Với tư nhân viên tiếp tân căn cứ thành phố Lũng Hãi thì Trần Trí Quang gặp được rất nhiều đại lão bản. Triệu Lệ cho dù trước tận thế có tiền, lại có thân phận, hiện tại cái gì cũng không phải.
Sắc mặt Triệu Lệ tái nhợt, trong mắt hiện ra một tia tuyệt vọng, một rương nhân nhân tệ của nàng nếu không cách nào đổi phiếu lương thực thì tương đương với một đống giấy vụn, điểm này nàng vô cùng rõ ràng. Không có lương thực trong tay thì ở căn cứ người sống sót thành phố Lũng Hãi này nàng không chống đỡ được bao nhiêu ngày.
- Đổi cho nàng đi!
Nhạc Trọng nhìn qua Trần Trí Quang thản nhiên nói.
- Vâng! Nhạc ca!
Trần Trí Quang lập tức cung kính đáp, sau đó nhìn qua gã nhân viên công tác nói ra:
- Tiểu Lâm, mang nữ nhân này đi đổi phiếu lương thực.
Triệu Lệ nhìn qua Nhạc Trọng xoay người đi thì nói cảm tạ một câu, lúc này mới cầm rương hòm đi theo nhân viên công tác.
- Nhạc ca, ngài đi theo tôi! Tôi mang ngài đi tới nơi ở.
Trần Trí Quang vẻ mặt nịnh nọt hướng về Nhạc Trọng nói ra.
Pháp tắc tận thế là mạnh được yếu thua. Trần Trí Quang ỷ vào thân phận nhân viên công vụ của mình có thể hoành hành không cố kỵ. Nhưng mà ở căn cứ thành phố Lũng Hãi trước mặt cao tầng và thế lực thì hắn không là cái gì cả. Trần Trí Quang tại căn cứ thành phố Lũng Hãi cũng không có bối cảnh gì, bởi vậy hắn vẫn muốn tìm kiếm cường giả để trở thành hậu trường.
Nhạc Trọng có được năng lực quỷ dị như vậy, lại có bộ hạ đi theo tùy tùng thì Trần Trí Quang muốn tạo quan hệ tốt với Nhạc Trọng để cầu hậu trường. Nếu như trở thành người tâm phúc của cường giả như Nhạc Trọng thì tên Trần Trí Quang tại căn cứ thành phố Lũng Hãi này địa vị cũng được củng cố. Bị khi nhục cũng có người ra mặt.
Hành tẩu trên đường phố, Trần Trí Quang thập phần lưu manh nhìn qua Nhạc Trọng xin lỗi nói:
- Nhạc ca, chuyện hôm nay là tôi sai! Tôi có mắt như mù. Có chỗ đắc tội xin ngài tha thứ.
Nhạc Trọng thản nhiên nói:
- Sự kiện kia cho qua đi.
Trần Trí Quang vẻ mặt chờ đợi nhìn qua Nhạc Trọng nói:
- Nhạc ca, tôi có thể đi theo ngài lăn lộn không? Tôi ở trong căn cứ này không có bổn sự gì cả, nhưng mà các tiểu môn đạo lại vô cùng rõ ràng. Ngài có cái gì không rõ ràng thì cứ hỏi tôi.
Đại cẩu tử nhìn qua Trần Trí Quang như vậy cũng dám nói, hừ lạnh một tiếng mỉa mai nói:
- Da mặt của mày thật dày!
Trần Trí Quang làm như không nghe thấy, y nguyên chờ đợi nhìn qua Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng suy nghĩ một hồi, chợt nói ra:
- Tốt!
Đối với căn cứu thành phố Lũng Hãi này dù hắn được Uông Hải nói nghe một lần, nhưng mà một ít cong cong thẳng thẳng trong căn cứ thành phố Lũng Hãi này thì Uông Hải không có thời gian nói rõ ràng.
Trần Trí Quang đại hỉ liên tục nói lời cảm tạ:
- Cảm ơn Nhạc ca! Cám ơn Nhạc ca!
Dưới sự dẫn dắt của Trần Trí Quang thì đoàn người Nhạc Trọng lúc này đi vào nơi bọn họ ở lại, đó là một căn nhà năm tầng nhìn có vẻ rách nát.
Mỗi một tầng lầu phòng đều có ba gian phòng, trong phòng có một cái giường lớn và toa-lét, ngoài ra không có cái gì cả.
Bên ngoài là một gian nhà bình thường, chung quanh có dây mây bò khắp căn nhà, còn có mốt đồng ruộng hoang phế và hồ nước.
Trần Trí Quang vẻ mặt áy náy nói ra:
- Thật có lỗi, Nhạc ca! Người sống sót không có nghề nghiệp cũng chỉ có thể ở như thế này thôi.
Trần Trí Quang cũng không phải là quan lớn gì, tự nhiên không cách nào giúp cho Nhạc Trọng an bài nơi ở tốt.
Nhạc Trọng gật gật đầu, không nói thêm gì.
Mọi người đã bận rộn một ngày, bụng đã hơi đói rồi, vì vậy cũng đi xuông lầu ra ngoài.
Sau khi xuống lầu không lâu là có thể nhìn thấy một khoảng đất chống có một nơi bày bát tô, vài tên nhân viên công tác đang ở đó phân phát đồ cứu tế.
Hơn mười người xếp thành một hàng dài lãnh đồ ăn cứu tế.
Một tên mập mạp cầm cái thìa, mỗi người đi tới thì hắn cho cái thìa vào trong nồi, sau đó đổ vào chén của người kia.
Đại cẩu tử đi qua xem xét, chỉ thấy trong chén cháo của người kia không có hạt gạo nào, trên cơ bản đều là nước, hắn nhịn không được phàn nàn nói:
- Trời ạ, đây là cho người ăn sao? Toàn là nước thế này!
Ở trong Trường Quang Thôn thì đại cẩu tư có thể ăn được gạo ngon cả. Trong Trường Quang Thôn phát cháo miễn phí cũng không keo kiệt như thế này.
Tên mập mạp phân phát cháo nhìn qua đại cẩu tử, liếc xéo mỉa mai.
- Không ăn cút ngay! Chờ mày đói thêm mấy ngày sẽ trung thực.
Những người lĩnh cháo cứu tế kia lúc này đã húp sạch nước trong chén của mình rồi, ngay cả chén cũng liếm sạch sẽ, sau đó ánh mắt tham lam nhìn qua cái nồi cháo to kia.
Bữa cứu tế này tương đương mà nói là nước cơm, căn bản không phải cháo. Nhưng đây chính là hy vọng của những người muốn sống sót đấy.
Trần Trí Quang nhìn qua Nhạc Trọng xin lỗi nói:
- Nhạc ca, thật có lỗi, các ngươi chỉ có thể ở chỗ này ăn được đồ cứu tế thế này.
Nhạc Trọng nhìn qua trong nồi không có một hạt gạo nào cả, không có chút hứng thú nào, nhìn qua Trần Trí Quang hỏi:
- Nơi này có thị trường không? Tôi muốn đi thị trường mua vài thứ!
Trần Trí Quang lập tức nói:
- Có! Xin ngài đi theo tôi!
Nhạc Trọng lúc này mang theo người tới căn cứ thành phố Lũng Hãi, chỉ thấy những người sống sót mặt xanh xao vàng vọt, hiển nhiên đều bị đói bụng không nhẹ. Trên đường phố có rất nhiều chỗ phát cháo miễn phí có người xếp hàng thật dài.
Dưới sự dẫn dắt của Trần Trí Quang thì Nhạc Trọng đi vào một con đường.
Trong con đường này, trên đường đi bày đầy đủ các loại đồ vật, những chỉ quán này khí sắc còn tốt hơn những người khác không ít.
- Nơi này là phố gạo. Có thể cầm lấy phiếu lương thực của chính phủ lãnh gạo ở nơi này. Tiền lương công tác của nhân viên chính phủ cũng kết toán ở nơi này. Quân đội cũng giống như vậy.
Trần Trí Quang chỉ vào bốn gã binh sĩ vác súng trên vai đang đứng trước một gian hàng, đạn lên thủ vệ cửa hàng, nhìn qua bọn người Nhạc Trọng.
- Nơi này là phố Phượng Hoàng, cũng là nơi chuyện bán các loại tạp hóa. Chỉ cần có lương thực, phiếu lương thực thì ngài có thể mua được nhiều thứ.
Trần Trí Quang cũng chỉ vào con đường này giới thiệu cho Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nghe Trần Trí Quang giải thích thì dẫn theo đoàn người đi chung quanh nơi này.
- Lão bản, những nồi đất hồ lô này bán thế nào?
Đi tới trước một gian tạp hóa, Nhạc Trọng nhìn nồi đất hồ lô hỏi lão bản.
Lão bản tiệm tạp hóa nhìn thấy Nhạc Trọng, chợt hai mắt tỏa sáng, gấp gáp nói:
- Phiếu lương thực một lượng một nồi, một phiếu lương thực một lượng
hai mươi cái chén, một phiếu lương thực một lượng một dao phay, một phiếu lương thực một lượng ba cái bồn sắt. Hoặc là dùng lương thực đổi cũng được.
Trần Trí Quang kéo Nhạc Trọng một cái, lạnh lùng cười nói:
- Lão bản, ngươi đây là lừa người. Giá cả rất cao. Đi, Nhạc ca chúng ta đi nhà tiếp theo.
Nhạc Trọng chợt làm bộ muốn đi, tên lão bản kia lập tức gấp lên, hắn lớn tiếng nói:
- Chờ chút! Chờ chút! Bớt một chút cũng được. Bớt một chút cũng được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT