Tiểu nhân ngư nghe được Nhạc Trọng đặt tên cho nàng quật cường quay đầu sang nơi khác ngậm chặt miệng không nói câu nào.
Nhã Tử nhìn thấy tiểu nhân ngư quay đầu, trên mặt phát lạnh quát:
- Hải Lan, vì sao dám vô lễ với chủ nhân như vậy? Chủ nhân cho cô tên là vinh hạnh của cô. Còn không nhanh cảm ơn! Chẳng lẽ cô còn muốn bị giam trong phòng tối, nhấm nháp mùi vị địa ngục cực lạc nữa sao?
Trong mắt Hải Lan thoáng hiện vẻ sợ hãi lẫn ủy khuất liếc nhìn Nhạc Trọng dùng Trung văn trúc trắc nói:
- Tạ…tạ…chủ…nhân!
Nhạc Trọng liếc nhìn Nhã Tử khen ngợi một câu:
- Tốt lắm!
Khi Nhạc Trọng liên hệ về Nhật Bản, nói ra tình huống của tiểu nhân ngư, Quý Minh liền đề nghị đưa Nhã Tử tới. Quả nhiên Nhã Tử đem tiểu nhân ngư dạy dỗ thật ngoan ngoãn còn tốt hơn chính hắn ra tay rất nhiều.
Nhã Tử thoáng xoay người thi lễ với Nhạc Trọng mang theo cỗ phong tình quyến rũ mỉm cười nói:
- Đa tạ chủ nhân khích lệ!
Tuy rằng gương mặt Nhã Tử không tính là đại mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng trên người nàng mang theo cỗ phong vị nữ tính thật nồng, nhìn qua còn mê người hơn cả những mỹ nhân đỉnh cấp.
Nhạc Trọng đem lực lượng của Hải Lan vận dụng tới cực hạn, chỉ dùng gần ba ngày thời gian hắn đã đem toàn bộ thanh niên cấm vệ quân bồi dưỡng thành cường hóa giả vượt qua 30 cấp. Nhóm chiến sĩ như Lâm Quang Minh cũng đều được Nhạc Trọng huấn luyện thành cường hóa giả vượt qua 10 cấp. Hình thành một cỗ lực lượng không nhỏ, đồng thời cũng thu hoạch được hơn một ngàn tấn hải thú biến dị làm thực vật.
Ngay trong lúc Nhạc Trọng bồi dưỡng thế lực của mình, người bản địa Indo rốt cục đã có hành động.
Toàn bộ những khu tụ tập nhỏ cùng trung bình chung quanh địa bàn của hắn đều đã bị hắn thu vào trong tay, nhưng vẫn còn lại ba thế lực nhân số vượt hơn vạn người. Ba thế lực này là hội ủy ban cách mạng Indo, hội phục hưng Indo, đế quốc Indo.
Mỗi thế lực có nhân số vượt qua ba vạn người, hơn nữa còn có không ít cường hóa giả.
Bên trong một ngôi biệt thự, thật nhiều mỹ nữ trần truồng đi lại, làm căn biệt thự mang theo cỗ khí tức dâm mỵ vô cùng.
Một gã trung niên nam tử mặc âu phục, đeo dây chuyền vàng lớn cỡ ngón cái cùng nhẫn vàng, bộ dáng như nhà giàu mới nổi nói:
- Tình huống cụ thể chính là như vậy. Tên người Hoa Nhạc Trọng kia đã sáng lập vương quốc của mình, hơn nữa kỳ thị người Indo chúng ta, đem họ biếm thành nô lệ. Các ông thấy thế nào?
Người này tên là Bản Tư Đặc, chính là thủ lĩnh của ủy ban cách mạng Indo, trước cuối thời hắn chỉ là một gã nông dân bình thường, sau cuối thời dựa vào lòng dạ tàn nhẫn ác độc cùng thức tỉnh tiến hóa rốt cục xưng bá một phương, trở thành bá chủ.
Một gã nam tử tóc vàng, dáng người khôi ngô hừ lạnh một tiếng:
- Giết hắn! Indo là lãnh thổ của chúng ta, nếu hắn dám tới nơi này thì là muốn chết!
Indonesia từng là thuộc địa của phương tây, nam tử tóc vàng này tên là Phổ La Tư, là người hỗn huyết. Hắn là thủ lĩnh phục hưng hội Indo, cũng là một tiến hóa giả thực lực mạnh mẽ.
Bản Tư Đặc nhìn chằm chằm một gã thanh niên chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi bộ dạng thập phần anh tuấn trong lòng đang ôm một mỹ nữ kiều diễm nói:
- Tôi cũng nghĩ như vậy, tên kia thật sự rất to gan lớn mật, dù là người Châu Âu cũng không dám đem dân chúng của chúng ta biếm thành nô lệ. Hắn còn dám giết người của chúng ta, còn muốn sử dụng như nô lệ, quả thật là đáng chết. Lai Ni, nếu anh không ra tay, anh chính là toàn bộ địch nhân của người Indo chúng tôi, tôi cùng Phổ La Tư sẽ không bỏ qua cho anh!
Lai Ni là thủ lĩnh của Indo đế quốc, hắn nghe vậy mỉm cười nói:
- Được! Tôi cùng các ông đi tiêu diệt Nhạc Trọng. Nhưng toàn bộ xử nữ dưới trướng hắn đều thuộc về tôi, ngoài ra tôi muốn một phần ba chiến lợi phẩm!
Lai Ni sáng lập đế quốc Indo liền đem toàn bộ mỹ nữ xinh đẹp thu vào trong hậu cung, hiện tại nhân số mỹ nữ đã vượt hơn năm trăm người, hứng thú của hắn là chơi đùa xử nữ xinh đẹp.
- Được!
- Ân!
Phổ La Tư cùng Bản Tư Đặc nhìn nhau đồng ý yêu cầu này.
Ba cự đầu bắc bộ Indo đạt tới hiệp thương, liền phát động bắt đầu chuẩn bị chiến đấu. Ba đại thế lực đều có một ngàn bộ đội tinh nhuệ cùng một ngàn nô quân chuyên dùng làm vật hi sinh.
Bộ đội tam đại thế lực điều động thật nhanh, vừa tập hợp đã hình thành một đội quân tinh nhuệ nhân số ba ngàn người cùng hơn vạn nô quân hướng địa bàn của Nhạc Trọng tiến tới.
Trong đó có hai mươi xe tăng, hơn trăm xe thiết giáp, hai mươi pháo tự hành, lực lượng này đủ nghiền nát toàn bộ địch nhân bắc bộ Indo dám phản kháng.
Trên một gò cao, Nhạc Trọng mang theo Lý Dĩnh, Lâm Quang Minh cùng Bạch Tiểu Thắng nhìn ra phương xa.
Nhìn bộ đội của tam đại thế lực, nhóm người Lâm Quang Minh, Trần Thất, Lý Nguyên Hạo đều hiện lên vẻ ngưng trọng. Dưới trướng của họ chỉ có bốn trăm bộ hạ, hơn nữa đại bộ phận mặc dù là cường hóa giả nhưng chưa được máu lửa hun đúc, chưa trải qua huấn luyện, chính là một đạo quân ô hợp, căn bản không phải đối thủ của tam đại thế lực.
Nhạc Trọng nhìn phương xa trong mắt thoáng hiện hàn quang cười lạnh nói:
- Đến rồi sao?
Lâm Quang Minh đề nghị:
- Thủ lĩnh, hay là chúng ta lui vào núi sâu đánh du kích với bọn hắn, chờ khi các chiến sĩ có kinh nghiệm chiến đấu sung túc thì phản kích lại thế nào?
Nhạc Trọng cự tuyệt nói:
- Không cần! Hôm nay chúng ta ngay mặt tiêu diệt bọn hắn, cho bọn hắn biết sự lợi hại của chúng ta!
Lâm Quang Minh cũng không tiếp tục nhắc lại, trong mắt hắn hiện lên vẻ hung hãn kiên quyết. Chỉ cần giết dân bản địa, hắn cho dù phải chiến đấu tới khắc cuối cùng cũng không hối hận. Hắn đề nghị với Nhạc Trọng như vậy không phải vì sợ hãi, mà là vì muốn sống sót để có cơ hội tiêu diệt kẻ thù.
- Phát động công kích!
Nhạc Trọng cầm bộ đàm truyền ra mệnh lệnh.
Bốn chiếc lôi đình chiến cơ từ phương xa bay tới, bay lên trên đỉnh đầu đội ngũ quân đội người bản địa lập tức ném bom.
Oanh! Oanh! Oanh!
Nương theo từng tiếng nổ kinh thiên động địa, đội quân Indo bị vô số ngọn lửa bao phủ, thật nhiều người bị tạc tan xương nát thịt, tay chân gãy vụn, trên người bốc cháy hừng hực, tiếng kêu rên thảm thiết lan tràn.
Bốn chiếc lôi đình chiến cơ không ngừng bắn phá, đem từng chiếc xe thiết giáp cùng xe tăng đánh bạo.
Dưới sự công kích vô cùng hung mãnh của bốn chiếc lôi đình chiến cơ, quân đội Indo nhất thời tổn thương nặng nề, lâm vào trong hỗn loạn. Quân đội lập tức tán loạn, hướng bốn phương tám hướng bỏ chạy, cho dù bị quan quân Indo bắn chết những lính đào ngũ nhưng cũng không chút tác dụng, căn bản không thể ngăn cản được đội quân tan vỡ.
Nhưng ba ngàn tinh nhuệ của tam đại thế lực lại không bị hỏng mất, tuy rằng vẫn bị đánh tan, bị giết không ít người nhưng bọn hắn vẫn kịp thời trốn vào sau các vật che chắn giơ súng trường bắn lên không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT