Nhạc Trọng đứng ở một bên nhìn qua đám thủ hạ tàn sát biến dị thú không có ý ra tay chút nào.

Đẳng cấp của đám biến dị thú này quá thấp, Nhạc Trọng giết bọn nó cũng không đạt được bao nhiêu linh khí, không cách nào thăng cấp. Còn không bằng cho thủ hạ chém giết tăng chiến lực của mình lên.

Dưới trướng của Nhạc Trọng mỗi người đều là thành viên trong đặc chiến doanh, là cao thủ mạnh mẽ nên tiêu diệt đám biến dị thú này quá dễ dàng.

Đúng lúc này đột nhiên trên bầu trời có bóng mờ hiện ra, một con chim đầy hỏa diễm sảy cánh rộng tới tám mươi mét. Lông vũ có hỏa diễm hiện ra bao phủ, một trảo hung hăng chộp vào tiểu loli Diêu Diêu.

- Biến dị thú cấp 95: tứ giai Hỏa Diễm Điểu. Bá chủ bầu trời. Hung mãnh tuyệt luân, tốc độ khủng bố.

- Coi chừng!

Nhạc Trọng lập tức phát động kỹ năng Ảnh Bộ điên cuồng lao qua phía Diêu Diêu.

Diêu Diêu vừa mới nhìn thấy móng vuốt của tứ giai Hỏa Diễm Điểu thì Kỷ Thanh Vũ ở bên người của nàng đá nàng một cước, đá nàng văng xa bảy tám mét

Sau một khắc móng vuốt của Hỏa Diễm Điểu hung hăng đâm vào phần bụng của Kỷ Thanh Vũ, thuận tiện xuyên qua thân thể của con vượn biến dị và kéo lên bầu trời.

Thần sắc ảm đạm hiện ra trên gương mặt tinh xảo của Kỷ Thanh Vũ, một ngụm máu tươi từ trong miệng của nàng bắn ra ngoài, phần bụng của nàng chảy nhiều máu tươi.

- Thanh Vũ tỷ tỷ!! Tỷ tỷ!! Không muốn ah!

Nhìn thấy một màn kia, Diêu Diêu bị Kỷ Thanh Vũ đá bay qua một bên phát ra tiếng kêu tê tâm liệt phế, gương mặt tinh xảo vốn lãnh đạm của nàng bây giờ đã vặn vẹo.

Diêu Diêu tiểu loli này cực kỳ thân cận với Kỷ Thanh Vũ, chính là vì như thế nàng mới gia nhập đặc chiến doanh, trở thành phụ tá của Kỷ Thanh Vũ. Song phương bình thường thân cận giống như chị em ruột vậy, Kỷ Thanh Vũ giống như chị của nàng, thật tâm quan tâm tới nàng, hiện tại vì nàng mà bồi cả tính mạng của mình, làm cho nội tâm Diêu Diêu tràn ngập sợ hãi. Nàng thập phần sợ hãi sẽ mất đi người chị thân mật nhất này! Nàng trong tận thế coi trọng nhất chính là Kỷ Thanh Vũ, Nhạc Trọng, dù nam nhân này cứu mạng của nàng cũng chỉ xếp thứ hai mà thôi.

- Ah!!Đám súc sinh này dám bắt nữ nhân của tao!

Nhạc Trọng nhìn thấy Kỷ Thanh Vũ bị móng vuốt tứ giai Hỏa Diễm Điểu đâm xuyên qua thì hai mắt đỏ thẫm, ma viêm hai tay của hắn khởi động, hao phí 100 điểm tinh thần lực cùng 30 điểm thể lực, hai tay của hắn lập tức bộc phát hỏa diễm bá đạo, thân thể của hắn đẩy mạnh giống như hỏa tiễn lao thẳng qua phía của Hỏa Diễm Điểu.

Cơ hồ là trong một chớp mắt, Nhạc Trọng giống như đạn pháo đâm tới người của tứ giai Hỏa Diễm Điểu, hắn nhảy lên cao thế này thì bắt lấy một lông vũ của tứ giai Hỏa Diễm Điểu.

Hỏa Diễm Điểu dùng sức vỗ cánh, một cổ vòi rồng khủng bố lăng không hiện ra, mang theo tốc độ vượt qua Mach 2 khủng bố bay về phương xa, thoáng cái biến mất tại chỗ giống như lôi đình.

- Làm sao bây giờ? Thủ lĩnh bị tứ giai Hỏa Diễm Điểu mang đi.

Một tên chiến sĩ đặc chiến doanh nhìn qua phương xa và cau mày hỏi.

Một tên đại đội trưởng đặc chiến doanh thở dài, nói:

- Lập tức báo cáo tổng bộ!

Ở xa xa nhìn thấy Kỷ Thanh Vũ nhổ ra miệng ngụm máu tươi, Diêu Diêu thoáng cái quỳ trên mặt đất, lớn tiếng khóc rống lên, vô số nước mắt từ trong gương mặt nhỏ của nàng chảy xuống, giống như chân trâu rơi trên mặt đất.

- Đợi em! Chị ơi!Em nhất định sẽ tìm được chị. Em nhất định sẽ tìm được chị. Nhạc Trọng, van cầu anh nhất định phải cứu được chị! Van cầu anh! Cứu chị của em. Chỉ cần anh cứu chị của em, anh nói gì em cũng nghe!

Nhạc Trọng bò lên thân thể của Hỏa Diễm Điểu thì bị gió mạnh thổi qua, hắn cơ hồ giống như tro bụi cuốn bay đi. Nhưng mà bây giờ tố chất thân thể gấp mười lần người bình thường phát huy tác dụng, giúp hắn leo lên người của Hỏa Diễm Điểu.

- Đừng chết!Van cầu cô! Đừng chết!Cầu cô chờ tôi!Chư Thiên thần phật, chỉ cần các người hiển linh thì cứu Thanh Vũ một mạng, tương lai tôi sẽ tạo kim thân cho các người ở nhân gian.

Nhạc Trọng bị vòi rồng khủng bố của Hỏa Diễm Điểu quét qua thân thể, từng bước một bò lên, trong nội tâm lần đầu tiên cầu thần bái phật.

Nhạc Trọng chưa bao giờ tin thần phật mà chỉ tin chính mình, cho dù sau tận thế nghe được âm thanh của thần, nhưng mà hắn chỉ tin mình mà không tin thần linh. Cho dù gặp được tuyệt cảnh thì hắn cũng nghĩ biện pháp tự mình giải quyết. Lúc này hắn không có cách nào, chỉ có thể cầu xin thần phật, cầu xin được những thứ này giúp đỡ.

Hỏa Diễm Điểu dùng tốc độ Mach 2 bay trên bầu trời, loại tốc độ này thì gió biến thành lưỡi dao, trực tiếp cuốn bay người. Cho dù mạnh như Nhạc Trọng ở dưới trạng thái này cũng mấy lần suýt nữa bị thổi bay. Lúc này Hỏa Diễm Điểu không biết bay trên bầu trời bao nhiêu ngàn mét, nếu từ độ cao này té xuống, Nhạc Trọng dù sử dụng kỹ năng thao túng trọng lực cũng phải chết không thể nghi ngờ.

Nhạc Trọng dưới những cơn gió như đao bò tới trảo của Hỏa Diễm Điểu, hắn nhìn thấy Kỷ Thanh Vũ hai mắt đỏ thẫm.

Lúc này phần bụng của Kỷ Thanh Vũ đã bị Hỏa Diễm Điểu trảo xuyên thủng, hơn nữa trảo của nó còn xuyên qua phần bụng của Kỷ Thanh Vũ đâm gãy xương sống.

Nếu không phải tố chất thân thể của Kỷ Thanh Vũ thân vượt xa người bình thường, nàng hiện tại đã chết. Cho dù thân thể của nàng tố chất vượt xa người bình thường cũng khó tránh khỏi tử vong, máu tươi không ngừng từ bụng của nàng chảy ra ngoài, trong miệng chảy ra. Ánh mắt kiên định của nàng bây giờ đang từ từ tan rã

- Anh... Không nên... Đến... Khục!

Kỷ Thanh Vũ nhìn thấy Nhạc Trọng đang bò tới thì ánh mắt thanh tịnh sáng ngời và gian nan nói một câu, sau đó ho ra một ngụm máu tươi.

Nhạc Trọng hai mắt đỏ thẫm, nước mắt không tự chủ mà chảy xuống, hắn có chút điên cuồng lớn tiếng nói:

- Đừng nói chuyện!Đừng nói chuyện!Tôi muốn cô sống sót. Tôi muốn cô sống sót!Kỷ Thanh Vũ... Anh muốn em sống sót! Em tuyệt đối không thể chết!Anh thích em, I love you! Thỉnh em sống sót vì anh. Van cầu em!

Nhạc Trọng chưa bao giờ chủ động nói như vậy với nữ nhân. Trên thực tế lúc trước hắn vừa nhìn thấy Kỷ Thanh Vũ, đã bị mỹ nữ xinh đẹp, tràn ngập tự tin, khí chất ưu nhã, chiến đấu ưu hấp dẫn. Nhưng mà hắn vẫn đè nén cảm tình này, hơn nữa thỉnh thoảng còn chủ động nhớ nhung nữ hài xinh đẹp này, chuyện này tới nay chưa nói ra. Nhưng mà hôm nay nhìn thấy Kỷ Thanh Vũ sắp tử vong, hắn cũng nhịn không được nữa, hắn sợ hãi khóc lên, hắn sợ mình mất nàng, mất người mình yêu thương.

Kỷ Thanh Vũ nghe được Nhạc Trọng thổ lộ khóe miệng có chút khẽ cong, nghe được câu này so với lời tâm tình gì cũng tốt hơn. Khóe miệng nàng hơi động và muốn nói cái gì đó.

- Đừng nói chuyện!Cầu em, đừng nói chuyện!Nhìn anh đi! Anh nhất định sẽ cứu em ra ngoài! Anh nhất định sẽ cứu em!

Nhạc Trọng nhìn thấy Kỷ Thanh Vũ muốn nói cái gì đó, bỗng chốc bị sợ tới mức kinh hoàng, lớn tiếng kêu lên, đồng thời dùng cả tay và chân bò qua phía của Kỷ Thanh Vũ bên này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play