-…

Nhưng binh sĩ tan tác lập thành ba đường công kích đến, hai mắt đều đỏ ngầu. bọn họ thoáng chốc phản lại Tư Đồ Tận, dùng nòng súng trong tay nhắm thẳng về phía y.

Dưới sự công kích của đám dự bị phản quân, Tư Đồ Tận chỉ có nước tận lực che chắn để đào thoát.

- Phản tướng Lâm Thần bị giết chết!

Theo tiếng hoan hô tưng bừng, Tư Đồ Tận nhìn lại chỉ thấy kẻ đã đồng sinh cộng tử với y Lâm Thần, thân thể bị vài chục thanh lưỡi lê xuyên qua. Một tên lính chặt đứt đầu Lâm Thần, nhặt lên hưng phấn hét lớn.

- Thực xin lỗi! Tiểu Thần! Tất cả đều là lỗi của ta!

Tư Đồ Tận đau xót đến tận tâm can, tràn ngập hối hận.

- Phản tướng Lưu Vũ bị giết chết! Chặt lấy thủ cấp của y cho ta!

Theo một tiếng hét đầy hưng phấn, Tư Đồ Tận chứng kiến một chiến hữu khác bị sáu bảy thanh lưỡi lê đâm xuyên thủng cơ thể, đầu bị một tên lính thẳng tay chặt xuống. Đầu của Lưu Vũ lăn dưới đất bị hơn chục tên lính điên cuồng đuổi theo, đó chính là bùa hộ mệnh của bọn họ.

Nhạc Trọng đối với các chiến sĩ của mình rất tốt, nhưng hắn thủ đoạn độc ác đến đâu thì ai cũng biết. Hắn có thể hàng phục được rất nhiều thế lực thỉnh thoảng lại không biết sống chết khiêu chiến với quyền uy của hắn. Những kẻ phản bội còn sống đều làm mồi cho tang thi, sau đó bị xung làm chất dinh dưỡng cho cây mẹ.

Những chiến sĩ làm phản vừa nghĩ đến việc bản thân bị cương thi ăn tươi nuốt sống, trong nội tâm liền không rét mà run, dốc sức liều mạng tranh đoạt lấy cơ hội sống duy nhất kia.

- Tiểu Vũ! Là ta có lỗi với ngươi. Tư Đồ Tận thoáng cái òa khóc. Lưu Vũ là hảo chiến hữu của y, khi trước đã cứu y từ núi người chết, lại đỡ thay y một viên đạn. Vừa nghĩ đến người an hem tốt bị đám binh sĩ kia băm vằm chém giết, chết không toàn thân, trong lòng y tràn ngập bi thương.

Theo từng đợt tiếng hoan hô, Tư Đồ Tận ủy nhiệm tâm phúc chăm lo cho những quan quân bị những binh lính vốn đứng trong hàng ngủ của họ giết chết, đầu bị cắt ra để đám phản quân tranh đoạt không ngớt.

Nhân cơ hội này, Tư Đồ Tận che chở Lâm Đối Tinh, mang theo hơn mười hộ vệ thoát khỏi vòng vây.

Lâm Đối Tinh an ủi Tư Đồ Tận:

- Tư Đồ sư trưởng, ngươi không cần lo lắng. Tà ác cuối cùng không thắng được chính nghĩa. Nhạc Trọng thống trị cũng chưa vững chắc, sự việc này đã bộc lộ nhược điểm trong cách quản lí của hắn. Chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, dùng danh nghĩa chính thống liên kết mặt trận các nơi, sau này nhất định có thể lật đổ ách thống trị tàn bạo của Nhạc Trọng.

Tư Đồ Tận cười khổ một tiếng, lời nói chua chát:

- Ừ!

Đúng lúc này, một binh lính nhảy chồm lên trước mặt một hộ vệ trước mặt Tư Đồ Tận, nét mặt mừng như điên:

- Ha ha! Gặp đến cá lớn! Bắt chúng lại thôi!

Hơn một trăm lính Mông Cổ vừa nhìn thấy Tư Đồ Tận và Lâm Đối Tinh, ai nấy đều đỏ mắt xung kích về phía hai người này.

Mười hộ vệ bên cạnh Tư Đồ Tận và Lâm Đối Tinh thoáng cái bị hơn một trăm lính Mông Cổ chém chết, hai người bọn họ đều bị đám lĩnh Mông Cổ trói chặt lại.

Lâm Đối Tinh nhìn thấy những lưỡi Đại Khảm Đao lạnh như băng, cố gắng chống chọi hai chân đã mềm nhũn, liên mồm nói:

- Vị huynh đệ kia! Ta muốn tố cáo một người! Ta muốn tố cáo Tư Đồ Tận! Ta muốn tố cáo tên Tư Đồ Tận âm mưu lật đổ Nhạc Trọng đoạt quyền. Ta còn nắm giữ danh sách những kẻ liên thủ đoạt quyền của Nhạc thủ linh, ta muốn tố cáo bọn chúng!

Mắt Cảnh Đại Trung sáng lên:

- Kẻ phản bội còn có ai? chỉ cần cô nói hết cho ta, ta có thể bảo toàn tính mạng an toàn cho cô.

Lâm Đối Tinh vẻ mặt sợ hãi tái nhợt luôn miệng nói:

- Có Thương Nha dong binh đoàn đoàn trưởng Lý Liệt, nữ sinh viên Lâm Nhiên, có chủ quán cơm Thiên Phong Mạc Nhất Danh.

Tư Đồ Tận nghe thấy Lâm Đối Tinh nói vậy, vô cùng thống khổ nhắm mắt lại, chỉ vì mạng sống mà nàng nhẫn tâm bán rẻ tất cả nòng cốt và thủ linh. Y tràn ngập hối hận đã bán mạng cho loại phế vật này. Vì đám phế vật và phản đồ này mà y đã phải hi sinh rất nhiều chiến hữu, huynh đệ. Bây giờ bại trận, y đã nghĩ ra, chờ đợi y là kết cục thảm hại đến đâu.

Cảnh Đại Trung nghe từng cái tên thốt ra từ miệng Lâm Đối Tinh, lông mày trong mắt tràn ngập vui vẻ:

- Tốt! Tốt! Tốt!

Có thể bắt được nhiều phản đồ như vậy, biểu hiện của Cảnh Đại Trung trong đám phản loạn càng xuất sắc. y có thể dùng đầu của đám phản loạn kia đổi lấy từng bước thăng tiến.

Một phần phản quân của Tư Đồ Tận là quân chủ lực, còn lại đều là đám tép riu không có thành tích gì. Mội đội quân của Tư Đồ Tận bị tiêu diệt, sau khi Cảnh Đại Trung xin chỉ thị của Trác Nhã Đồng liền lập tức đến tận nơi bắt giữ những phản đồ mà Lâm Đối Tinh khai ra.

Trong khoảng thời gian ngắn, cả thành phố Ô Lan bị nắm giữ, toàn bộ phản đồ và gia quyến bị bắt giữ giam vào ngục. Trác Nhã Đồngbuộc phải sắp xếp mấy kho hàng lớn để nhốt đám phản đồ lại.

- Lữ trưởng, đoàn trưởng đoàn một Trương Như Hải thỉnh cầu tiếp viện.

Liệt Minh đôi mắt đỏ thẫm rống lớn:

- Con mẹ nó, bảo y cố trụ cho lão tử. Xếp ra trường bính quang, liên trường thượng, liên trường bính quang, doanh trường thượng, doanh trường bính quang, đoàn trường thượng. Chỉ còn một giờ nữa, có chết cũng phải cố trụ lại, nếu không bảo y đem đầu đến gặp ta!

Thời điểm Liệt Minh tự mình đối mặt với hai trăm vạn thi bầy, y có thể cảm nhận được khủng bố của đối phương. Mặc dù y chiếm được địa lợi, lại đào trước vô số công sự, có trọng pháo trợ giúp, thậm chí còn có xe tăng, xe bọc thép, mười hai máy bay quân sự, nhưng y vẫn như cũ vạn phần cực khổ.

Chiến tranh cơ hồ là ngay từ đầu đã bước vào hồi gay cấn, vô số tang thi như sóng biển lấp tất cả các công sự, vây lấy rồi nhất loạt nhảy lên tấn công Liệt Minh.

Một tổ quân lính của Liệt Minh chống cự vô cùng kịch liệt, nhưng vẫn tổn thất thảm trọng khiến y không khỏi suy nghĩ, lúc này mới hiểu được áp lực từ trăm vạn tang thi kia lớn đến đâu. Không ngờ cả một lữ đoàn ba nghìn người của y lại có thể hoàn toàn bỏ mạng ở đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play