Nhạc Trọng nhìn qua năm nữ nhân này, phát hiện dung mạo của năm nữ nhân này không tệ, mỗi một người đều không kém gì Vương Lan.
Một gã võ trang hưng phấn chạy tới chỗ Nhạc Trọng báo cáo nói:
- Nhạc ca! Trong mấy gian phòng ở trên lầu hai chúng tôi phát hiện nhiều gạo, màn thầu, rượu và các lương thực khác. Chỗ đó đoán chừng chính là nơi cất giấu đồ vật của Trần Ngôn.
Trong tận thế này thì vật tư cùng đồ ăn mới là trọng yếu nhất.
Nhạc Trọng phân phó nói:
- Lưu hai người ở chỗ này trông coi vật tư, những người khác mang theo bọn họ ra ngoài.
- Vâng! Nhạc ca!
Hai gã võ trang ứng một câu, sau đó thủ tại chỗ này.
Nhạc Trọng cũng không cần lo lắng bọn họ sẽ chạy trốn. Bên ngoài Trường Quang Thôn khắp nơi đều là tang thi, biến dị thú là tồn tại nguy hiểm. Những phần tử võ trang này có trộm vật tư chạy ra khỏi Trường Quang Thôn cũng sống không được bao nhiêu ngày.
- Bên kia là ổ gà! Chuyện gì xảy ra?
Nhạc Trọng rời khỏi biệt thự Trần Ngôn không lâu, đã nhìn thấy cửa phòng ổ gà mở rộng ra, ba nam nhân vội vội vàng vàng đi vào trong ổ gà.
Nhạc Trọng nhướng mày, dẫn theo một đoàn người đi qua ổ gà.
Nhạc Trọng từng đi qua ổ gà một lần, đã nghe được mùi hôi thối bên trong, hắn cất bước tiến vào thì nhìn thấy một màn kinh người.
Chỉ thấy trong gian phòng một trăm mét vuông này phủ lên một tầng rơm rạ màu vàng, có tầm mười nữ nhân xanh xao vàng vọt hoặc nằm hoặc là ngồi dưới đất, không có một tia sinh khí, giống như người chết vậy.
Bảy nam nhân vây quanh hai nữ nhân đang làm ra chuyện dâm ô.
Nam nhân hưng phấn cười dâm đãng, âm thanh thở dốc nỉ non của nữ nhân không ngừng quanh quẩn trong ổ gà.
- Thật đáng chết!
Nhìn thấy một màn này trong mắt Nhạc Trọng hiện ra một vòng sát cơ, trực tiếp tiến lên một bước, một đao chém lên đầu lâu của nam nhân trước mặt, trực tiếp chém bay đầu của tên này.
Máu tươi từ trên đầu của tên này bắn ra ngoài, bắn tung tóe lên người nữ nhân bên dưới hắn và nam nhân chung quanh.
Bị máu tươi nóng rực bắn lên người, hai gã nam tử lập tức sợ tới mức không kịp mặc quần vào, đã quỳ rạp trên mặt đất:
- Đại gia tha mạng! Đại gia tha mạng!
Bốn gã nam tử còn lại loạn rối tinh rối mù, quỳ trên mặt đất nhìn qua Nhạc Trọng cầu khẩn nói:
- Đại ca tha mạng! Đại ca tha mạng!
Âm thanh của Nhạc Trọng băng hàn, nhìn qua ba gã bộ hạ nói một câu:
- Tôi nói rồi, thừa cơ gian dâm phụ nữ phải chết. Giết chúng đi.
- Vâng! Nhạc ca!
Ba gã bộ hạ ứng một tiếng, trực tiếp dùng súng bắn chết sáu gã nam nhân đang quỳ trên đất.
Sáu tên nam nhân bị đạn bắn trúng sau đó gục ngã trên đất.
Nhạc Trọng nhìn qua những nữ nhân bị dày vò không còn hình người chung quanh, trong nội tâm thập phần trầm trọng. Đây là tận thế, tận thế điên cuồng, nhân tính hắc ám bởi vì mất đi ước thúc và tuyệt vọng vào tương lai nên phóng đại.
Thời bình làm chó, loạn thế không người. Những lời này Nhạc Trọng cũng nghe qua, hắn chưa từng có cảm giác nặng nề như bây giờ.
Nhạc Trọng sau khi lên đại học thì cũng đọc không ít sách. Trong đó có một ít hồi ức của tướng lãnh Quốc Dân Đảng. Trong hồi ức đó có không biết bao nhiêu kẻ mê tín, vì ca ngợi bản thân và tô đẹp thân thế cũng nhìn thấy tình hình xã hội lúc đó.
Một gã tướng lãnh từng nhớ lại, sau khi quân phiệt của hắn hỗn loạn tan rã thì những bại binh kia không kiêng nể gì đốt giết, gian dâm phụ nữ, hắn là tướng lãnh cao cấp đi ra ngăn cản chuyện gian dâm này đều bị người ta dùng súng éo rơi đi. Có thể thấy được trong nội tâm nhân loại một khi mất đi ước thúc thì hắc ám điên cuồng sẽ hiện ra.
Nhạc Trọng thản nhiên nói:
- Lưu một người trong coi ở chỗ này! Không có lệnh của tôi không ai được vào.
- Vâng!
Một gã bộ hạ ứng một câu.
- Nhạc Trọng... Anh là Nhạc Trọng sao? ... Cứu cứu tôi... Cứu tôi!
Thời điểm Nhạc Trọng quay người muốn rời đi thì một âm thanh vô cùng suy yếu trên mặt đất vang lên.
Nhạc Trọng nhìn lại, nhìn qua nữ nhân da thịt trắng nõn, trên thân thể lại dính đầy chất lỏng trắng đang cầu khẩn hắn.
Nhạc Trọng nhìn qua nữ nhân và hỏi:
- Cô là ai?
Trong mắt nữ nhân kia chảy nước mắt và tràn ngập hối hận, suy yếu nói ra:
- Tôi là Lý Mạn Ny.
Từ khi Lý Mạn Ny từ buổi tối kia cướp lấy xe trường học chạy đi, một đường tránh né trốn chết, chạy ra khỏi thành phố Lôi Giang. Sau đó ra ngoài tìm kiếm vật tư bị Vương Quang Hổ phát hiện, mang về Trường Quang Thôn.
Lý Mạn Ny tướng mạo chỉ có thể xem như mỹ lệ, vài ngày trước nàng một lần không cẩn thận làm tức giận Vương Quang Hổ nên bị giáng chức đưa vào ổ gà nhận lấy toàn bộ lăng nhục.
Nhạc Trọng tiện tay gọi một gã bộ hạ, lấy hai khối kẹo đưa cho bộ hạ.
- Anh tới đây. Hảo hảo chiếu cố nữ nhân này một chút.
- Vâng! Nhạc ca!
Tên bộ hạ kia có chút lề mề đi tới, nhìn qua Lý Mạn Ny trên mặt đất thì có chút xấu hổ, hắn cũng chơi qua nữ nhân dưới đất này.
Nhạc Trọng nhìn qua bộ hạ, hiểu được chút ít, thản nhiên nói.
- Chuyện đã qua rồi. Tôi cũng không muốn truy cứu. Anh phải chiếu cố nàng kỹ lưỡng, đừng làm cho nàng chết là được. Nàng là đồng học cùng trường của tôi.
Nữ nhân trong ổ gà đại đa số bị phần tử võ trang chơi qua, Nhạc Trọng muốn báo thù cho các nàng thì nhất định phải giết sạch những phần tử võ trang. Đối với Nhạc Trọng mà nói hắn không thể nào làm như vậy.
Tên bộ hạ của Nhạc Trọng cũng buông lỏng một hơi nói ra.
- Nhạc ca yên tâm, tôi tuyệt đối chiếu cố nàng thật tốt.
Nhạc Trọng gật đầu, đứng lên, đi nhanh ra bên ngòi. Lý Mạn Ny cũng không là cái gì của hắn, hắn chỉ có thể giúp nàng tới mức này, hắn còn có chuyện cần làm, không thể ở nơi này vì nữ nhân lựa chọn rời khỏi hắn mà tốn sức.
Nhìn qua bóng lưng Nhạc Trọng rời đi, nước mắt trong mắt Lý Mạn Ny chảy thành dòng, trong hối hận còn có cảm kích nói một câu:
- Cảm ơn!
Lý Mạn Ny lúc trước chọn lựa Triệu Chân cùng thoát ra khỏi thành phố Lôi Giang hối hận không thôi, nếu như nàng ở bên người Nhạc Trọng thì không bao giờ tao ngộ chuyện hôm nay.
Tên bộ hạ Nhạc Trọng cúi người, hắn móc ra cây kẹo đưa cho Lý Mạn Ny.
Một đường xử bắn vài tên nhân nhân lúc cháy nhà hôi của, gian dâm phụ nữ thì thế cục cũng ổn định lại. Dù sao đại bộ phận mọi người nhát gan sợ phiền phức, trốn ở trong nhà không đi ra, người rối loạn chỉ là một phần nhỏ.
- Nhạc ca, những nữ nhân này là tư tàng của Vương Quang Hổ đấy.
Nhạc Trọng mang người tới biệt thự của Vương Quang Hổ và Lưu Diễm thật hưng phấn mang theo mấy nữ nhân đi về phía Nhạc Trọng báo cáo.
Nơi đây có mười một nữ nhân, mỗi một nữ nhân dung mạo, dáng người đều trên tiêu chuẩn. Một người trong đó lớn lên dáng người đầy đặn, dung nhan tinh xảo, mang trên người ngạo khí và hương thơm vũ mị, ở trong đám nữ nhân như hạc giữa bầy gà, hết sức xuất sắc.
Nhạc Trọng nhìn nữ nhân kia liếc, nhướng mày nói:
- Nữ nhân kia là ai? Tại sao tôi nhìn thấy quen mắt thế?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT