Trong chiến tranh, Nhạc Trọng không bao giờ làm ra chuyện tự đả kích người của mình.

Vừa nói xong Nhạc Trọng liền ho khan, ho ra thật nhiều máu tươi, mồ hôi tuôn đầy trên mặt.

Triệu Thiên Cương không dám vi phạm mệnh lệnh của Nhạc Trọng lập tức thi hành:

- Dạ, thủ lĩnh!

Mười chín chiếc lôi đình chiến cơ dựa theo mệnh lệnh Nhạc Trọng quay trở về, Triệu Thiên Cương đưa Nhạc Trọng bay về hướng đệ tam lữ trú thủ.

Hư Nguyên Hạp.

Lúc này Hư Nguyên Hạp đã biến thành địa ngục, tiếng súng vang lên bên tai không dứt, nơi nơi đều là tang thi.

Từng phát trọng pháo oanh lên trong thi đàn dày đặc, có thể dễ dàng đem mấy trăm con tang thi nổ thành phấn vụn, nhưng trận hình bị nổ trống kia rất nhanh đã bị thi đàn lấp đầy trở lại.

Đi tới nơi nào cũng đều là cạm bẫy cùng công sự bị lấp bằng, thi đàn chẳng những từ khe núi tiến công, đồng thời còn bắt đầu leo lên hai bên vách núi.

Tang thi bình thường không thể nào leo núi, nhưng thôn phệ giả, thú liệp giả lại có thể dễ dàng vượt qua phát động công kích đệ tam lữ.

Hốt Ngạch Nhiễm thống lĩnh quân đội đã chiến đấu cùng thi đàn mấy trăm cuộc chiến, đối với khả năng của thôn phệ giả cùng thú liệp giả đều sớm có phòng bị.

Thôn phệ giả cùng thú liệp giả mới leo lên vách núi không lâu, đột nhiên ngay dưới chân phát ra thanh âm tiếng nổ kinh thiên động địa, đem chúng tạc đến dập nát.

Ở hai bên vách núi cao, Hốt Ngạch Nhiễm đã sớm cho người chôn thật nhiều địa lôi cảm ứng, mìn điều khiển từ xa, một khi tang thi tiến hóa muốn tấn công, hắn sẽ cho nổ tung đem chúng tạc đến tan vỡ.

Nhưng cho dù Hốt Ngạch Nhiễm đã có chuẩn bị vẫn có vài con tang thi tiến hóa nhảy qua được vách núi cao, hướng đệ tam lữ phát động tiến công.

Mỗi con tang thi nhảy qua được phòng tuyến đều vô cùng cường đại, thật dễ dàng giết chết không ít chiến sĩ, thẳng tới khi Hốt Ngạch Nhiễm phái cao thủ đi tới vây đánh giết chết.

Vẻ mặt Hoa Bất Lạp Thứ lo lắng nói:

- Đại hãn! Không thể tiếp tục như vậy! Nếu còn bị đánh như thế chúng ta sẽ bị hủy diệt, chúng ta lui đi!

Hai trăm vạn thi đàn chẳng khác gì sóng biển không ngừng tràn tới, cho dù Hốt Ngạch Nhiễm đã chuẩn bị ứng phó nhưng vẫn có không ít chiến sĩ chết trong miệng tang thi.

Kịch chiến suốt một ngày, đệ tam lữ đã tổn thất năm trăm người, toàn bộ vì chiến đấu mà chết. Chiến đấu cùng tang thi đáng sợ nhất chính là chỉ cần bị trảo thương cũng sẽ không còn cơ hội sống sót.

Sở dĩ Nhạc Trọng bị Phong Bá trảo thương mà vẫn còn sống là nhờ trước kia hắn từng dùng qua G dược tề, trong thân thể đã sản sinh kháng thể đối với thi độc, thi độc đã không cách nào làm hắn biến thành tang thi.

Ánh mắt Hốt Ngạch Nhiễm phức tạp nhìn tiền tuyến hồi lâu mới nói:

- Không thể lui! Phải kiên thủ! Ba ngày! Bất luận phải trả giá thế nào chúng ta cũng phải kiên thủ ba ngày. Đây là cuộc chiến quan hệ tới sinh tồn của nhân loại chúng ta trên thảo nguyên, chỉ có thể thắng không thể bại. Cho dù ta chiến chết tại nơi này cũng tuyệt đối không thể lui một bước!

Hốt Ngạch Nhiễm từng là thủ lĩnh đế quốc tại thảo nguyên, cách nhìn đại cục của hắn hết sức xuất sắc, hắn hiểu rất rõ ràng một khi bị chiến bại, người sống sót trên thảo nguyên sẽ không còn tương lai, vì đại cục cùng tương lai của tộc nhân mình, hắn tình nguyện hi sinh bản thân.

Hoa Bất Lạp Thứ lớn tiếng nói:

- Đại hãn! Ngài hi sinh như vậy thật không đáng! Nhạc Trọng chưa từng xem chúng ta là người một nhà, hậu cần cùng vật tư của chúng ta căn bản không thể so sánh với đệ nhất sư cùng đệ nhị lữ. Cho dù đệ tứ lữ cùng đệ ngũ lữ xây dựng sau chúng ta trang bị cũng tốt hơn chúng ta nhiều lắm. Vì hắn hi sinh không đáng ah! Hắn nhất định sẽ lợi dụng tang thi tiêu hao lực lượng của chúng ta, tuyệt đối sẽ không đến cứu viện chúng ta!

Nghe xong lời nói của Hoa Bất Lạp Thứ, trong lòng các quan quân đệ tam lữ cũng kinh hãi. Bọn họ cũng biết Nhạc Trọng có lòng phòng bị kiêng kỵ bọn họ. Nếu không phải lần này phải đối phó số lượng thi đàn quá lớn, Nhạc Trọng căn bản sẽ không cung cấp vũ khí hạng nặng cho quân đội của họ. Bọn họ đang lo lắng Nhạc Trọng sẽ bỏ mặc bọn họ, mặc cho họ tiêu hao lực lượng chiến đấu cùng tang thi, sau đó thừa dịp hủy bỏ đội ngũ của họ.

Đây là bi ai của quân đội chiêu hàng, không phải bộ đội trực hệ, một cần lo lắng trang bị, hai cần lo lắng quân hướng, ba cần lo lắng bị vứt bỏ, bốn còn lo lắng bị biến thành vật hi sinh.

Hốt Ngạch Nhiễm vẫn kiên định lạnh lùng nói:

- Không thể lui!

Ngay lúc Hoa Bất Lạp Thứ còn muốn tiếp tục khuyên bảo, một gã quan quân vô cùng hưng phấn từ bên ngoài xông vào lớn tiếng kêu lên:

- Thủ lĩnh đến! Thủ lĩnh đến trận địa của chúng ta!

- Vạn tuế!

- Thủ lĩnh đến? Hắn quả nhiên sẽ không bỏ mặc chúng ta! Vạn tuế…

Vừa nghe được tin tức này, bên trong bộ chỉ huy chợt vang lên thanh âm hoan hô, chỉ cần Nhạc Trọng tự mình đến đây, ý nghĩa Nhạc Trọng sẽ không bỏ rơi bọn họ.

Tên quan quân sắc mặt vui mừng kêu lên:

- Bên thủ lĩnh đã truyền tới tin tức, họ đã kích bại chủ lực thi hải, hơn nữa hiệp trợ đệ nhị lữ kích bại thi hải của con đường thứ hai!

- Thật sự sao?

- Thật không thể tưởng nổi!

- Sao có khả năng?

- Sẽ không đi…

Nghe được lời nói của quan quân kia, quan quân trong bộ chỉ huy đệ tam lữ liền ồn ào kêu lên, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ khó tin. Thi đàn đáng sợ thế nào bọn họ hiểu thật rõ, dù hai trăm vạn thi đàn trước mặt bọn họ cũng đủ làm họ sụp đổ, ngay cả thủ hộ ba ngày còn không cách nào làm được.

Nhạc Trọng thống soái quân đội nghênh chiến chủ lực thi hải mặc dù thực lực mạnh hơn đệ tam lữ rất nhiều, nhưng muốn kích bại chủ lực tang thi là chuyện khó hơn lên trời.

Hai mắt Hốt Ngạch Nhiễm ngưng tụ, trầm giọng hỏi:

- Thủ lĩnh có từng nói qua làm sao kích bại chủ lực thi hải không?

Mặc dù Hốt Ngạch Nhiễm không tin Nhạc Trọng có thể dễ dàng kích bại thi hải, nhưng hắn cũng biết Nhạc Trọng sẽ không đem đại sự như vậy nói đùa.

Tên quan quân nói:

- Đạn hạt nhân! Thủ lĩnh thả đạn hạt nhân tiêu diệt thủ lĩnh thi hải chủ lực, sau đó suất binh kích phá bọn chúng!

- Đạn hạt nhân!

Vừa nghe được từ này, trong lòng toàn bộ quan quân đều rét lạnh, đây chính là binh khí giết chóc có uy lực khủng bố nhất của nhân loại. Luôn chỉ sử dụng như uy hiếp mà thôi, bọn họ không nghĩ tới Nhạc Trọng lại dám dùng đạn hạt nhân thả xuống quốc thổ Hoa Hạ.

Sắc mặt Hoa Bất Lạp Thứ trắng nhợt không dám nói thêm lời nào. Ngay cả đạn hạt nhân mà Nhạc Trọng cũng dám sử dụng không chút kiêng kỵ, nếu bức hắn nóng nảy, hắn thả một quả bom hạt nhân xuống, đệ tam lữ sẽ hóa thành tro bụi trong nháy mắt.

Đột nhiên trong lòng Hốt Ngạch Nhiễm chấn rung:

- Đạn hạt nhân! Thủ đoạn thật kịch liệt, tâm tư thật quả quyết!

Vũ khí đạn hạt nhân khủng bố thế nào ai cũng biết. Hốt Ngạch Nhiễm tự thừa nhận cho dù mình ở vị trí của Nhạc Trọng cũng không dám dễ dàng hạ lệnh thả bom hạt nhân xuống thi hải.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play