Người trong thôn nhỏ này còn sống sót là do may mắn, sau tận thế bọn họ tìm được nhiều lương thực, lại có một người cường hóa có lương tâm thủ hộ cho bọn họ. Bọn họ gặp trắc trở ít hơn những người ở bên ngoài nhiều, bởi vậy bọn họ còn ngạo khí nhiều lắm.
- Cát Lương!
Đằng Khi Hương nghe vậy cũng do dự một chút. Đây không phải là cổ đại, mà là hiện đại. Đằng Khi Hương cũng không muốn làm người hầu của Nhạc Trọng.
Một người hiện đại nếu không trải qua tận thế tra tấn, thống khổ muốn chết cũng không cam tâm tình nguyện nhận ai làm chủ. Đặc biệt là Nhạc Trọng khôn phải đồng tộc của họ.
An Bản Cát Lương rút một thanh tiểu thái đao sắc bén nhìn qua Đằng Khi Hương tự tin nói:
- Hương tỷ! An Bản Cát Lương nhất định sẽ là một hảo nam tử bảo hộ các người!
Chuôi tiểu thái đao này chính là binh khí cấp một trong hệ thống thần ma. Nó là An Bản Cát Lương từ thi thể một tên người cường hóa đoạt được. Có chuôi tiểu thái đao này, An Bản Cát Lương tự tin tăng vọt, tuy nhiên hắn thừa nhận chính mình còn xa mới bằng Nhạc Trọng, nhưng bảo hộ Đằng Khi Hương vẫn tự tin.
Đằng Khi Hương do dự một chút vẫn nhìn qua Tỉnh Điền Kinh Tử, ý đồ trưng cầu ý kiến của nữ tử xinh đẹp cơ trí này.
Tỉnh Điền Kinh Tử nhìn Đằng Khi Hương và thở dài, nói:
- Hương! Tôi đã không phải người của mọi người nữa, quyết định là do cô!
Lúc này ba tiểu quỷ Nhật Bản cầm ba thanh tiểu thái đao tập trung lại là lực lượng không nhỏ. Trong con mắt của bọn họ đều chớp động thần thái bất khuất, hiển nhiên quyết định, tuyệt đối sẽ không nhận thức Nhạc Trọng làm chủ.
Những tiểu quỷ này chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, bọn họ trải qua giáo dục của Nhật Bản, thập phần chán ghét người Trung Quốc. Nếu không phải Nhạc Trọng mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, làm cho trái tim bọn họ băng giá, bọn họ tuyệt đối muốn ban đêm ám sát Nhạc Trọng.
An Bản Cát Lương nhìn Đằng Khi Hương lớn tiếng nói:
- Hương tỷ! Người Trung Quốc có một câu nói, không phải tộc của ta ất có dị tâm. Hắn tuyệt đối sẽ không đối đãi với chúng ta như đồng tộc của mình. Chúng ta nhận thức hắn làm chủ chỉ trở thành pháo hôi của hắn mà thôi.
Nghe An Bản Cát Lương nói thì Đằng Khi Hương thoáng trầm lặng lại.
- Tôi đi!
Tỉnh Điền Kinh Tử nhìn qua ba tiểu quỷ tràn ngập hận ý kia. Nàng đã nhìn ra bọn họ không chào đón nàng.
Sáng sớm hôm sau, Nhạc Trọng liền dẫn chín tên côn đồ đi ra ngoài.
Nhạc Trọng nhìn qua một tên nam tử thấp bé nhỏ gầy tuổi chừng hai mươi sáu hỏi một câu:
- Mày tên là gì?
Tên nam tử trẻ tuổi có chút thụ sủng nhược kinh trả lời:
- Tôi tên Cương Bản Điền! Năm nay hai mươi tám tuổi.
Những tên côn đồ này trong tận thế giết cướp hiếp, việc ác bất tận. Kiến thức phong phú, tự nhiên nhìn ra Nhạc Trọng có thực lực một địch trăm là khủng khiếp thế nào. Người Nhật Bản sùng bái cường giả, Nhạc Trọng mạnh như vậy làm cho bọn họ sợ hãi và sùng bái.
Nhạc Trọng nhìn chằm chằm vào Cương Bản Điền trực tiếp hỏi:
- Mày biết radio ở đâu không?
- Radio? Xin ngài cho tôi suy nghĩ một chút!
Cương Bản Điền thoáng một phát lâm vào trầm tư, qua một hồi mới đột nhiên hai mắt tỏa sáng nói:
- Huyện Tà Mã. Gần huyện Tà Mã có căn cứ cỡ lớn, ở đó có lẽ có radio.
Nhạc Trọng đưa ra một loạt vấn đề:
- Thế lực thống trị huyện Tà Mã là ai, thủ lĩnh là người nào? Trong huyện Tà Mã có bao nhiêu người sống sót.
Cương Bản Điền suy nghĩ một hồi lên tiếng.
- Thống trị huyện Tà Mã là gia tộc Đảo Tân. Thủ lĩnh là Đảo Tân Hùng Nhị. Trong căn cứ huyện Tà Mã có một vạn người sống sót. Bọn họ là thế lực cường thế nhất trong khu vực, không có thế lực gì đi trêu chọc bọn họ.
Nhạc Trọng nghe vậy khẽ chau mày. Nếu như là thế lực nhỏ có hơn ngàn người sống sót thì hắn có thể một mình mạnh mẽ xông vào đánh tan thế lực đó, cưỡng ép cướp lấy radio.
Nhưng mà thế lực lớn vượt qua một vạn người sống sót trên cơ bản đều có thực lực mạnh và người tiến hóa cao cấp tọa trấn. Hơn nữa Nhật Bản bên này rừng rậm rất nhiều, các loại biến dị thú, biến dị thực vật cũng quá nhiều. Bọn họ sẽ có không ít cao thủ.
Nhạc Trọng suy nghĩ hồi lâu quyết định.
- Mình chỉ cần radio! Qua bên kia hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Nhạc Trọng nhìn qua Cương Bản Điền trực tiếp ra lệnh:
- Từ giờ trở đi anh chính là tiểu đội trưởng của bọn chúng. Đây là là người hầu của tôi, Tỉnh Điền Kinh Tử, địa vị của nàng trên các người, là người dẫn đường cho tôi.
- Vâng! Tôi hiểu rồi!
Cương Bản Điền nghe vậy đại hỉ, hắn trong đám côn đồ chính là binh sĩ bình thường mà thôi. Hiện tại nhảy lên trở thành tiểu đội trưởng, hơn nữa là đi theo cường giả như Nhạc Trọng làm cho hắn tràn ngập hưng phấn, dùng thực lực của Nhạc Trọng thì trong tận thế này đủ xưng bá một phương.
Trên thực tế. Ở trong tận thế những người cường hóa vượt qua cấp 30 sẽ tìm một nơi và tìm người sống sót thành lập thế lực. Đương nhiên muốn tiểu thế lực phát triển thành thế lực lớn không dễ dàng.
Nhạc Trọng hành động từ trước đến nay lôi lệ phong hành, hắn mang theo Cương Bản Điền cùng Tỉnh Điền Kinh Tử trực tiếp vứt bỏ Đằng Khi Hương và mấy tiểu hài tử kia đi qua huyện Tà Mả kia. Hắn không phảo bảo mẫu, không có nghĩa vụ bảo hộ người không thích hắn.
Nhìn thấy Nhạc Trọng không lưu tình chút nào quay người rời đi thì ánh mắt Đằng Khi Hương ánh mắt tràn ngập hào quang phức tạp. Nàng đối với tương lai cảm thấy mờ mịt. Không biết nên làm cái gì.
Nhật Bản rừng rậm bao trùm cao tới 67%, trừ thành phố lớn. Địa phương khác đều là rừng rậm. Nhạc Trọng mang theo Cương Bản Điền đi lại trong rừng.
Đột nhiên lúc này truyền tới tiếng gầm đầy uy thế của con hổ, vô số chim biến dị từ trong rừng rậm bay lên.
Cương Bản Điền và đám người sống sót nghe vậy thì run lên. Trên mặt hiện ra vẻ kinh hãi.
Cương Bản Điền thì trực tiếp hoảng sợ nhìn qua Nhạc Trọng trực tiếp hét lớn:
- Không tốt!Là Sư Hổ Thú, tam giai Sư Hổ Thú! Chúng ta chạy mau! Bằng không sẽ chết đấy!
- Tam giai biến dị thú?
Nhạc Trọng nghe vậy con mắt có chút sáng ngời, trình độ cường hóa của hắn hiện tại thật cao, kỹ năng ma viêm cũng thăng cấp lên cấp hai. Hắn cho dù chống lại tam giai biến dị thú cũng có lực đánh một trận, rất khó vừa thấy mặt đã bị giết, bởi vậy có tâm tư săn giết biến dị thú.
Nhạc Trọng trực tiếp nhìn qua đám người Tỉnh Điền Kinh Tử ra lệnh:
- Các ngươi ở tại chỗ này. Tỉnh Điền Kinh Tử, đây là cho cô, ai dám có tâm tư không tốt trực tiếp tiêu diệt là được.
Nhìn thấy Tỉnh Điền Kinh Tử trong tay có sứng ngắn, bọn người Cương Bản Điền nhìn qua hiện ra thần sắc tham lam và sợ hãi. Uy lực của súng ngắn thì người cường hóa bình thường cũng sợ hãi. Cương Bản Điền và đám côn đồ sức chiên đấu bình thường, chỉ có hai tên người cường hóa cấp thấp, căn bản không dám đối kháng với người có súng.
Sau khi bàn giao hoàn tất, thân hình Nhạc Trọng chớp động lao qua hướng có tam giai biến dị thú bên kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT