Có được kỹ năng tiềm hành cấp hai nên Nhạc Trọng cùng Thiên Cung Anh chỉ cần cẩn thận một chút là xuyên qua thi đàn. Đương nhiên loại hành vi này thập phần nguy hiểm, một khi bọn họ bị tang thi cao cấp nhìn thấu thì có thể lâm vào vô số tang thi vây công.
Thiên Cung Anh có được kỹ năng tiềm hành cấp hai nên nên tự do xuyên thẳng qua thi đàn. Nhưng mà nàng cũng không thể làm như vậy, dù sao nàng thân là quỷ thần của Cao Thiên Nguyên, có thể dễ dàng đạt được tiếp tế, nàng căn bản không cần mạo hiểm lẻ loi một mình tiến vào trong thi đàn.
Màn đêm buông xuống, Nhạc Trọng cùng Thiên Cung Anh đã mượn cảnh đêm ra ngoài.
Nhạc Trọng cùng Thiên Cung Anh rất nhanh đi từ bờ biển tiếp cận đám thi đàn, lúc này lách qua thi đàn rậm rạp chằng chịt, nhưng đây hoàn toàn là con đường bế tắc, dưới tình huống như vậy, cho dù phát động kỹ năng tiềm hành cấp hai cũng không cách nào xuyên qua thi đàn a.
Thiên Cung Anh yên lặng nhìn Nhạc Trọng muốn xem hắn làm sao ứng đối. Tiềm hành nhị giai chính là biến đổi cảm giác của sinh vật khác, cũng không phải ẩn hình. Hơn nữa tang thi cấp thấp thông qua mùi vị cùng thanh âm cảm giác địch nhân tồn tại, tuy rằng sẽ bị tiềm hành nhị giai làm ảnh hưởng, nhưng nếu đụng tới chúng thì chúng vẫn sẽ phản ứng. Đồng thời kỹ năng tiềm hành nhị giai một khi bị công kích, cũng sẽ bị đánh vỡ trạng thái tiềm hành, hiệu quả thay đổi cảm giác của người khác cũng sẽ biến mất.
Ở trên đường lớn có vô số tang thi chen chúc rậm rạp, cơ hồ không còn chỗ trống dung một người thông qua, Thiên Cung Anh cho dù có tiềm hành nhị giai cũng không dám mạnh mẽ xông tới.
Nhạc Trọng chỉ về hướng tòa lầu ở một bên, một luồng tơ nhện từ trong ngón tay hắn bắn ra quấn chặt hàng rào trên đỉnh tòa lầu. Tay hắn vươn ra trực tiếp ôm lấy Thiên Cung Anh, sau đó rút sợi tơ, đem thân thể hắn kéo lên ngôi nhà cao tầng kia.
- Thơm quá, thật mềm!
Nhạc Trọng vừa ôm Thiên Cung Anh vào trong lòng, một cỗ hương thơm nhàn nhạt truyền đến làm tâm thần hắn chợt xao động.
Thiên Cung Anh bị Nhạc Trọng ôm vào trong ngực, thân thể nàng chợt cứng ngắc, qua một lúc lâu mới thư giãn. Trước cuối thời nàng chỉ học tập trong trường học chuyên dành cho tiểu thư quý tộc, chưa từng tiếp xúc qua nam nhân. Sau cuối thời nàng thuộc nhóm tiến hóa giả đầu tiên, chiến lực cực kỳ mạnh mẽ hơn nữa thời khắc nào cũng làm vẻ mặt lạnh lùng cự tuyệt người khác, vừa tiếp xúc thân thể với Nhạc Trọng liền làm cho nàng không thích ứng nhưng trong lòng lại có chút rung động.
Nhạc Trọng dùng tơ nhện nhảy lên mái nhà, sau đó lấy ra một chiếc hộp nhấn một cái, một móc câu đầy gai nhọn bắn ra rơi xuống tòa lầu kế bên, hắn dùng lực kéo mạnh dây, sau đó lại ôm Thiên Cung Anh đi qua bên kia.
Lợi dụng phương thức này Nhạc Trọng thật cẩn thận xuyên qua bên trong thi đàn, đồng thời thường thường phát động kỹ năng tiềm hành nhị giai men theo tường vây dài hẹp đi thẳng vào tận sâu trong thi đàn.
- Sở tị nạn thứ bảy!
Trên một lối vào tương tự đường sắt ngầm, một chiêu bài viết bằng Anh văn cùng Nhật văn được treo trên đỉnh kiến trúc.
- Ah…
- Cứu mạng…
- Cứu tôi với…
- …
Nhạc Trọng vừa ôm Thiên Cung Anh đi tới gần bên sở tị nạn thứ bảy, liền nhìn thấy cửa hợp kim vốn nên đóng chặt đã bị ăn mòn thành một động lớn, từng con thôn phệ giả từ bên trong ngậm lấy một nhóm người Nhật Bản còn sống bò đi ra, mà những người kia còn đang không ngừng giãy dụa kêu khóc, cực kỳ thê thảm.
Một người không ngừng giãy dụa, lập tức chọc giận con thôn phệ giả, nó dùng sức xé nát người kia khiến máu tươi cùng nội tạng rơi đầy đất. Con thôn phệ giả cúi người đem toàn bộ thi thể người kia cắn nuốt xong lại quay vào trong sở tị nạn thứ bảy.
Không bao lâu lại có một người sống sót bị con thôn phệ giả kéo đi ra, đàn thôn phệ giả đem hơn mười người sống sót đi ra liền khuất vào bóng tối không còn nhìn thấy thân ảnh.
Hai con tang thi 14 như ma quỷ ngăn ngay cửa vào sở tị nạn thứ bảy.
Vô số tang thi bình thường vây quanh, theo bản năng hướng chỗ sở tị nạn thứ bảy gào thét.
Nhạc Trọng nhìn hai con tang thi 14 trong lòng chợt rùng mình:
- Đây là có chuyện gì?
Biến hóa của tang thi vượt ngoài suy đoán của Nhạc Trọng, nếu dựa theo bản năng hành động của thi đàn, mỗi khi công phá địa phương nào toàn bộ sinh linh đều sẽ bị chúng ăn sạch sẽ. Hiện tại sở tị nạn thứ bảy đã bị công phá, nhưng người sống sót bên trong vẫn chưa chết hết, làm cho hắn vô cùng giật mình.
Nhạc Trọng nhìn vào sở tị nạn trong lòng thầm nghĩ:
- Ở bên trong còn có thật nhiều người sống sót!
Lúc này Thiên Cung Anh ở cạnh Nhạc Trọng gắt gao nhìn chằm chằm vào sở tị nạn nói:
- Ở trong đó còn có thật nhiều người sống sót, mời anh ra tay cứu bọn họ!
Nhạc Trọng lạnh lùng nói:
- Không được! Tôi vốn không có biện pháp cứu họ khỏi thi đàn, hơn nữa tôi cũng không có nghĩa vụ cứu họ!
Với thực lực của hắn hiện tại tuy đủ sức oanh giết hai con tang thi 14, nhưng cho dù hắn mạnh mẽ thế nào cũng không thể cứu toàn bộ người sống sót bên trong sở tị nạn thứ bảy thoát khỏi hơn mười vạn thi đàn.
Thiên Cung Anh nghe vậy ánh mắt ảm đạm cắn môi im lặng không lên tiếng.
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn vào sở tị nạn thứ bảy lập tức hướng chỗ tị nạn khác đi tới.
Oanh! Oanh! Oanh!
Đột nhiên trong trung tâm thi đàn truyền ra tiếng nổ mạnh thật lớn, trong buổi tối yên tĩnh có vẻ cực kỳ chói tai.
Nhạc Trọng đi tới một lối vào tương tự đường sắt ngầm, nơi này là sở tị nạn thứ ba, lúc này cửa hợp kim ngay lối vào bị hai con tang thi 14 trực tiếp phá vỡ, vô số viên đạn cùng hỏa tiễn hướng hai con tang thi 14 oanh tới, thanh âm tiếng nổ mạnh vang lên không ngừng.
Hai con tang thi 14 bị hỏa tiễn oanh đầy thương tích, nhưng sau khi tiến hóa tới 14 lực phòng ngự của chúng đã cực kỳ biến thái, dù bị hỏa tiễn oanh trúng thân thể cũng chỉ tổn thương mà chưa chết, nhưng miệng vết thương lại ngưng kết thật nhanh hình thành lân giáp mới.
Bị những viên đạn cùng hỏa tiễn liên tục oanh kích, hai con 14 cũng khó thể tiến vào bên trong.
Đúng lúc này bốn con thôn phệ giả xuất hiện ngay lối vào mở miệng tanh hôi hung hăng hộc ra một đoàn khói độc vào bên trong.
Khói độc vừa phun vào trong sở tị nạn thứ ba, bên trong truyền ra tiếng kêu thảm thiết, hỏa lực lập tức ngừng lại, tiếp theo bên trong lại truyền ra tiếng súng.
Bốn con thôn phệ giả nhân cơ hội chui vào trong sở tị nạn thứ ba, chúng vừa chui vào, bên trong liền vang lên từng trận tiếng vang của pháo kích.
Oanh! Oanh!
Nương theo từng đợt tiếng nổ mạnh kịch liệt, mảnh nhỏ thi thể của bốn con thôn phệ giả bắn ra, cửa vào sở tị nạn thứ ba cũng bị tạc sụp đổ.
Nhạc Trọng nhìn lối vào bị tạc sụp cau mày:
- Đáng chết, như vậy chẳng phải không còn vào được sao?
Nhưng hắn chợt xoay chuyển ý nghĩ nói:
- Không đúng, chỗ tránh nạn này còn có lối ra khác, nếu không bọn hắn sẽ không dễ dàng cho nổ rớt!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT