Tề Đảo Chính Bình cung cấp một tình báo trọng yếu cho Nhạc Trọng:
- Tang hi ở hướng huyện Tà Mã đang di động, đang di động về hướng gia tộc Đảo Tân. Ước chừng trong bốn ngày thì thi đàn khổng lồ này sẽ đi tới trước gia tộc Đảo Tân.
- Ah! Có loại chuyện này?
Nhạc Trọng nghe vậy nhíu mày và hiểu vì cái gì gia tộc Đảo Tân lại thu nạp bộ hạ và khai ra điều kiện như vậy.
Thi đàn công thành chính là chuyện mà các thế lực ai cũng phải đau đầu. Nhạc Trọng đánh lui qua nhiều lần thi đàn quy mô trăm vạn, nhưng mà mỗi lần như vậy đều hao tổn nhiều đạn dược, đạn pháo. Nếu như không phải hắn nhân lực vật lực sung túc thì sớm bị thi đàn đánh tan rồi.
Gia tộc Đảo Tân hiển nhiên là muốn tập hợp nhiều thế lực chung quanh cùng đánh tan thi đàn.
Nhạc Trọng lại nhìn qua Tề Đảo Chính Bình hỏi thăm mấy vấn đề sau đó mới hạ lệnh.
- Các người lui ra đi!
- Này!
Tề Đảo Chính Bình lúc này mới lui ra ngoài.
- Đại nhân! Nước ấm trong nhà tắm đã xong rồi, xin hỏi ngài muốn tắm không?
Tề Đảo Chính Bình sau khi lui ra, mỹ phụ Nhã Tử bộ dáng nho nhã mang theo một cổ làn gió thơm đi tới trước người của Nhạc Trọng và cung kính hỏi.
Nhã Tử trước tận thế là quản gia được học tập đầy đủ, nàng tinh thông tiếng Nhật, tiếng Trung, tiếng Anh, tiếng Nga, tiếng Pháp, tiếng Đức cho nên có thể dùng tiến Trung nói chuyện với Nhạc Trọng.
- Ân! Dẫn tôi đi!
Nhạc Trọng kịch chiến một ngày cho nên trên người toàn máu và mồ hôi nên cần phải tắm.
Nhã Tử dẫn Nhạc Trọng đi vào trong phòng tắm của biệt thự.
Chỉ thấy sàn nhà tắm lát toàn đá cẩm thạch, có một bể tắm rộng trăm mét vuông, ở trong bồn tắm có hòn non bộ, liên tục không ngừng có nước ấm từ trong núi giả chảy ra ngoài, rơi chảy vào trong bồn tắm. Đại đám sương mù từ trong bồn tắm bốc lên.
Trong bồn tắm nữ nhân mập gầy bọc khăn trắng mập mờ đang chờ ở đó, sau khi Nhạc Trọng đi vào trong bồn tắm, tám mỹ nữ này đồng thanh nói:
- Hoan nghênh chủ nhân quang lâm.
Anh Tỉnh Bạch Tuyết, Thiên Dã Ma Mỹ hai nữ cùng cung kính hoan nghênh Nhạc Trọng đi vào trong đó.
Nhạc Trọng nhàn nhạt ra lệnh:
- Bạch Tuyết, Ma Mỹ lưu lại, những người khác ra ngoài.
- Vâng!
Nhã Tử đem lời của Nhạc Trọng phiên dịch ra sau đó sáu nữ nhân khác đi ra ngoài.
Anh Tỉnh Bạch Tuyết, Thiên Dã Ma Mỹ hai nữ thì đi tới bên người của Nhạc Trọng và cởi quần áo của hắn ra.
Nhạc Trọng cởi quần áo xong sau đó đi vào trong bồn tắm.
Anh Tỉnh Bạch Tuyết, Thiên Dã Ma Mỹ hai nữ cũng tiến vào trong bồn tắm.
Anh Tỉnh Bạch Tuyết vừa tiến vào trong bồn tắm thì dùng bộ ngực đầy đặn của mình cọ lên lưng của Nhạc Trọng.
Thiên Dã Ma Mỹ thì ôm lấy đùi của Nhạc Trọng và dùng khăn lau chân cho Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng đang nhắm mắt hưởng thụ đột nhiên cảm giác được ngón tay của mình tiến vào trong nơi ướt át, hắn thoáng mở mắt ra thì nhìn thấy Thiên Dã Ma Mỹ đang tận tâm phục vụ cho hắn.
- Như vậy có phải quá tốt không?
Nhạc Trọng nhìn Thiên Dã Ma Mỹ đang hầu hạ thì kinh ngạc.
Thiên Dã Ma Mỹ đẹp như thế này trước tận thế là người thần tượng của rất nhiều nam nhân, nhưng mà thiếu nữ đẹp như vậy hiện giờ lại đang hầu hạ mình nên Nhạc Trọng rất hưng phấn.
Trong lòng Nhạc Trọng có chút giãy dụa sau đó thỏa mãn hưởng thụ Thiên Dã Ma Mỹ phục thị:
- Tính toán! Đây không phải là trong nước, có lẽ đây là phong tục của Nhật Bản, mình xem như nhập gia tùy tục đi.
Thiên Dã Ma Mỹ trải qua Nhã Tử hắc luyện khắc nghiệt. Nàng chà sát lên chân của Nhạc Trọng và vũ mị nhìn qua Nhạc Trọng, từ bộ dáng vũ mị này không ai ngờ là nàng vẫn còn là xử nữ.
Nhạc Trọng cũng bị nghẹn lâu, không ai đưa thịt tới miệng mà không ăn cả. Hắn thoáng cái ôm Thiên Dã Ma Mỹ đặt lên thành nhà tắm sau đó tận tình hưởng thụ.
Anh Tỉnh Bạch Tuyết dùng ngọn núi đôi đầy đặn mát xa trợ hứng cho Nhạc Trọng, không ngừng liếm láp lưng của Nhạc Trọng.
Tố chất thân thể của Nhạc Trọng cực kỳ cường hoành, hắn đem Thiên Dã Ma Mỹ làm cho mềm vô lực, thoáng cái ôm lấy Anh Tỉnh Bạch Tuyết đâm vào người của nàng sau đó tùy ý hưởng thụ.
Hai đóa hoa đỏ như máu thoáng cái hiện ra.
Sáng sớm ngày thứ hai, Nhạc Trọng mở to mắt thì nhìn thấy Anh Tỉnh Bạch Tuyế ở bên tráit, Thiên Dã Ma Mỹ nằm ở bên phải, hắn nhìn thấy hai thiếu nữ nhu thuận nằm trong lòng thì cảm thấy buông lỏng.
Nhạc Trọng đi vào Nhật Bản thì vẫn ở trong trạng thái khẩn trương, hôm qua phát tiết giúp áp lực của hắn giảm không ít. Tố chất thân thể của hắn vô cùng mạnh, thế nhưng mà áp lực thì không phỉa tố chất thân thể mạnh là thừa nhận được.
Nhạc Trọng muốn trở lại Trung Quốc thì cần radio, máy bay, người điều khiển, dầu nhiên liệu và vật tư. Cho dù có những thứ này cũng chữa chắc quay lại được Trung Quốc, chuyện này khiến hắn lo nghĩ nhiều. Dù sao những vật này cũng không phải dễ lấy như vậy, thế lực nhỏ không có, thế lực lớn thì xem như trân bảo. Không có khả năng dễ dàng lấy được.
Trong tay của Nhạc Trọng có được trực thăng vũ trang không nhiều lắm, mỗi một chiếc hắn đều xem như bảo bối thì làm gì cho người ta mượn. Suy bụng ta ra bụng người, Nhạc Trọng cũng thập phần rõ ràng những máy bay kia là khó lấy cỡ nào.
Nhạc Trọng hơi động một chút, Anh Tỉnh Bạch Tuyết đã tỉnh lại:
- Chủ nhân! Ngài tỉnh!
- Chủ nhân, ngài thật có tinh thần đấy, để cho tôi giúp giảm nhiệt a!
Anh Tỉnh Bạch Tuyết uốn éo thân thể đụng vào cây củi sắt thì cười rộ lên chui vào trong chăn, cúi đầu ngậm lấy tiểu đệ của hắn mà mút.
Nhạc Trọng cũng bị tiểu yêu tinh này khơi mào cho nên đem thân thể mềm mại của Anh Tỉnh Bạch Tuyết đặt lên giường và hưởng thụ.
Không lâu ở chỗ khác Thiên Dã Ma Mỹ cũng tỉnh lại và gia nhập chiến đoàn.
Sau khi ăn bữa sáng, Nhạc Trọng cùng Tề Đảo Chính Bình đi tới chỗ ba nhà kia.
Tề Đảo ba nhà trước kia liên minh đã tụ tập vào trong tiểu trấn này, trong ba gia tộc này có chừng một ngàn hai trăm người sống sót.
Tề Đảo Chính Bình đem hơn ngàn người tụ tập cùng một chỗ, nói:
- Đại nhân, những người này là người của chúng tôi!
Nhạc Trọng nhìn hơn một ngàn người sống sót, nói:
- Các ngươi ai là người Hoa?
Hơn ngàn người này im lặng và không ai nói chuyện.
Nhạc Trọng thấy thế trong lòng thở dài một hơi, hắn vốn muốn tìm người Hoa quản lý đám người này nhưng mà hắn thất vọng rồi.
Tề Đảo Chính Bình lớn mật nhìn qua Nhạc Trọng nói ra:
- Đại nhân, ngài muốn tìm người Hoa, tại gia tộc Đảo Tân có lẽ có. Tôi nhớ gia tộc Đảo Tân bên kia có hơn hai trăm người Hoa sống sót.
- Ân! Trở về đi!
Nhạc Trọng quay đầu nói thẳng.
Tề Đảo Chính Bình chợt mang theo hơn ngàn người này đi theo.
Quý Minh Hòa Nhất đi trong đường cái rộng rãi, đủ để dung nạp mấy ngàn người. Mấy trăm người đi vào trong biệt thự như cung điện này cũng không chen chúc.
Vừa về trong tiểu cốc, quý Minh Hòa nói ra:
- Đại nhân! Gia tộc Đảo Tân phái người đến muốn đàm phán với ngài. Xin hỏi ngài có muốn gặp hắn hay không?
Nhạc Trọng nghe vậy trong nội tâm hơi động một chút nói:
- Ah! Gia tộc Đảo Tân? Bảo tới đây!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT