Lý Quảng thoáng do dự lại nhìn Nhạc Trọng nói:

- Thủ lĩnh! Tôi có chút giao tình với bang chủ Tây Môn Liệt của Liệt Dương bang, hắn luôn muốn mời chào tôi dốc sức cho hắn. Chúng ta có thể lợi dụng điểm này trà trộn vào, nhưng bọn hắn khống chế rất nghiêm, nếu chúng ta muốn chui vào chỉ sợ không thể hơn mười người, vũ khí cũng sẽ bị tịch thu!

Hai mắt Nhạc Trọng tỏa sáng lộ nụ cười:

- Tốt! Mang tôi đi vào! Lý Quảng, chỉ cần mang được tôi đi vào, tính anh lập công lớn!

Lấy thực lực của Nhạc Trọng một khi tiến vào Thiên Mục trấn chẳng khác gì Tôn Ngộ Không chui vào trong bụng yêu quái, muốn làm gì thì làm. Thực lực của hắn vốn mạnh mẽ, nếu tập kích bất ngờ thậm chí có thể miểu sát tiến hóa giả như quỷ thần đứng đầu Cao Thiên Nguyên. Cho dù trong Liệt Dương bang cao thủ nhiều như mây, Nhạc Trọng cũng nắm chắc có thể giết đi ra.

Lý Quảng chọn vài bộ hạ, mang theo Nhạc Trọng cùng Thiên Cung Anh đi về Thiên Mục trấn.

Ngay lối vào Thiên Mục trấn, sáu gã chiến sĩ dùng súng ngăn cản nhóm người Lý Quảng, quát lớn:

- Người đến dừng bước! Các người là ai?

Sáu gã chiến sĩ vừa ngăn cản Lý Quảng nhưng ánh mắt đã rơi lên người Thiên Cung Anh. Thiên Cung Anh xinh đẹp tuyệt mỹ, dáng người gợi cảm như lửa, đồng thời còn tràn ngập khí tức mỹ nữ phương đông, mỹ nhân như vậy cũng ít gặp được trong thảo nguyên.

Lý Quảng cao giọng nói:

- Tôi là Thần Tiễn Lý Quảng, là bạn của bang chủ Tây Môn Liệt! Hôm nay muốn tới bái phỏng Tây Môn bang chủ, anh đi thông truyền một tiếng!

- Chờ một chút!

Một gã chiến sĩ nói, sau đó nhanh chóng đi vào bên trong.

Năm tên chiến sĩ còn lại nhìn chằm chằm Thiên Cung Anh với ánh mắt tham lam lẫn dục vọng, nhưng bọn hắn cũng không làm ra động tác gì quá phận.

Trong cuối thời có nhiều cường giả tính tình vui giận bất thường, nếu miệng không kín ba hoa một câu chỉ sợ lập tức bị đối phương giết chết. Nếu cường giả trực tiếp bỏ chạy, những chiến sĩ canh cửa có chết cũng chỉ xem như oan mạng.

Một gã trung niên đầu trọc, đôi mắt có chút phù thũng mặc âu phục mang theo dáng tươi cười sang sảng đi tới trước người Lý Quảng, sau đó ánh mắt rơi lên người Thiên Cung Anh đứng gần bên:

- Lý Quảng huynh đệ! Cơn gió nào thổi chú tới đây? Vị này là?

Về phần Nhạc Trọng tên trung niên cũng không hề liếc mắt nhìn tới.

Lý Quảng nhìn hắn cười nói:

- Trần trưởng lão, đây là Thiên Cung Anh, nàng là bộ hạ mà tôi mới thu nhận. Thiên Cung Anh, còn không ra mắt Trần trưởng lão!

Gương mặt Thiên Cung Anh không chút thay đổi lãnh đạm nói:

- Chào Trần trưởng lão!

Trong mắt Trần Phong Hóa hiện lên dâm quang liên tục nói:

- Tốt! Tốt!

Nữ nhân xinh đẹp hơn Thiên Cung Anh hắn cũng từng nhìn thấy vài người, nhưng những nữ nhân kia lại không có dáng người gợi cảm như Thiên Cung Anh, đặc biệt bộ ngực cơ hồ muốn bung ra khỏi áo của nàng càng làm hắn thèm nhỏ dãi.

Trần Phong Hóa nhìn Thiên Cung Anh chằm chằm không dời mắt có chút mất hồn mất vía nói:

- Lý Quảng, lần này chú tới đây là muốn gia nhập Liệt Dương bang hay sao?

Thiên Cung Anh cảm nhận được ánh mắt dâm đãng của Trần Phong Hóa nhìn chằm chằm vào ngực mình, trong mắt thoáng hiện vẻ chán ghét, nàng rất ác cảm với tên trung niên đứng trước mặt.

Trong mắt Lý Quảng chợt lóe tinh quang:

- Lần này tôi đến là muốn nói chuyện với Tây Môn bang chủ một chút. Nếu được tôi nguyện ý gia nhập Liệt Dương bang!

Đúng lúc này hơn mười nam tử từ một bên đi ra.

Kẻ cầm đầu là một nam tử chừng hai mươi bảy hai mươi tám mày kiếm mắt sáng, tướng mạo anh tuấn, diện mạo bất phàm nhìn Lý Quảng, thập phần khắc bạc nói:

- Đây không phải Lý Quảng sao? Mã phỉ như mày cũng có tư cách tới tham gia sự kiện như vậy? Đầu óc của Tây Môn Liệt có phải là bị nước vào hay không?

Lý Quảng lạnh lùng cười châm biếm lại:

- Tao là mã phỉ thì thế nào? Tao là mã phỉ, ít nhất cũng là đầu lĩnh mã phỉ. Hoàng Khởi Sơn ngươi lại là vật gì? Nếu không có bang chủ Hồng bang Hoàng Học Di cha của mày bảo hộ, con mẹ nó mày đã sớm bị người kéo xuống bán mông! Cha của mày phỏng chừng cũng không còn sống được bao lâu, chờ sau khi cha của mày chết, lão tử nhất định hảo hảo chơi đùa mông non của mày!

Lý Quảng xuất thân đường phố, nói chuyện thô tục ác độc, một câu mắng đến mức Hoàng Khởi Sơn đỏ bừng giận dữ.

Hai mắt Hoàng Khởi Sơn đỏ đậm lớn tiếng rít gào:

- Lên cho tao, đánh chết hắn! Đánh chết tao phụ trách!

Hơn mười người đứng sau lưng Hoàng Khởi Sơn chợt rục rịch, muốn tiến lên động thủ.

Lúc này Lý Quảng lui về phía sau nhìn Trần Phong Hóa lộ ra vẻ dữ tợn nói:

- Trần trưởng lão, bọn hắn muốn động thủ ngay trên địa bàn của ông. Nếu ông còn không ra tay ngăn cấm, lão tử phải hạ thủ lấy mạng của bọn hắn!

Trần Phong Hóa biết loại côn đồ liều mạng như Lý Quảng nếu thật sự nổi điên giết chết Hoàng Khởi Sơn đến lúc đó kẻ gặp phiền toái chỉ là hắn, hắn đành ra mặt ngăn cản lại:

- Dừng tay!

Chứng kiến Trần Phong Hóa ra mặt, Hoàng Khởi Sơn bình tĩnh lại, oán độc liếc mắt nhìn Lý Quảng hung tợn nói:

- Lý Quảng mày có dũng khí, thì cứ chờ xem! Chúng ta đi!

Dứt lời nhóm người Hoàng Khởi Sơn lập tức rời đi. Nơi này là địa bàn của Liệt Dương bang, một khi phát sinh xung đột có hại chỉ là bọn hắn.

Lý Quảng nhìn Trần Phong Hóa hỏi:

- Trần trưởng lão, sự kiện trong miệng tên tiểu tử Hoàng Khởi Sơn là chuyện gì? Còn nữa, tên tiểu tử kia làm sao dám chạy tới nơi này?

- Lý Quảng, chú cũng thập phần rõ ràng. Ở trong thảo nguyên người Hán chúng ta bị vây trong hoàn cảnh xấu tuyệt đối. Hoàng Kim vương đình, Kim Lang bang, Mãn Châu đế quốc luôn công phạt những khu tụ tập do người Hán chúng ta xây dựng, đem người Hán bắt về làm nô lệ hầu hạ cho bọn hắn!

- Vì thay đổi loại tình huống này, cải thiện hoàn cảnh sinh tồn của người Hán chúng ta, Tây Môn bang chủ hùng tài đại lược, quyết định vứt bỏ hết thảy thành kiến, thành lập một thế lực liên minh do người Hán lãnh đạo, đem thế lực người Hán chỉnh hợp lại, chống cự Hoàng Kim vương đình, Kim Lang quân bọn hắn. Chú tới thật vừa lúc, ngày mai chính là ngày mời dự họp liên minh đại hội. Bang chủ tài trí mưu lược kiệt xuất, vô số anh hùng hào kiệt từ phương xa chạy tới tham gia đại hội lần này, hiện tại chú gia nhập Liệt Dương bang rất đúng lúc. Một khi Tây Môn bang chủ thống nhất cả nước, chú xem như là người có công lớn!

Trần Phong Hóa khuyên nhủ.

Nhạc Trọng nghe vậy thầm nghĩ trong lòng:

- Đại hội liên minh? Có sự kiện như vậy? Xem ra Tây Môn Liệt thật có bổn sự, còn có thể kéo ra được một liên minh như thế!

Chỉnh hợp thế lực người Hán sáng lập ra một liên minh, ý tưởng này đích xác không sai. Nếu có thể chân chính đem thế lực người Hán trong thảo nguyên chỉnh hợp, tuyệt đối sẽ không kém hơn thế lực của Hoàng Kim vương đình.

Chẳng qua Nhạc Trọng cũng không xem trọng liên minh này, dù sao là người đều có lòng riêng, không ai muốn đem lực lượng võ trang trong tay mình giao cho người khác.

Trần Phong Hóa đem nhóm người Lý Quảng an bài vào trong một tòa biệt thự mới rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play