Thời điểm Nhạc Trọng huy động Hắc Nha Đao chém giết những con tang thi kia, đột nhiên từ trong siêu thị truyền ra âm thanh lo lắng.

- Nhân loại? Người Nhật Bản?

Nhạc Trọng nhướng mày nhìn qua nơi phát ra âm thanh này, chỉ thấy trong lầu hai của siêu thị nhỏ này, một thiếu nữ tóc dài xinh đẹp đen nhánh, cột tóc đuôi ngựa, một đôi mắt to sáng ngời và hai ngọn núi đôi như xé áo mà ra, ăn mặc trang phục thủy thủ nữ học sinh cấp ba nhìn qua Nhạc Trọng xin giúp đỡ.

- Có cứu hay không? Vẫn cứu đi, cũng là người địa phương a.

Nhạc Trọng do dự một chút lúc này đi qua hướng siêu thị.

Trong cửa ra vào của siêu thị tụ tập năm S2 hai đầu L2, mấy chục tang thi bình thường, những tang thi này vừa nhìn thấy Nhạc Trọng thì trực tiếp lao qua phía trước.

Nhạc Trọng tiện tay huy động Hắc Nha Đao cực lớn trảm mấy đao, những tang thi này bị chém thành vài đoạn.

Ở chung quanh siêu thị còn có hơn mười tang thi bình thường đang bồi hồi, Nhạc Trọng đi qua chém giết vài lần là sạch, sau đó đi lên tầng hai siêu thị• một cước đá cửa, đá cánh cửa tầng hai của siêu thị văng đi.

Nữ sinh cấp ba của Nhật Bản vừa nhìn thấy Nhạc Trọng thì trên mặt lộ ra một tia kinh hỉ, nhìn qua Nhạc Trọng cúi người 90 độ, thập phần có lễ phép nói:

- Đa tạ! (Tiếng Nhật)

Nhạc Trọng nhìn qua nữ sinh cấp ba và nói:

- Cô biết tiếng Hoa không?

Nghe Nhạc Trọng nói vậy thì nữ sinh cấp ba này mờ mịt, hiển nhiên nàng nghe không hiểu tiếng Hoa.

Trong lòng Nhạc Trọng khe khẽ thở dài, tiếng Hoa không cách nào thông dụng như tiếng Anh phổ biến khắp thế giới. Nếu như hắn chưa từng học qua sở trường ngôn ngữ, ngay cả trao đổi với nữ sinh cấp ba này cũng khó khăn.

Nhạc Trọng hỏi:

- Tôi là Nhạc Trọng! Là người Hoa, cô tên gì?

Nữ sinh cấp ba này nói:

- Tôi là Đằng Khi Hương! Học sinh năm hai trường Anh Điển, năm nay mười sáu tuổi. Thập phần cảm tạ anh cứu tôi. Nhạc quân!

- Tại sao cô lại xuất hiện ở chỗ này?

Nhạc Trọng cẩn thận nhìn qua Đằng Khi Hương sau đó nhìn thấy trên người của nàng có một thanh kiếm nhật, hắn mơ hồ cảm giác được thanh kiếm nhật này là trang bị thần ma.

Đằng Khi Hương dùng ánh mắt xinh đẹp nhìn qua Nhạc Trọng và trong mắt tràn ngập mơ ước và sùng bái.

- Tôi đi tới đây tìm kiếm đồ ăn. Nhưng mà không cẩn thận bị S2, L2 vây quanh, vây ở chỗ này. Nhờ có nhạc quân tới cứu tôi, bằng không thì tôi sẽ bị vây ở nơi này tới khi chết đói. Nhạc quân anh thật lợi hại, lại có thể dễ dàng giết nhiều tang thi như vậy, quá lợi hại.

Người Nhật Bản sùng bái cường giả đã khắp sâu vào trong tính cách, trong thực chất của bọn họ thì chỉ cần đầy đủ mạnh mẽ, cho dù là yêu ma quỷ quái bọn họ cũng xem như thần minh. Chỉ cần là cường giả sẽ được bọn họ tôn trọng.

Đằng Khi Hương nhìn thấy Nhạc Trọng dám xông vào trong vô số tang thi và chém giết tự nhiên, chém giết tang thi tiến hóa dễ dàng như bóp chết một con kiến, tâm hồn thiếu nữ chấn động, đối với Nhạc Trọng sinh ra hảo cảm. Càng đừng đề cập Nhạc Trọng còn cứu nàng một mạng.

Anh hùng cứu mỹ nhân là thủ đoạn quá cũ, nhưng mà từ cổ chí kim đều thập phần lưu hành. Mà thủ đoạn kiểu này xác xuât thành công cũng lớn.

Đằng Khi Hương do dự một chút mới nhìn qua Nhạc Trọng phát ra lời mời:

- Nhạc quân! Xin ngài cùng tôi đi về căn cứ được không?

Nhạc Trọng nhìn qua bộ dáng do dự của Đằng Khi Hương thì thoáng cái đoán được Đằng Khi Hương hẳn là biết tình hình căn cứ. Nhưng mà loại căn cứ nhỏ này không cách nào chống lại được tồn tại khủng bố như hắn, một khi hắn xuất hiện tính cách hung ác, tiêu diệt một căn cứ nhỏ là quá dễ dàng.

- Tốt!

Nhạc Trọng đồng ý Đằng Khi Hương đề nghị, tuy hắn không có hảo cảm với người Nhật Bản gì. Nhưng mà hắn không quen thuộc nơi này, hắn cần người dẫn đường cho hắn.

- Đi theo tôi! Vật tư trong siêu thị này xem như lễ vật cho cô!

Nhạc Trọng quay người xuống lầu.

Đằng Khi Hương đi theo sau lưng Nhạc Trọng xuống lầu.

Nhạc Trọng chỉ qua vật tư trong siêu thị nói với Đằng Khi Hương:

- Tùy tiện cầm đi!

- Cảm ơn!

Đằng Khi Hương nói cảm tạ với Nhạc Trọng, thập phần lưu loát chạy tới kệ vật phẩm của siêu thị thu thập vật tư. Tràn đầy cái ba lô, nàng lại thập phần thông minh đi vào sâu trong siêu thị lấy ra những chiếc xe đẩy, lúc này mới chất vật tư lên một xe đẩy và đi ra ngoài.

- Đằng Khi Hương còn rất thông minh!

Nhạc Trọng nhìn cử động của Đằng Khi Hương thì khen một câu.

Người bình thường căn bản không có nghĩ tới sẽ dùng xe đẩy trong siêu thị, hơn nữa sử dụng xe đẩy siêu thị thu thập vật tư, hành động cũng nhanh hơn nhiều. Đằng Khi Hương là xem chuẩn Nhạc Trọng có được lực chiến đấu siêu cường mới có can đảm thu nhiều vật tư như thế mang về.

Không lâu Đằng Khi Hương lưng cõng một ba lô, xe đẩy chất đầy hàng hóa theo Nhạc Trọng ra ngoài.

- Đi thôi!

Nhạc Trọng nhìn qua Đằng Khi Hương sau đó quay người đi ra ngoài, hoàn toàn không có ý đẩy chiếc xe cho Đằng Khi Hương làm gì.

Đằng Khi Hương có chút thất vọng một chút, sau đó đẩy chiếc xe đi theo sau lưng Nhạc Trọng ra ngoài.

Trên đường đi rất nhiều tang thi nhào đầu qua phía Nhạc Trọng nhưng lại bị Nhạc Trọng tiện tay chém ra một đao, những tang thi này toàn bộ bị hắn chém thành hai đoạn, căn bản không cách nào tiến tới gần hắn.

- Thật mạnh!Hắn quả thật còn mạnh hơn cả quỷ!

Đằng Khi Hương ở gần với Nhạc Trọng nhìn thấy hắn tiện tay chém giết nhưng tang thi kia thì tâm hồn thiếu nữ run lên.

Dưới sự dẫn dắt của Đằng Khi Hương thì Nhạc Trọng đi vào một thôn xóm nhỏ uốn lượn.

- Hương tỷ tỷ!

- Hương tỷ tỷ, chị về rồi!

Đằng Khi Hương vừa vào trong thôn nhỏ, một đám tiểu hài tử tuổi từ chín tới mười ba tuổi lao tới. Trừ chuyện đó ra, còn có hai nữ nhân tuổi ngoài ba mươi, dẫn theo một đám nữ hài tuổi từ mười sáu tới mười tám đi tới.

Đám tiểu hài tử trong thôn chạy ra ngoài có mười lăm, nữ có nam có. Rất nhiều người thập phần gầy gò, xanh xao vàng vọt mang theo dấu vết tận thế. Nhưng hiển nhiên bọn chúng không có bị ngược đại, cũng sống tốt.

Đúng lúc này, một nữ hài tuổi chừng mười tám, dáng người mập mạp mặt tàn nhang nhìn qua Đằng Khi Hương lớn tiếng nói:

- Hương! Đây là ai vậy? Tại sao cô mang nam nhân quay về? Chẳng lẽ cô không biết nam nhân đều là cầm thú sao?

Một nữ hài dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, tướng mạo bình thường, trên người chỉ có một cổ khí tức nhìn qua Nhạc Trọng và Hắc Nha Đao sau lưng thì khiếp đảm:

- Hương! Hắn là ai vậy?

Còn có một nữ hài đeo kính mắt, dung mạo đoan chính thanh nhã, vẻ mặt nghiêm túc, thiếu nữ này ánh mắt lanh lợi nhìn qua Nhạc Trọng lưng cõng Hắc Nha Đao cực lớn thì không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.

Đám tiểu hài tử Nhật Bản trong thôn hiếu kỳ đánh giá Nhạc Trọng.

Đằng Khi Hương nhìn qua người trong thôn nhỏ và nói:

- Anh ta là Nhạc Trọng, là người Trung Quốc. Là anh ta cứu tôi trong siêu thị Những vật tư này cũng là nhờ có anh ta tôi mới lấy được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play