Lúc này trong khu tụ tập đã biến thành địa ngục nhân gian, nơi nơi đều là thi thể không trọn vẹn của nhân loại. Thật nhiều người Mông Cổ hung tàn đang tận tình phóng thích dục vọng điên cuồng của bọn hắn trên thân thể các nữ nhân.
Loạn thế thật sự đủ làm cho một người ôn văn nho nhã biến thành dã thú hung tàn nhất.
Nhạc Trọng ra lệnh:
- Ta công kích từ cửa chính, Bạch Tiểu Thắng, anh mang theo hai mươi người từ phía bắc công qua. Thiên Cung Anh, cô mang theo hai mươi người công vào từ bốn phía. Trác Nhã Đồng, em mang theo người còn lại thủ tại chỗ này, đợi mệnh lệnh của tôi!
Lần này Nhạc Trọng mang theo Bạch Tiểu Thắng, Thiên Cung Anh, Trác Nhã Đồng đi cùng. Sau khi Bạch Tiểu Thắng cùng Trác Nhã Đồng ăn vào Xà Đản quả màu đỏ lúc này đã trở thành tiến hóa giả song thuộc tính, sức chiến đấu không tầm thường. Thiên Cung Anh lại là tiến hóa giả đứng đầu trong Cao Thiên Nguyên, mà bản thân Nhạc Trọng có thể so sánh được một một chi quân đội nhỏ, chính vì có vũ lực mạnh mẽ như thế nên hắn mới dám tiến đến đại thảo nguyên mở phân căn cứ.
Nhạc Trọng hạ lệnh xong liền dẫn theo Ngân Sương đi vào trong khu tụ tập.
Bên trong khu tụ tập loạn thành một đoàn, nơi nơi đều là những người Mông Cổ trần truồng vây quanh các nữ nhân, nữ nhân càng xinh đẹp thì chung quanh càng nhiều nam nhân vây kín.
Nơi nơi đều là thi thể, nam nữ già trẻ thậm chí cả trẻ con cũng có thể tùy ý nhìn thấy, chẳng khác gì địa ngục. Mùi máu tươi cùng hôi thối nồng đậm phiêu đãng khắp nơi.
Nhạc Trọng bước vào trong khu địa ngục kia chẳng khác gì tử thần giáng xuống, Ngạc Nha trong tay hắn không ngừng chớp động, đầu từng tên chiến sĩ rơi xuống, thậm chí còn không kịp phát ra thanh âm.
Thật nhiều máu tươi văng lên thân thể các nữ nhân, làm bọn họ kinh hoàng phát ra tiếng thét chói tai.
Tiếng thét của họ hấp dẫn lực chú ý của các chiến sĩ Mông Cổ, bảy tên chiến sĩ nhanh chóng chạy về hướng bên này.
Nhạc Trọng tiến lên một bước dài, Ngạc Nha trong tay phân ra bảy ánh đao hướng bảy tên chiến sĩ cuốn tới, ngay lập tức chém vỡ thân thể bọn họ, thật nhiều máu tươi cùng nội tạng rơi đầy đất, cực kỳ khủng bố.
Ngân Sương uốn trong lòng Nhạc Trọng thích thú nhìn hết thảy cảnh tượng giết chóc này, một màn khiến kẻ khác sợ hãi nhưng ngược lại làm nàng cảm thấy càng hưng phấn thích thú.
Đối phó đám chiến sĩ bình thường kia thậm chí Nhạc Trọng không cần dùng kỹ năng, chỉ từng đao chém xuống là có thể trực tiếp đem bọn hắn chém giết.
Bạch Tiểu Thắng cùng Thiên Cung Anh dẫn theo cao thủ giết vào, những chiến sĩ Mông Cổ hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ.
Phanh! Phanh!
Giết chết mấy trăm tên chiến sĩ, rốt cục bộ đội tinh nhuệ xuất hiện. Mấy trăm chiến sĩ thuộc bộ đội Bột Nhi Tử cũng không lãng phí tinh lực trên người nữ nhân, bọn hắn đã phát hiện Nhạc Trọng, rít gào giơ súng bóp cò.
Nhóm chiến sĩ kia cầm súng trường trong tay, mưa đạn lập tức bao phủ Nhạc Trọng.
- Ba ba! Con đi giết sạch bọn hắn! Khi quay về phải cho con ăn kẹo que nga!
Ngân Sương nhìn Nhạc Trọng cười khanh khách, sau đó hôn lên mặt hắn.
Ngay lập tức Ngân Sương hóa thành một cơn lốc xông vào bên trong đội ngũ kia.
Ngân Sương vừa xông vào, đầu của đám chiến sĩ trực tiếp nổ tung, phảng phất như có lưỡi hái tử thần đang không ngừng thu gặt mạng người.
Đám chiến sĩ Mông Cổ hoảng sợ kêu to, dùng súng điên cuồng bắn phá lung tung, nhưng ngay cả tàn ảnh của Ngân Sương cũng không nhìn thấy.
Năm phút sau, mấy trăm chiến sĩ Mông Cổ đã bị Ngân Sương oanh nổ đầu té trên mặt đất.
Oanh giết mấy trăm người nhưng thân thể Ngân Sương không dính chút máu, nhìn qua chẳng khác gì một tiểu thiên sứ. Nhưng không ai biết nàng có thể trong vòng năm phút đồng hồ dùng đôi nắm tay phấn nộn tuyết trắng oanh giết mấy trăm người.
- Thật là khủng khiếp!
- Thật là đáng sợ!
Khi Bạch Tiểu Thắng cùng Thiên Cung Anh mang theo các cao thủ giết tới nơi đó, cuộc chiến đã chấm dứt. Bọn họ nhìn thấy mấy trăm người bị đánh nổ đầu, sắc mặt đều đại biến, lại nhìn Ngân Sương rúc trong lòng Nhạc Trọng, ánh mắt lộ ra tia kính sợ.
Những chiến sĩ tinh nhuệ này đã đi theo Nhạc Trọng trải qua vô số cuộc chiến đấu, bọn hắn đều thập phần rõ ràng phương thức đối chiến của hắn. Phương pháp chiến đấu oanh bạo đầu kiểu này rõ ràng chỉ có tiểu la lỵ trong lòng hắn gây nên. Người khủng bố như vậy nếu là kẻ địch, có thể làm cho vô số người kinh hồn táng đảm, nhưng nếu là người của mình, lại thập phần đáng giá dựa vào.
Ngân Sương ôm lấy Nhạc Trọng, cười ngọt ngào nói:
- Ba ba! Con làm tốt không?
Nhạc Trọng lấy ra cây kẹo que đưa cho nàng, vỗ vỗ đầu nàng:
Nếu không có Ngân Sương, Nhạc Trọng cũng dễ dàng tiêu diệt đám chiến sĩ Mông Cổ kia, nhưng tốc độ lại không nhanh tới như vậy.
Những người sống sót cũng được tụ tập lại, bọn họ nhìn gần ngàn thi thể chiến sĩ Mông Cổ tràn đầy khắp nơi trong lòng đều tràn ngập kinh hãi.
- Thật là lợi hại! Bọn họ thật là quá lợi hại, thật sự là đáng sợ!
Đặc biệt khi nhìn thấy mấy trăm thi thể bị đánh bạo đầu, Tiêu Lập liền nghĩ tới la lỵ tuyệt mỹ có vẻ ngây thơ lại xen lẫn nét khủng bố kia, trong lòng không rét mà run.
Đám chiến sĩ Mông Cổ vừa chết, cả khu tụ tập đều rơi vào trong tay Nhạc Trọng.
Lúc này trại tị nạn vốn có tới ba ngàn người sống sót nhưng trải qua một trận bị giết hại, hiện tại chỉ có hơn tám trăm người. Mà trong đó nữ tính có hơn bảy trăm người, nam giới chỉ còn hơn trăm người. Sở dĩ còn nhiều nữ tính như vậy là vì bị chiến sĩ Mông Cổ dùng thân thể họ phát tiết thú tính.
Đến công phá khu tụ tập nơi đây là đội ngũ chiến sĩ Mông Cổ chừng ngàn người, trong đội ngũ này có chừng một trăm con Hắc Lân mã.
Mỗi con Hắc Lân mã đều mạnh mẽ hơn thiên lý mã trước cuối thời gấp mười lần, tốc độ của chúng trong thời gian ngắn có thể vượt qua cả ô tô, có thể chạy trên thảo nguyên trong thời gian dài. Ngoài ra còn có thể kéo cả ô tô di chuyển, mỗi một con Hắc Lân mã đều là bảo bối, là sinh mạng của thật nhiều thế lực nơi thảo nguyên, một con Hắc Lân mã có thể đổi lấy một tấn lương thực.
Phải biết rằng sau cuối thời tài nguyên nhiên liệu thiếu hụt, có xe nhưng không nhiên liệu, như vậy nếu có được Hắc Lân mã sử dụng còn có thể dùng để vận chuyển, đối với bất kỳ thế lực nào đều là bảo bối.
Ngoại trừ một trăm con Hắc Lân mã, trong khu tụ tập nơi đây còn một trăm con dê, hai trăm con bò, năm mươi tấn gạo, năm mươi tấn bắp, năm mươi tấn lúa mạch, hơn ba trăm cỗ xe đủ loại, hai mươi tấn nhiên liệu.
Sau khi diệt sát Bột Nhi Tử bộ, Nhạc Trọng còn thu được một ngàn khẩu súng trường, ba vạn viên đạn, đủ cung cấp cho mỗi người.
Dọn dẹp xong khu tụ tập, Nhạc Trọng lập tức hạ lệnh cho mọi người di chuyển.
Chuyện một ngàn chiến sĩ bị tiêu diệt tuyệt đối không thể giấu diếm được Hoàng Kim vương đình bao lâu, Nhạc Trọng phải lập tức rời khỏi nơi này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT