn quanh, tiếp tục đi về hướng tây. Hắn biết hiện tại đang ở trong khu vực bị nhiễm tia phóng xạ, mỗi một giây phút đều nguy hiểm, nếu bị lây nhiễm sẽ dẫn phát ung thư mà chết.
Mã Phàm nhìn thấy Nhạc Trọng rời đi sắc mặt đại biến kêu to:
- Chờ một chút! Chờ một chút! Nhạc Trọng huynh đệ, chờ một chút!
Không có Nhạc Trọng bảo hộ, những người thường này thật khó sống sót được trong thế giới này, Mã Phàm hiểu rất rõ ràng điểm đó, hắn hi vọng có thể lưu Nhạc Trọng ở lại bảo hộ bọn hắn.
Nhạc Trọng liếc mắt lướt qua Mã Phàm nhưng không hề ngừng lại mà đi nhanh về hướng tây.
Tiêu Lan cùng Khổng Thúy Vân chặt chẽ đi theo sau lưng hắn.
Phù Lan Na cùng những cường hóa giả khác liếc mắt nhìn nhau liền mang theo tiểu đoàn thể đuổi theo Nhạc Trọng.
- Chúng ta đi!
Mã Phàm cắn răng dẫn theo người sống sót đi theo sau Nhạc Trọng. Mộng tưởng thống lĩnh người sống sót của hắn đã xem như hoàn toàn thất bại.
Có được máy kiểm tra ô nhiễm tia Nhạc Trọng càng nhẹ nhàng hơn. Chỉ cần hắn mở máy liền biết được trình độ ô nhiễm của hoàn cảnh chung quanh. Khu vực ngoài 4 cấp là khu vực ô nhiễm trung cấp, Nhạc Trọng vừa nhìn thấy liền đi vòng qua.
Đi mãi suốt một ngày sau Nhạc Trọng mới dừng lại nghỉ ngơi.
Chứng kiến Nhạc Trọng dừng lại, mọi người thở ra một hơi.
Nhạc Trọng lật tay, một bình nước khoáng hiện ra trong tay hắn, hắn một hơi đã uống cạn sạch sẽ.
Đi suốt một ngày, gần như ai cũng khát khô cả cổ, những người sống sót thấy Nhạc Trọng một hơi uống cạn bình nước, cổ họng đều nhúc nhích, hai mắt toát ra lục quang.
Tiêu Lan thoáng do dự đi tới trước mặt Nhạc Trọng cầu xin:
- Tôi khát quá, có thể cho tôi chút nước uống được không?
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Tiêu Lan, chân mày khẽ nhướng lên, lấy ra bình nước khoáng đổ ra nắp chai đưa qua cho nàng.
Tiêu Lan tiếp lấy nắp bình trong mắt thoáng hiện vẻ thất vọng nhưng vẫn nói:
- Cám ơn!
Khổng Thúy Vân nhìn Nhạc Trọng chỉ cho Tiêu Lan một chút nước, nhịn không được nói thầm một câu:
- Quỷ hẹp hòi!
Mã Phàm đi tới trước mặt Nhạc Trọng nói:
- Nhạc Trọng, tôi là Mã Phàm! Tôi biết trên người anh có mang theo nước, hiện tại chúng tôi thật khát, thỉnh anh đem nước trong người cấp cho mọi người đi. Khi gặp phải khó khăn, chúng ta phải càng biết giúp đỡ người khác cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này!
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Mã Phàm quát lạnh:
- Tự mình mang theo nước quan hệ gì tới các người! Nếu muốn uống nước chính mình tìm đi, đừng tới đây phiền tôi, cút!
Khi Nhạc Trọng chứng kiến máy kiểm tra ô nhiễm nguồn nước, liền hiểu rõ sự trân quý của nước không bị ô nhiễm. Trong trữ vật giới chỉ của hắn xác thực có tồn tại thật nhiều nước tinh khiết, đủ cho một mình hắn uống nửa năm. Nhưng một khi hắn cho hơn trăm người sống sót cùng uống, chỉ vài ngày thời gian sẽ tiêu hao sạch sẽ.
Nhạc Trọng không phải người đại công vô tư hay thánh nhân, hắn cũng không muốn vì người xa lạ lại hi sinh chính mình.
- Anh thật ích kỷ…
Mã Phàm nghe nói liền giận dữ, vừa mới mắng một câu một đạo gai xương bén nhọn nháy mắt đâm tới ngay giữa trán hắn. Nhìn hung quang chớp động trong mắt Bạch Cốt, Mã Phàm đem toàn bộ lời nói sau đó nuốt trở vào trong bụng.
Pháp tắc cuối thời kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, Mã Phàm từng thấy qua nhiều tiến hóa giả tùy tiện giết người. Hắn cũng không muốn trở thành quỷ hồn dưới đao của Nhạc Trọng.
Bị Nhạc Trọng quát, Mã Phàm chỉ đành xám xịt đi về đoàn thể.
Khổng Thúy Vân nhìn thấy Mã Phàm xám xịt rời đi, liền tiến tới trước mặt Nhạc Trọng dùng ánh mắt to xinh đẹp nhìn hắn nói:
- Cho tôi một ngụm nước đi…
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Khổng Thúy Vân đổ nửa nắp nước cho nàng.
Khổng Thúy Vân tiếp nhận nói:
- Cám ơn!
Khổng Thúy Vân đã nhận ra thực vật cùng nước uống đều là đồ vật cực kỳ trân quý hiện tại. Nhạc Trọng nguyện ý cấp cho các nàng thì nàng mới có hi vọng sống sót.
Khổng Thúy Vân cầm nửa nắp nước, liền phát hiện thật nhiều ánh mắt tụ tập trên người nàng, có hâm mộ, ghen tị, khát vọng khiến cho nàng sinh ra cảm giác khoái cảm như cao xa hơn người khác.
Nhạc Trọng lấy ra một bao bánh mì, xé mở ném bao xuống, rồi nhìn sang địa phương khác.
Bao bánh mì còn chưa rơi xuống đất Tiêu Lan đã vội vàng chụp lấy, dùng đầu lưỡi hồng phấn liếm liếm chút bánh vụn còn dính trong bao.
Khổng Thúy Vân chứng kiến một màn này trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc, trong lòng chợt dâng lên tia hiểu ra. Hiện tại họ đang ở trên một hoàn cảnh còn tệ hại hơn trên địa cầu gấp mấy lần, mỗi một chút thực vật đều cực kỳ trân quý.
Hai mắt Nhạc Trọng đột nhiên tỏa sáng, nuốt hết bánh mì sau đó chạy về hướng bắc.
Không bao lâu hắn đã chạy tới cạnh một dòng suối. Nhìn nước sóng róc rách chảy xuôi, trong tim hắn vô cùng vui mừng. Địa phương có nước sẽ có sinh vật, một khi có sinh vật thì thực vật cùng nước sẽ không khuyết thiếu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT