Nghe được tin tức Kim Lang kỵ đánh tới, mấy trăm thủ lĩnh cùng độc hành hiệp trong biệt thự sắc mặt đại biến. Hung danh của Kim Lang kỵ vang xa, bọn hắn đại biểu cho giết chóc cùng tử vong, thật nhiều người Hán nổi danh đều chết trong tay bọn hắn. Thực lực một người có mạnh bao nhiêu cũng rất khó đối kháng cùng một quân đội, hơn nữa Kim Lang kỵ nam chinh bắc chiến, bên trong có không ít cao thủ, thật nhiều cao thủ cũng không hề kém hơn cường giả người Hán.
Bang chủ Hồng bang Hoàng Học Di đột nhiên nói:
- Tôi đề nghị để Tây Môn bang chủ trở thành minh chủ Đại Hán liên minh của chúng ta!
Kim Lang bang Mục Thang cũng mở miệng phụ họa:
- Không sai! Tây Môn bang chủ tài trí mưu lược kiệt xuất, nhất định có thể dẫn dắt liên minh đánh bại địch nhân!
Các bang chủ mười bang phái vốn luôn trầm mặc nhưng hiện tại đều sôi nổi phụ họa đề nghị cho Tây Môn Liệt trở thành minh chủ liên minh.
Nếu Kim Lang kỵ công phá Thiên Mục trấn, minh chủ Đại Hán liên minh hẳn phải chết không thể nghi ngờ, chức vị minh chủ vốn đang là hương bánh trái bỗng dưng biến thành khoai lang phỏng tay.
- Một đám ngu xuẩn! Nếu Kim Lang kỵ công phá Thiên Mục trấn, các người nghĩ các người còn có thể sống sót sao?
Tây Môn Liệt cũng không phải kẻ đần, lập tức hiểu được dụng tâm hiểm ác của đám người kia, trên mặt lại mang theo vẻ mỉm cười hòa ái chối từ:
- Chức vị minh chủ Đại Hán liên minh quan hệ trọng đại, nhất định cần thận trọng, tôi cho rằng hẳn phải giao cho người có kinh nghiệm quản lý phong phú đảm nhiệm. Hoàng bang chủ có được kinh nghiệm dồi dào, chức minh chủ hẳn phải do người đảm nhiệm không còn gì tốt hơn!
Hoàng Học Di vội vàng nói:
- Không! Không! Lần này liên minh là do ngài tổ chức, tôi cho rằng ngài thập phần thích hợp đảm đương minh chủ. Ngài đừng tiếp tục chối từ, miễn làm rét lạnh lòng mọi người!
Ngay lúc mười bang chủ đẩy tới đẩy lui, Nhạc Trọng từ sau lưng Lý Quảng đi ra đứng ngay trung tâm đại sảnh nói:
- Các ông không muốn làm, để tôi làm chức minh chủ liên minh này tốt lắm!
Hai mắt Tây Môn Liệt tỏa sáng mang theo dáng mỉm cười hòa ái nhìn Nhạc Trọng hỏi:
- Vị tiểu huynh đệ này, xin hỏi làm sao xưng hô?
Nhạc Trọng thản nhiên nói:
- Tôi gọi là Nhạc Trọng!
- Thật là can đảm!
Tây Môn Liệt khen một tiếng, sau đó liếc mắt nhìn qua mười thủ lĩnh đại bang phái nói:
- Nhạc Trọng tiểu huynh đệ đảm phách hơn người, thanh danh truyền xa, tôi đề nghị do Nhạc Trọng tiểu huynh đệ trở thành minh chủ đầu tiên của Đại Hán liên minh chúng ta. Mọi người cảm thấy thế nào?
- Tốt! Tốt! Tôi đồng ý!
- Tôi đồng ý!
- …
Mười thủ lĩnh sôi nổi đồng ý, nhìn Nhạc Trọng chẳng khác gì nhìn một kẻ ngu xuẩn sắp chết.
Nhạc Trọng không chút do dự điểm danh mười hai nam nữ mà hắn xem trọng:
- Tốt! Hiện tại tôi chính là minh chủ đầu tiên của Đại Hán liên minh. Bì Kiếm Nhất, Tần Trăn, Chu Nghĩa, Tưởng Di, Cốc Đào, Phan Thịnh, La Đinh, Hà Nghệ, Giang Phưởng, Bàn Linh, Bàn Đại Thạch, Chu Mộc! Mười hai người tạo thành cấm vệ quân, làm thân quân cùng lực lượng trực tiếp lệ thuộc tôi. Theo tôi cùng ra trận giết địch, trưởng quan của các vị chính là vị này – Thiên Cung Anh!
Nhạc Trọng nhìn lướt qua mười hai nam nữ cũng không dừng lại tiếp tục nói:
- Nguyện ý theo tôi đi giết đám súc sinh kia thì đi theo. Không muốn thì lập tức cụp đuôi chạy trốn đi!
Nhạc Trọng dùng ngữ khí khẳng định cứng rắn nói:
- Về phần các vị! Những thủ hạ thuộc dưới trướng mười bang phái hiện tại tự mình quay về vị trí, những người khác tạo thành Long Nha doanh, doanh trưởng do Lý Quảng đảm nhiệm. Lý Quảng, anh lưu lại chỉnh hợp bọn họ. Tây Môn Liệt, các vị theo tôi cùng ra ngoài!
Đúng lúc này trong mấy trăm cao thủ có một người âm dương quái khí nói:
- Anh tính là thứ gì vậy? Dựa vào cái gì ra lệnh cho chúng tôi?
Sắc mặt Nhạc Trọng không chút thay đổi trực tiếp lấy ra Độc Thứ bóp cò.
Phanh!
Nương theo tiếng vang thật lớn, đầu của nam tử âm dương quái khí lập tức bị tạc đến dập nát, thi thể không đầu ngã xuống đất.
- Tôi là hiện nhậm minh chủ Đại Hán liên minh. Nhận thống lĩnh mọi người trong liên minh đánh bại ba đại thế lực, đồng thời cũng có quyền điều động mọi người trong liên minh, ai không phục tùng mệnh lệnh của tôi chính là Hán gian, quân bán nước. Kẻ làm Hán gian lập tức xử tử, người nhà biếm làm nô lệ. Hiện tại còn có người nào dị nghị?
Nhìn thấy Nhạc Trọng không chút do dự hung tàn oanh nổ đầu nam tử kia, trong lòng mọi người đều rùng mình. Bọn hắn đều nhìn ra động tác của Nhạc Trọng nhanh như quỷ mị, trong bọn họ cũng không có mấy người nhìn rõ được động tác của hắn.
- Đáng chết! Mình không phải đã cõng rắn cắn gà nhà chứ?
Tây Môn Liệt nhìn Nhạc Trọng, trong lòng chợt báo động, sinh ra hàn ý. Hắn liếc mắt nhìn Lý Quảng, một loại dự cảm thập phần bất ổn nảy lên trong lòng.
Chín bang chủ trong mười bang phái nhìn thấy Nhạc Trọng sát phạt quyết đoán hung hãn tuyệt luân, trong lòng đều sinh ra cảm giác khác thường. Nhưng hiện tại Kim Lang kỵ đã tấn công, thực lực của Nhạc Trọng lại mạnh mẽ, vì vậy bọn họ đều bảo trì trầm mặc.
Mười hai cường giả bị Nhạc Trọng điểm danh nhìn hắn với ánh mắt bất đồng. Nguyên bản bọn họ đều có vẻ khinh miệng cùng bất phục, nhưng khi thấy Nhạc Trọng bày ra thực lực cùng quyết đoán cường đại, tâm tình bắt đầu sản sinh biến hóa.
- Không có ai dị nghị thì chấp hành đi! Đi theo tôi!
Nhạc Trọng lưu lại một câu đi nhanh ra ngoài.
Tây Môn Liệt cùng chín bang chủ khác cũng đi theo.
Mười hai cường giả mà Nhạc Trọng điểm danh chỉ thoáng do dự liền đuổi theo hắn, chỉ còn lại Bì Kiếm Nhất vẻ mặt âm tình bất định cùng một gã hòa thượng.
Gã hòa thượng mặc áo cà sa rách rưới hướng Bì Kiềm Nhất chắp tay niệm một câu sau đó đi nhanh ra ngoài:
- A Di Đà Phật! Hôm nay tiểu nạp phải đại khai sát giới. Bì huynh, tiểu nạp đi trước một bước!
Vẻ mặt Bì Kiếm Nhất biến đổi mấy lần cuối cùng cắn răng đuổi theo:
- Thôi! Lần này mình phải đi giết súc sinh! Tuyệt đối không phải nghe theo mệnh lệnh của hắn!
Phòng ngự của Thiên Mục trấn làm rất tốt, Tây Môn Liệt biết rõ bên trong đại thảo nguyên cực kỳ nguy hiểm, hắn không có năng lực tìm kiếm vũ khí đạn dược nên chỉ có thể bỏ công sức trong việc xây dựng công sự phòng thủ thị trấn.
Nhạc Trọng mang theo mọi người đi tới trên một đài cao, hắn nhìn ra phương xa, có thể thấy rõ ràng có mấy ngàn kỵ binh đang hùng hổ lao tới, sau lưng bốc cao bụi mù.
Trên đài cao, các thủ lĩnh nhìn thấy mấy ngàn kỵ binh xa xa, sắc mặt đều hết sức khó xem. Đó chính là Kim Lang kỵ hung danh lan xa trên đại thảo nguyên.
Nhạc Trọng nhìn mấy ngàn kỵ binh xa xa, sắc mặt không hề có chút biến hóa, vung tay lấy ra một khẩu súng ngắm hướng phương xa bóp cò.
Phanh!
Nương theo sau một tiếng súng vang, một gã Kim Lang kỵ đang phóng nhanh bị viên đạn xỏ xuyên thân thể lập tức rơi xuống ngựa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT