Một đạo quang mang chớp động, tên chiến sĩ tinh anh Bạch Giáp quân liền bị nổ tung.
Những người khác còn chưa kịp phản ứng, một đạo điện từ pháo tiếp theo trực tiếp đem một gã có kỹ năng cường kích thương lập tức bắn bạo thân thể.
Bốn tinh anh Bạch Giáp quân còn lại xoay người lăn một vòng ý đồ tránh né công kích của Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng oanh giết hai gã Bạch Giáp quân liền biến mất tại chỗ thay đổi vị trí khác.
- Đáng chết!
Ngao Đấu nhìn thấy Nhạc Trọng giết chết hai cao thủ cường kích thương không nhịn được hung tợn mắng một câu.
Kỹ năng cường kích thương thường là kỹ năng 3 cấp, đồng thời cần tu luyện kỹ năng nhất định phải có một khẩu súng ống mạnh mẽ, liệp sát quái vật thăng cấp cũng khó hơn cường giả sử dụng đao kiếm rất nhiều. Mỗi một cường hóa giả có được kỹ năng cường kích thương đều là bảo bối của mỗi thế lực, cả Mãn Châu quốc cũng chỉ có được sáu gã cao thủ cường kích thương hơn nữa còn được cường hóa hơn ba lần. Hiện tại thoáng chốc đã chết hai người, làm Ngao Đấu cảm thấy đau lòng không thôi.
Nhạc Trọng giết chết hai gã cao thủ cường kích thương phát động kỹ năng tiềm hành nhị giai giấu trong bóng tối nhìn chằm chằm vào kho lương không nhúc nhích.
Trong Mãn Châu quốc cũng có được tinh anh, Nhạc Trọng cũng không muốn đi mạo hiểm.
Trong đêm tối cao thủ Mãn Châu cũng không dám nhắm mắt, đề cao cảnh giác.
Đột nhiên lại vang lên tiếng nổ lớn, hấp dẫn vô số ánh mắt cao thủ Mãn Châu. Không bao lâu chờ khi Bạch Giáp quân đuổi tới thì đã thấy thêm năm thi thể.
Cao thủ Bạch Giáp quân vừa điều động tới trong góc rẽ, ba đạo gai xương bén nhọn lại từ sau một tảng đá bắn ra, liền xuyên thủng ba gã cao thủ đinh trên mặt đất.
Bạch Giáp quân vừa quay đầu, gai xương trong tay Bạch Cốt co rụt lại, bay ra sau một tảng đá quỳ rạp trên mặt đất giống như thú liệp giả bò sát dưới đất, sau mấy lần chớp động đã biến mất không còn nhìn thấy.
Nhạc Trọng, Bạch Cốt, Thiên Cung Anh không hề e ngại mặt mũi lẩn trong bóng đêm đánh lén những binh lính Mãn Châu, giết hai ba người liền thay đổi vị trí, làm nhóm tinh anh Mãn Châu thập phần đau đầu.
Cuối cùng Ngao Đấu phải điều chỉnh việc phân bố binh lực, co rút lại, hơn nữa cho cao thủ trấn thủ phía trước, lúc này mới khiến ba người thu liễm.
Đợi tới sáng hôm sau sắc mặt binh sĩ Mãn Châu đã mỏi mệt tới cực điểm. Ngày hôm qua hành quân gấp gáp, chém giết Kim Lang kỵ một đêm, lại chém giết cùng Thiên Mục trấn một ngày. Cuối cùng trong đêm còn bị đội ngũ Nhạc Trọng tập kích đánh lén giày vò, gặp phải tình huống như vậy mà không bị sụp đổ đã là không tệ lắm.
Huyền Chân hai mắt đỏ đậm nhìn Ngao Đấu hỏi:
- Thế nào?
Vẻ mặt Ngao Đấu trầm trọng nói:
- Đêm qua chúng ta chết trận sáu trăm năm mươi ba chiến sĩ, trốn chết một ngàn hai trăm người. Hiện tại bộ đội trong tay chúng ta còn hai ngàn tám trăm người. Kho đạn bị hủy, pháo tự hành chỉ còn có thể tiến hành một vòng bắn!
Huyền Chân nghe vậy sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cuối cùng không nhịn được hộc ra ngụm máu tươi.
- Bệ hạ!
- Bệ hạ!
Các đại thần chung quanh hoảng hốt vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn.
Huyền Chân lau máu miệng gằn từng chữ:
- Triệt! Truyền mệnh lệnh của trẫm, lập tức rút về Thịnh Kinh!
Một gã đại tướng lắp bắp kinh hãi:
- Vì sao? Bệ hạ, Thiên Mục trấn đã như dầu hết đèn tắt, chỉ cần chúng ta cố gắng chút nữa là có thể chiếm lĩnh bọn hắn!
Trong mắt Huyền Chân chớp động quang mang, gằn từng chữ:
- Đêm qua tiến công chúng ta chỉ có một trăm bộ đội tinh nhuệ tương tự Bạch Giáp quân. Tuy nhân số chúng ta nhiều, nhưng mỗi người mỏi mệt, một thân bổn sự không phát huy được hai thành, dù tiến công Thiên Mục trấn nhưng vẫn nguyên khí đại thương. Không công tiện nghi cho Kim Lang kỵ cùng Mông Cổ Vương. Hiện tại chúng ta cần tự bảo vệ mình!
Làm bá chủ một phương Huyền Chân hiểu rõ nên cân nhắc lợi hại, bộ đội của hắn đã liên tục tổn thương nặng, mỏi mệt không chịu nổi, bây giờ quay về Thịnh Kinh nghỉ ngơi chỉnh đốn mới là thượng sách nhất.
Nhận được mệnh lệnh của Huyền Chân, quân đội Mãn Châu đã đại thương nguyên khí bắt đầu rút quân. Bọn hắn đến uy phong lẫm lẫm, đánh thương nặng Kim Lang kỵ, lúc quay về chật vật không chịu nổi, chỉ còn lại không tới hai thành.
Chứng kiến Mãn Châu lui binh, Nhạc Trọng cũng thở ra một hơi. Hắn trải qua một đêm phóng hỏa, đánh lén, ám sát, thể lực cùng tinh thần tiêu hao thật lớn, hiện tại đã cực kỳ mỏi mệt. Nếu Mãn Châu quốc khăng khăng tấn công Thiên Mục trấn, hắn chỉ có thể cùng đối phương lưỡng bại câu thương, cũng không nắm chắc tất thắng. Hiện tại Mãn Châu quốc lui binh vô luận là đối với bên nào cũng là kết quả tốt nhất.
- Dân tộc Mãn Châu quốc lui! ! Chúng ta đánh bại dân tộc Mãn Châu rồi!
- Chúng ta đánh bại Kim Lang Kỵ, đánh bại dân tộc Mãn Châu quốc, chúng ta là mạnh nhất!
"..."
Dân tộc Mãn Châu vừa lui thì Thiên Mục trấn vang lên từng hồi âm thanh hoan hô. Tất cả người tham gia đều cảm thấy tự hào quá nhiều. Bọn họ không ngờ đánh bại dân tộc vô địch trân thảo nguyên này, làm cho bọn họ tràn ngập tự tin và kiêu ngạo. Hơn nữa bọn họ trải qua huyết chiến lúc trước chính là yếu tố làm nên quân đội tinh nhuệ thiết huyết.
Chỉ có trải qua huyết chiến thảm thiết và thắng lợi mới có tự tin cùng kiêu ngạo, chỉ có như vậy mới trở thành quân đội thiết huyết.
Đây mới là quân đội có quang vinh và truyền thống, đó là bởi vì bọn họ có tự tin và tâm tính cứng cỏi khi trải qua sắt và máu tôi luyện.
Thời điểm mọi người nghe được tiếng hoan hô, Nhạc Trọng mang theo tám cấm vệ cùng Bạch Tiểu Thắng cùng các cường giả tinh nhuệ đi qua nơi này.
- Minh chủ vạn tuế!
- Nhạc Trọng minh chủ vạn tuế!
"..."
Những quân lính kia nhìn qua Nhạc Trọng và bộc phát tiếng hoan hô dữ dội. Đây là âm thanh hoan hô từ tận đáy lòng của bọn họ.
Nhạc Trọng mấy ngày nay vẫn chiến đấu ở tuyến đầu. Là hắn đánh bại quân đội Kim Lang Kỵ hung nhân Đông Nhĩ Mạc Lôi. Là hắn phá hủy xe tăng không thể đánh vỡ của Mãn Châu đế quốc, là hắn ban đêm đánh lên doanh trướng của người Mãn Châu, trọng thương Mãn Châu đế quốc, hắn có rất nhiều chiến tích.
Nói cho những người kia biết rằng tất cả mọi người vô cùng kính sợ người đứng đầu này.
Lúc trước những người Hán kia phụng Nhạc Trọng làm chủ, đó là tình thế bức bách. Nhạc Trọng vào thời khắc này mới chính thức được bọn họ thừa nhận là thủ lĩnh của mình.
Nhạc Trọng nhìn thấy những người này vui mừng, chỉ còn lại hơn một trăm người còn sống sót cho nên đây là mầm mống tốt.
Nhạc Trọng đứng trong đám người âm thanh như sấm:
- Tôi là Nhạc Trọng! Tôi là minh chủ Nhạc Trọng. Các người chiến thắng Kim Lang Kỵ! Chiến thắng dân tộc Mãn Châu quốc! Các người là mạnh nhất! ! Tôi cảm thấy kiêu ngạo vì các người ! Các người là những dũng sĩ thiết huyết đáng được tôn trọng! Chỉ cần các người vũ dũng, bảy ngàn người trong Thiên Mục trấn sẽ không bị đám súc sinh kia biến thành nô lệ! Là các người bảo vệ bảy ngàn đồng bào! Các người là anh hùng! ! Là anh hùng đáng kiêu ngạo!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT