Bốn đội quân dã chiến tạm thời lùi về sau nghỉ ngơi hồi phục, Nhạc Trọng lại bảo Kỉ Thanh Vũ dẫn theo đại quân năm ngàn thụ quái do Bích Lục chỉ huy vẫn như cũ không ở xung quanh tiêu diệt những đàn tang thi đang di chuyển về phía thủ đô hội tụ. Dưới công kích của đại quân năm ngàn con thụ quái kia, mỗi một ngày đều có mười mấy ngàn con tang thi bị chúng tiêu diệt cắn nuốt. Bất quá tang thi ở xung quanh thủ độ cũng vẫn không ngừng tụ tập lại di chuyển về phía thủ đô. Tốc độ tiêu diệt tang thi của đại quân thụ quái mà Kỉ Thanh Vũ thống soái căn bản là kém hơn tốc độ hội tụ của đàn tang thi kia rất nhiều. Mười lăm ngày sau. Vô số tang thi hội tụ ở thủ đô. Số lượng tang thi trong thủ đô chính thức vượt qua hai mươi triệu. Tang thi tụ tập xong, thì đàn thi triều khổng lồ kia bỗng nhiên từng chút một từng chút một chia thành năm đàn, mỗi đàn dẫn theo hai triệu tang thi chia ra đi theo năm phương hướng phát động tiến công về phía thành phố Trương Khẩu. Sau khi chia ra làm năm đàn tang thi lớn, còn là mười triệu con tang thi giống như thủy triều di chuyển về hướng đại thảo nguyên của Nhạc Trọng, muốn nghiền áp hết tất cả. Nhạc Trọng thông qua vệ tinh quan sát hướng đi của đàn tang thi khổng lồ kia, trong lòng khe khẽ thở dài:

- Chia! Chúng nó học xong cách phân chia! Trí tuệ của con tang thi chỉ huy càng ngày càng được nâng cao.

Đàn tang thi kia tập hợp lại thành một rồi chia ra làm sau, áp lực của Nhạc Trọng lớn hơn mười lần. Nếu đàn tang thi kia vẫn như trước hợp thành một đàn di chuyển, hắn cũng chỉ cần tập trung binh lực canh gác ở một con đường có thể phòng ngự lẫn tấn công đàn tang thi kia. Nhưng đàn tang thi này lại chia ra thành sáu đàn nhỏ hơn. Hắn cũng phải chia binh lực ra làm sáu để ngăn cản công kích của biển tang thi này. Hơn nữa sáu đàn tang thi này mỗi một đàn, mặc kệ là đàn tang thi nào cũng đủ để phá hủy hết tất cả những thứ ở trong tay Nhạc Trọng rồi. Biển tang thi do hai triệu tang thi hình thành một biển tang thi khủng bố có thể cắn nuốt bất kỳ thứ gì. Mỗi một đàn đều cần Nhạc Trọng tiêu hao tất cả khí lực mới có thể tiêu diệt chúng hoàn toàn. Đây là điều đáng sợ khi con tang thi chỉ huy có được trí tuệ của nhân loại. Binh lực mà chúng nó có điều động gấp trăm lần, ngàn lần nhân loại. Chúng nó chỉ cần biết một ít chiến thuật thô thiển thì đã có thể khiến nhân loại cơ hồ là không thể ngăn cản được. Nhạc Trọng nhìn đàn tang thi không ngừng di chuyển kia, im lặng một lúc rồi mở miệng nói:

- Truyền lệnh của ta! Lập tức đem tất cả vật tư, nhân viên chiến đấu trong thành phố Trương Khẩu di dời đến thành phố Ô Lan! Thành phố Trương Khẩu cách thủ đô ước chừng là hai trăm km. Đoạn khoảng cách này đối với biển tang thi kia thì thật sự quá ngắn. Nhạc Trọng tuy rằng không muốn cũng phải nhịn đau buông tha cho thành phố lớn này. Dù sao hắn cũng ngăn không được thế công của sáu luồng biển tang thi kia. Một viên chỉ huy đáp:

- Vâng. Sau khi Nhạc Trọng hạ mệnh lệnh, đại lượng người sống sót trong thành phố Trương Khẩu bắt đầu di chuyền về thành phố Ô Lan. Thành phố Trương Khẩu vì có được một số lượng lớn người sống sót trong hội Đồng Minh đi vào sinh sống mà trở nên rực rỡ đầy sức sống nay bỗng chốc trở thành một quỷ thành không chút sức sống. Trong số những người sống sót kia, đại bộ phận là phục tùng mệnh lệnh của chính phủ mới bắt đầu di chuyển về phía thành phố Ô Lan. Nhưng vẫn như cũ có một bộ phận không thể vứt bỏ phòng ốc cửa hàng của họ ở trong đây, cho nên họ ở ngay tại chỗ kêu gào không muốn rời khỏi thành phố này.

- Vì cái gì muốn chúng tôi rời đi? Đây là nhà cũng của chúng tôi. Tôi tuyệt đối sẽ không rời đi!!

- Để tôi ở lại!! Tôi không muốn rời đi!

- …. Một người sống sót bỗng khóc lóc kêu rên lăn lộn trên mặt đất biểu tình không muốn rời đi thành phố Trương Khẩu. Trong thành phố Trương Khẩu có nhà, cửa hàng mặt tiền của họ. Những thứ đó đều là tài phú của họ, trước khi mạt thế tiến đến thì bọn họ phấn đấu cả đời cũng không đủ mua một căn nhà và một cửa hàng mặt tiền như hiện giờ. Cho nên bọn họ không muốn rời đi. Một viên cảnh sát có chút khó xử nhìn đám người sống sót lăn lộn kêu gào không rời đi này. Một viên chỉ huy cưỡi hắc lân mã mang theo một trăm binh sĩ nhanh chóng đến đây, lạnh giọng hỏi:

- Chuyện gì vậy? Một viên cảnh sát bước đến bên viên chỉ huy kia, giải thích tình huống:

- Bọn họ không muốn rời bỏ quê nhà của mình. Sắc mặt viên chỉ huy kia vẫn lạnh lùng, nói:

- Tốt! Nếu bọn họ không muốn nghe theo lệnh bỏ lại quê nhà rời đi của cấp trên, vậy thì để bọn họ cống hiến một phần sức lực cho quê nhà của chính mình đi. Thủ lĩnh có lệnh, tất cả những người không muốn rút lui khỏi đây đều sắp xếp vào tiểu đoàn đóng lại. Người đâu, bắt hết tất cả bọn họ lại. Chỉ huy kia vung tay lên, một trăm chiến sĩ nhanh chóng tiến lên bắt giữ tất cả những người sống sót lăn lộn khóc gào trên mặt đất kia đứng dậy, dẫn đi. Nhìn một màn này, trong lòng những người sống sót vốn còn đang quan sát nhóm người sống sót kêu gào không đi bỗng dưng sinh ra sợ hãi, tất cả đều trở nên thành thật, đi theo bộ đội hướng về phía thành phố Ô Lan, Nhạc Trọng vừa ra một mệnh lệnh tương đối thô bạo, mấy trăm người sống sót bị bắt đi. Bất quá với uy hiếp như thế, đại lượng người sống sót mới bắt đầu trở nên thành thật. Thành thành thật thật di chuyển về phía thành phố Ô Lan, không còn làm ra chuyện loạn thất bát tao gì nữa. Đồng thời vì ứng phó với lục lộ đại quân của đàn tang thi kia, Nhạc Trọng cũng phái ra sáu lữ đoàn bộ binh chia nhau tiến hành phòng thủ những con đường huyết mạch quan trọng. Lúc này liên quan đến sự sống chết của thế lực Nhạc Trọng, Nhạc Trọng rốt cuộc đành buông xuống lòng phòng bị với Hốt Ngạch Nhiễm, phân phối một lượng vũ khí hạng nặng như súng bazooka, súng máy hạng nặng, súng cối cùng với sáu khẩu pháo tự hành 122 giao cho lữ đoàn thứ ba sử dụng. Trận chiến này nếu thất bại, Nhạc Trọng không thể không lùi về thảo nguyên lớn, trong vòng một năm hoàn toàn không có hy vọng thu phục thủ đô lần nữa. Hơn nữa chỉ huy đàn tang thi này không biết trong trận chiến tiếp theo sẽ tiến hóa biến mạnh đến tình trạng nào nữa.

Nếu con tang thi chỉ huy khia thông minh một chút, không ngừng tiến công các thế lực mà Nhạc Trọng chiếm cứ được, chúng nó muốn nhổ cỏ tận gốc thế lực trên thảo nguyên của Nhạc Trọng cũng không phải không làm được. Eo Hư Nguyên là con đường huyết mạch quan trọng nối liền thành phố Trương Khẩu với thủ đô. Địa hình là khe sâu tối hẹp sâu, chỉ đủ để sáu chiếc xe chạy song song nhau qua thôi. Lúc này ở trong eo Hư Nguyên, có một công binh như ong thợ đang không ngừng nghỉ xây dựng đủ loại phòng ngự công sự. Hốt Ngạch Nhiễm đi tuần tra từng trận địa mỗi, mỗi một chỗ hắn đi tuần tra qua thì sẽ có các chiến sĩ lữ đoàn thứ ba cúi đầu chào hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play