Chính là vì như thế Vương Quang Hổ mới chỉ co thể cam đoan mình và tâm phúc được đủ ăn, còn người khác chỉ có được đồ ăn mốc meo mà thôi.

Hạt giống lương thực không thể nảy mầm được, chuyện này càng làm vấn đề lương thực trở nên trầm trọng.

- Vị trí thủ lĩnh không phải dễ làm như vậy. Muốn làm thủ lĩnh có lương tâm càng kho. Xem ra làm bạo quân mới thoải mái.

Nhạc Trọng cười khổ một tiếng, lắc đầu, trong nội tâm thầm nghĩ.

Nếu như làm bạo quân như Vương Quang Hổ, không cân nhắc tương lai và những người khác chết sống, Nhạc Trọng trôi qua đúng là rất thoải mái đấy. Nhưng mà như vậy không phù hợp tính cách của hắn.

Sau khi ăn uống no nê, ba gã nữ nhân xinh đẹp đi ra đem cơm thừa canh cặn trên bàn mang đi.

- Tốt rồi! Hiện tại bắt đầu thảo luận tương lai của chúng ta một chút. Tôi nghĩ như thế này. Đầu tiên trong đội ngũ chúng ta sau này chia làm đội viện chính thức, đội viên dự bị, nhân viên ngoại biên. Đãi ngộ cũng chia ra làm ba cấp.

- Đãi ngộ của đội viên chính thức là mỗi ngày nhận được nửa cân gạo. Đội viên dự bị mỗi ngày có ba lượng gạo. Nhân viên ngoại biên mỗi ngày được một lượng gạo. Đối với nhữn người khác của Trường Quang Thôn thì mỗi ngày cấp cho bọn họ hai lần cháo loãng duy trì sự sống. Thôn dân phục vụ cho Trường Quang Thôn thì chúng ta sẽ dùng gạo mua sự phục vụ của bọn họ. Muốn nhận được nhiều thì nhất định phải phát huy thể lực của mình, làm việc cho giỏi.

Nhạc Trọng phát hiện không ít gạo và vật tư trong nhà của bốn đại thủ lĩnh Trường Quang Thôn, có thể tiến hành trả lương theo cách này, hiện tại trong Trường Quang Thôn khan hiếm nhất chính là lương thực.

Nhạc Trọng thoáng cái giao vị tri béo bở cho những người thân tín của mình:

- Lộ Văn phụ trách điều phối và bảo đảm vật tư, đại cẩu tử thì phụ trợ cho nàng.

Đại cẩu tử mặt mày hớn hở, vỗ ngực cam đoan, nói:

- Vâng! Nhạc ca! Tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt vật tư.

Lúc này đại cẩu tử lập đại công nhờ mật báo, Nhạc Trọng cũng phải khen thưởng hắn. Nếu không có đại cẩu tử mật báo, người mà Nhạc Trọng cứu từ trong thành phố Lôi Giang ra đã chết không it.

Điều phối vật tư chính là công việc béo bở, đại cẩu tử đạt được chức vụ này thì người cả Trường Quang Thôn phải cho hắn mặt mũi, không dám dễ dàng đắc tội hắn.

- Trì Dương phụ trách tiểu đội chiến đấu thứ nhất! Chuyên trách tìm tòi vật tư. Kỷ Thanh Vũ là người phụ trách tiểu đội chiến đấu thứ hai. Vương Song phụ trách tiểu đội chiến đấu thứ ba! Lưu Diễm phụ trách tiểu đội chiến đấu thứ tư! Tiếu Minh phụ trách tiểu đội chiến đấu thứ năm! Đội viên thì ngày mai chiêu mộ.

- Đội viên mới chiêu mộ thuộc về nhân viên ngoại biên. Săn giết năm đầu tang thi bình thường thì được chuyển thành đội viên dự bị. Người đội dự bị sau khi chém giết hai mươi đầu tang thi bình thường có thể tấn chức trở thành đội viên chính thức.

- Tất cả đội trưởng đều lệ thuộc đội viên chính thức, hưởng thụ đãi ngộ của đội viên chính thức. Trừ các người ra, thành viên trước mắt thuộc về đội viên dự bị. Chờ bọn họ lập đầy đủ công lao thì tấn chức.

Nhạc Trọng nhìn Trần Dao nói:

- Trần Dao, cô đi tổ chức bộ nội vụ. Chọn ít nhân thủ chuyên môn phụ trách các loại công việc vặt vãnh.

Trần Dao cũng không có thiên phú và năng lực chiến đấu như Kỷ Thanh Vũ. Kỷ Thanh Vũ cũng không muốn Trần Dao tham dự vào công việc chiến đấu nguy hiểm. Đồng thời Trần Dao rất có năng lực tổ chức, Nhạc Trọng giao những công việc vặt vãnh cho nàng đi xử lý, chính mình chuyên môn phụ trách chiến đấu và quyết sách.

Trần Dao nhìn qua Nhạc Trọng, lên tiếng hỏi:

- Nhạc Trọng, anh phải ở lại đây sao? Chẳng lẽ anh không định đi căn cứ thành phố Lũng Hãi sao?

Lời vừa nói ra thì tất cả mọi người nhìn qua Nhạc Trọng. Chuyện này quan hệ tới tương lai của bọn họ, bọn họ đều nghe Nhạc Trọng nói như thế nào.

Nhạc Trọng trầm giọng nói:

- Căn cứ thành phố Lũng Hãi tôi cũng muốn đi! Tôi nhất định phải đi chỗ đó nhìn một cái. Nhưng mà trước đó tôi phải an bài tốt cho mấy trăm người của Trường Quang Thôn đã. Trước khi tôi an bài tốt thì không thể đi.

Thế giới biến dị gần một tháng, Nhạc Trọng lúc này cũng không có dã tâm quá lớn. Nếu như căn cứ thành phố Lũng Hãi có thể an trí người sống sót thật tốt, Nhạc Trọng không ngại đem người sống sót ở Trường Quang Thôn này dời qua thành phố Lũng Hãi, bản thân mình đi tìm người thân.

Nhưng mà trước mặt tai nạn, một chính quyền cường lực, một cơ quan cường lực là chỗ dựa cho mọi người. Chính phủ chính là cơ cấu cường lực đó.

Trần Dao vẻ mặt kiên định nhìn qua Nhạc Trọng nói:

- Tôi biết rõ! Thỉnh anh an bài cho tội vào đội chiến đấu thứ hai. Tôi muốn dùng năng lực chiến đấu.

Người có được lực lượng cường đại mới có thể sống sót tốt trên thế giới này, những ngày này Trần Dao đã nhìn rõ điểm này rồi. Trong tận thế chỉ có lực lượng mới không phản bội mình, cũng chỉ có thực lực mới là đối tượng dựa vào tốt nhất.

- Tốt!

Nhạc Trọng khẽ chau mày, vẫn gật đầu đáp. Hắn tôn trọng lựa chọn của Trần Dao. Dù sao Trần Dao, Kỷ Thanh Vũ đều từng mạo hiểm thật lớn chiến đấu cùng hắn ở thành phố Lôi Giang.

Nhưng mà bởi vì vậy chuyện phụ trách việc vặt vãnh còn thiếu. Nhạc Trọng cũng không muốn lãng phí tinh lực vào chuyện giặt giũ, nấu cơm các loại lãng phí thời gian.

Đúng lúc này Quách Vũ đứng bên người Nhạc Trọng đột nhiên nói ra:

- Tôi đảm đương phục trách công việc vặt vãnh. Tôi sẽ làm rất tốt.

Quách Vũ trong sinh hoạt tàn khốc này cũng bị bức có tâm cơ. Nàng đặt quyết tâm phải bắt lấy Nhạc Trọng. Nàng muốn không ngừng đề thăng địa vị của mình trong lòng Nhạc Trọng, hơn nữa không ngừng gia tăng giá trị của mìn. Trở thành người phục trách việc vặt vãnh, đây là cố gắng đầu tiên của nàng.

Nhạc Trọng nhìn qua Quách Vũ một hồi lâu, mới gật đầu nói:

- Tốt! Cho cô thử một lần. Tôi cho cô biên chế nhân viên sáu người, cô phải làm tốt. Cô tạm thời biên chế làm đội viên dự bị, làm tốt còn có thể tấn chức đội viên chính thức.

Quách Vũ mắt đẹp nhìn qua, lộ ra nụ cười ngọt ngào.

- Vâng! Chủ nhân!

Quách Vũ cười rộ lên đẹp tới đáng yêu, Vương Song nhịn không được nhìn qua Quách Vũ nhiều vài lần.

Lộ Văn mân mê cái miệng thấp giọng nói:

- Tiểu hồ ly tinh!

Cứ như vậy những lời đơn giản của Nhạc Trọng trên cơ bản đã hình thành tổ chức ban đầu của Trường Quang Thôn. Nhạc Trọng lúc này cũng không có ý chiếm núi làm vua, Trường Quang Thôn chỉ là điểm dừng chân của hắn mà thôi. Hắn sống ở chỗ này thành lập một tơ chức đơn giản chỉ là muốn đem lực lượng của mình và vài trăm người nơi đây sống tốt, có một điểm người tôn nghiêm sống sót.

Nhạc Trọng phân phó nói:

- Quách Vũ! Sau khi cô phụ trách công việc vặt vảnh, đi tìm trong số những người sống sót kia có người nào biết các công việc như chế tạo đạn dược, bảo hành sữa chữ xe cơ giới, cải trang, thợ rèn hay không. Nếu có thì mang tới gặp tôi.

Nhạc Trọng có vài người cường hóa thực lực không kém, thanh lý thi đàn quy mô nhỏ còn xem như được. Nếu như gặp được thi đàn đại quy mô thì cần có súng ống hỏa lực trợ giúp. Bằng không thì mệt mỏi chết bọn họ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play