Liệt Minh lấy hai binh nước khoáng và năm bánh quy áp súc đưa cho Chương Hiểu:

- Tiểu quỷ! Tôi là đội trưởng kỵ binh dưới trướng Nhạc Trọng. Nếu như cô còn sống sót, vậy thì đi tới hướng Tề Mộc Huyện đi, chỉ có ở đó cô mới có đường sống.

Chương Hiểu cơ linh thoáng cái khóc lên nhìn qua Liệt Minh nói:

- Dẫn tôi đi! ! Cái gì tôi cũng nguyện ý làm. Van cầu anh dẫn tôi đi!

- Thật có lỗi, tiểu quỷ. Trên thế giới này tôi không phải cứu thế chủ, tôi còn có nhiệm vụ tại thân, không có cách nào giúp cô được. Có thể giúp cô chỉ có chính cô mà thôi. Tề Mộc Huyện mới là sinh lộ duy nhất của cô, muốn sống sót, sống sót có tôn nghiêm thì đi Tề Mộc Huyện a.

Liệt Minh nhìn qua Chương Hiểu liếc lắc đầu, sau đó nghiêm nghị hạ lệnh:

- Giết sạch tất cả bầy cừu.

Hai trăm tên chiến sĩ thoáng cái chém giết hơn mười con cừu, sau khi giết sạch đám cừu thì lập tức tập trung khoét đi thịt non nhất của chúng, một mồi lửa đốt sạch đám cừu.

- Xông lên! Giết sạch đám súc sinh Mông Cổ này đi!

Liệt Minh hét lớn mang theo hai trăm kỵ binh xông vào trong bộ lạc Mông Cổ của Chương Hiểu bên kia.

Đám người trong bộ lạc Mông Cổ nhìn thấy bầy cừu bị giết và đốt sạch thì lập tức tập trung chiến sĩ lao ra bên ngoài.

Trong tận thế này, ba thế lực không ngừng chinh chiến, những mục dân bình thường thì chăn cừu, vừa lên ngựa là chiến sĩ. Cơ hồ hoàn toàn là do hoàn cảnh bức bách, bức bách bọn họ từ bình dân biến thành chiến sĩ, nếu như bọn họ không như vậy, sẽ biến thành nô lệ của Đột Quyết đế quốc cùng Mãn Châu đế quốc.

- Đi chết!

Liệt Minh nhìn thấy đám chiến sĩ Mông Cổ xông tới thì tươi cười dữ ơợn, từng đạo không khí nhận đâm qua đám chiến sĩ Mông Cổ bên kia.

Hơn mười chiến sĩ Mông Cổ bỗng nhiên bị không khí nhận chém chết.

Hai trăm chiến sĩ được Liệt Minh dẫn dắt xông vào trong bộ lạc chém giết không còn.

Liệt Minh đằng đằng sát khí ra lệnh:

- Truyền mệnh lệnh của ta! Trừ nô lệ người Hán ra, những người còn lại thì giết chết.

- Vâng!

Đi theo bên người Liệt Minh là hai trăm chiến sĩ lao vào trong bộ lạc.

Không lâu tron bộ lạc hỏa diễm bốc cháy, kỵ binh của Liệt Minh mang ra hai trăm người Hán nô lệ quần áo rách tả tơi.

Liệt Minh không có phái người hộ tống đám người Hán này, hắn dẫn theo người xông qua bộ lạc tiếp theo.

Chương Hiểu nhìn thấy bộ lạc kia hỏa diễm hừng hực, trong mắt hiện ra hào quang cừu hận, cầm thật chặt bánh quy áp súc và nước khoáng đi qua phía Tề Mộc Huyện.

Sâu trong thảo nguyên mênh mông, bên cạnh một cái hồ có đồng cỏ và nước sung túc, tọa lạc một lều vải màu vàng cực kỳ uy nghiêm. Ở trong lều vải có mười mấy tên nam tử Mông Cổ mặc trang phục truyền thống phân ra hai bên, chính giữa có một ngai vàng, ngồi một gã dáng người khôi ngô, mắt ưng mũi câu, tướng mạo anh tuấn, hai mắt chớp động thần sắc kỳ dị, tuổi chừng hai mươi tám. Nam tử trẻ tuổi này chính là hoàng đế Mông Cổ đế quốc Hốt Ngạch Nhiễm.

Bột Nhi Tử hai mắt đỏ thẫm chớp động thần sắc cừu hận bước qua chỗ Hốt Ngạch Nhiễm lớn tiếng nói:

- Đại hãn! Thương Ưng Kỵ và mười hai bộ lạc bị đám chó người Hán đồ sát, tất cả súc vật đều bị đốt sạch. Đã có một ngàn tám trăm người chết dưới đao của đám chó người Hán kia, kính xin đại hãn phát binh tiêu diệt những tên người Hán chó má này!

Liệt Minh ở trên thảo nguyên là ma quỷ đáng sợ nhát, mỗi tập kích một bộ lạc, đều giải phóng nô lệ người Hán và giết sạch người Mông Cổ, người Đột Quyết, người Mãn Châu.

Liệt Minh dẫn theo hai trăm người tiến hóa, rất nhiều người có thù hận sâu đậm với Mông Cổ đế quốc, Đột Quyết đế quốc, Mãn Châu đế quốc. Bọn họ ra tay cũng tàn nhẫn, không lưu người sống, làm cho thảo nguyên nổi lên gió tanh mưa máu, bộ lạc dưới trướng của ba thế lực bị tiêu diệt nhiều, tất cả mọi người đều hận bọn họ thẫu xương.

Hốt Ngạch Nhiễm tràn ngập uy nghiêm nhìn Bột Nhi Tử và trong mắt sáng lên. Mông Cổ đế quốc chính là Hốt Ngạch Nhiễm dùng chủ nghĩa dân tộc cực đoan ngưng tụ mà ra.

Sau khi Mông Cổ đế quốc phát triển lớn mạnh thì Hốt Ngạch Nhiễm muốn cải biến thi hành biện pháp chính trị nhưng phát hiện quá khó khăn. Hắn biết rõ Trung Quốc dùng biện pháp dung hợp chủng tộc là chủ lưu, tương lai muốn cướp toàn bộ Trung Quốc thì phải dung hợp chủng tộc. Nếu không cho dù hắn đánh hạ cả thảo nguyên, tương lai đánh vào Trun Quốc cũng lâm vào phản kháng kịch liệt.

Nhưng mà Mông Cổ đế quốc phát triển đến bây giờ, đã không phải là Hốt Ngạch Nhiễm có thể khống chế. Dưới trướng của hắn những bộ lạc Mông Cổ đều có đại lương nô lệ các chủng tộc khác, trong tay của hắn cũng có hàng trăm hàng ngàn nô lệ người Hán. Nếu như hắn buông tha đám nô lệ người Hán này, chỉ sợ hắn sẽ bị đám thủ hạ này đả đảo.

Chủ nghĩa dân tộc cực đoan có thể nhanh chóng ngưng tụ dân tâm một dân tộc, thế nhưng mà nếu muốn thay đổi chính sách này quá khó hăn. Bởi vì chủ nghĩa dân tộc cực đoan sẽ tạo ra một đám điên cuồng. Một khi thủ lĩnh không cách nào thỏa mãn lợi ích của bọn chúng, bọn chúng sẽ dùng thủ đoạn bạo lực đả đảo thủ lĩnh.

Trong mắt A Mộc Tây Ngạt hung quang chớp động hung dữ nói ra:

- Đại hãn, Huyết Ưng Kỵ tôi nguyện ý làm tiên phong, lúc này chúng ta nhất định phải tiêu diệt thế lực của Nhạc Trọng.

Con của A Mộc Tây Ngạt ở trong một bộ lạc lúc đang chơi nữ nhân thì bị Liệt Minh một đao chặt bỏ thủ cấp. Chuyện này làm cho A Mộc Tây Ngạt tràn ngập cừu hận với Nhạc Trọng.

Hốt Ngạch Nhiễm trầm giọng nói:

- Như vậy các người tìm được biện pháp đối phó tám trực thăng vũ trang của Nhạc Trọng rồi sao?

Nghe Hốt Ngạch Nhiễm nói thì các tướng lãnh trầm mặc.

Trong tay của Nhạc Trọng có được tám chiến cơ lôi đình, tám chiến cơ lôi đình trong tận thế tài nguyên thiếu thốn, vũ khí thiếu thốn thì không ai phá hủy được.

Trong chiến tranh hiện đại thì vũ khí tiên tiến không phải vạn năm, không có vũ khí tiên tiến thật ra tuyệt đối không thể. Trăm vạn đại quân của Saddam Hussein bị quân Mỹ dễ dàng đánh tan là minh chứng điểm này.

Trong tay Nhạc Trọng có tám chiến cơ lôi đình, trong mắt ba thế lực là cục đá lớn áp không thở nổi.

Tuy bọn người Hốt Ngạch Nhiễm mở ra không ít binh doanh, nhưng mà vũ khí phòng không không nhiều lắm. Rất nhiều vũ khí phòng không đều là súng máy 14. 5 li.

Tên lửa đất đối không bọn họ có hai mươi quả, mà không có nhân tài sử dụng chúng a, Hốt Ngạch Nhiễm rất đau đầu.

Chiến đấu trong thảo nguyên. Cơ hồ tất cả thế lực không có không quân, vấn đề này cũng không có gì, nhưng mà bây giờ gặp được đối thủ như vậy bọn họ rất đau đầu.

Trước khi gặp được Nhạc Trọng thì Mông Cổ đế quốc đại quân chỉ cần xe tăng, trọng pháo vừa xuất hiện trên chiến trường là có thể dễ dàng bình loạn thế lực phản kháng. Căn bản không cần tên lửa phòng không.

Kéo Thuật đứng đầu Ma Lang Kỵ nói

- Đánh đêm! ! Chúng ta có thể tấn công vào ban đêm. Trong đêm tối tác dụng của tám chiến cơ lôi đình có hạn.

- Không sai! Đánh đêm quả thật là có thể làm sức chiến đấu của bọn chúng giảm xuống thấp nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play