Trường mâu ma viêm đâm lên cánh cửa sắt thép và đốt nó nóng rực, lập tức đốt cháy một cái động lớn trên cánh cửa sắt thép và đâm qua phía Đạt Tư.

Đạt Tư thúc dục kỹ năng cánh cửa sắt thép lăng không hiện ra, sau khi ngăn cản trường mâu ma viêm lao tới thì sụp đổ.

- Đi chết đi!

Thời điểm Đạt Tư vừa mới ngăn cản trường mâu ma viêm của Nhạc Trọng thì Nhạc Trọng giống như quỷ mị xuất hiện ở sau lưng của Đạt Tư và vung tay lên, một đoàn hỏa diễm phong bạo bao phủ thân thể sắt thép của Đạt Tư hoàn toàn.

- Ah!! Ah!!

Đạt Tư đang ở trong cự nhân sắt thép bị ma viêm thiêu đốt thì thống khổ rống lên, áo giáp sắt thép này có thể ngăn cản công kích vật lý, thế nhưng mà ngọn lửa kia đốt lên người của hắn sẽ biến hăn thành than.

Sau khi thét lên hai tiếng, trong áo giáp của mình, Đạt Tư bị đốt thành than cốc, sau đó từng tấm thép nặn nề rơi xuống..

Nhạc Trọng sử dụng Ngạc Nha Cứ Nhận trực tiếp chém qua áo giáp của Đạt Tư lấy trang bị thần ma và tấm bản vẽ súng Laser cầm vào trong tay.

Kim Thắng Huyễn và đám lãnh đạo của hầm ngầm này nhìn nhau vài lần, chợt phân ra hai người đi lên nhặt trang bị trên thi thể của chiến sĩ Thiên Đường Thần Quốc.

Chỉ thấy ánh đao lóe lên, hai bàn tay của hai tên này bị chém đứt.

- Ah!Đau quá!Đau quá!

Hai người kia nhìn bàn tay đứt của mình ra rên rỉ thống khổ.

Sắc mặt Điền Hạo lạnh như băng bước đi lên.

Kim Thắng Huyễn vừa nhìn thấy Điền Hạo thì sắc mặt vui vẻ lớn tiếng nói:

- Là mày!Điền Hạo!Mày tới thật vừa vặn! Bắt thằng này lại, chỉ cần mày bắt thằng này lại thì tao sẽ cho mày biết tung tích của em gái mày ở đâu.

Trên mặt của Điền Hạo hiện lên thân sắc dữ tợn, một đao chém xuống, trực tiếp đem Kim Thắng Huyễn chém thành hai đoạn:

- Kim Thắng Huyễn! Mày là súc sinh, người nhà của mày cũng là súc sinh. Bọn mày giết em gái của tao, còn gạt tao làm tay chân của bọn mày. Đi chết đi, cặn bã!

Kim Thắng Huyễn bị chém thành hai khúc còn mang theo vẻ hoảng sợ trên mặt, vô số máu tươi từ trong thân thể của hắn bắn ra ngoài, các loại nội tạng rơi đầy đất. Một trưởng quan của hầm trú ẩn lấn nam bá nữ lại bị Điền Hạo giết.

- Đừng giết chúng tôi!Tất cả đều là do Kim Thắng Huyễn hắn một mình làm ra, không liên quan tới bọn tôi!

- Điền Hạo, anh giết người, anh điên sao?

"..."

Nhìn thấy Kim Thắng Huyễn tại bị chém thành hai khúc, những tên vốn là lãnh đạo sắc mặt biến thành tro tàn, nhao nhao mở miệng hoặc là chỉ trích, hoặc là cầu xin tha thứ.

Hồ Hải đi tới chỗ đám lãnh đạo kia và cười lạnh, nói:

- Điền Hạo, những thằng này khôn phải thứ gì tốt. Trừ Trường Thành, Mã Tiêu hai người này ra, còn lại tất cả đều là rác rưởi, cặn bã. Cơ hồ thường xuyên cùng chơi nữ nhân với nhau, đem những nữ nhân kia giày vò đến chết đi sống lại, đều là đám súc sinh này cả!

Trên có người tốt, hạ mới yên ổn. Sở vương thích eo nhỏ, trong nội cung nhiều người chết đói. Có dạng thủ lĩnh gì thì sẽ có dạng bộ hạ đó. Kim Thắng Huyễn là kẻ có sở thích biến thái, tra tấn nữ nhân, đám nhân vật chung quanh hắn đa số là như vậy. Truyền thống của Trung Hoa chính là tất cả vây quanh lãnh đạo, phụ trách cho lãnh đạo. Nhưng mà trong đám lãnh đạo này chỉ có hai người là không nhúng tràm, những người còn lại thường xuyên cùng Kim Thắng Huyễn lăng nhục nữ nhân.

- Tao giết đám súc sinh bọn mày.

Vừa nghĩ tới em gái của mình có khả năng bị đám lão đầu trung niên này lăng nhục, trong mắt Điền Hạo hiện ra hung quang và cầm Hắc Nha Đao thoáng cái tiến vào trong đám người chém lung tung.

Một đám lãnh đạo hầm trú ẩn này bị Điền Hạo chém giết, máu tươi cùng thi thể nhuộm đỏ cả khu vực.

Còn sót lại Trương Thành, Mã Tiêu hai người đều thối lui tới một góc, lạnh run nhìn qua Điền Hạo đang nổi điên.

Nhạc Trọng nhìn thấy Điền Hạo hai mắt đỏ thẫm và thần sắc điên cuồng, nói:

- Đủ rồi, dừng lại cho tôi! Anh đã bóa thù rồi, từ giờ phải nghe lệnh của tôi!

- Vâng!

Điền Hạo bị Nhạc Trọng quát lớn, lúc này mới khôi phục lý trí, yên lặng đứng sau lưng của Nhạc Trọng, lúc này trong mắt của hắn chớp động ánh mứt như tro tàn, cũng không có quá nhiều dục vọng muốn sống. Ở trong tận thế, hắn đã không có gì lo lắng, hắn hiện tại vì mệnh lệnh mà sống.

- Đem cameras giám thị bên ngoài cho tôi xem!

Nhạc Trọng nhìn Hồ Hán ra lệnh.

- Vâng! Nhạc lão đại!

Hồ Hán cung kính ứng một tiếng, nhìn qua mấy người kia ra lệnh:

- Đi đem cameras điều tra đưa cho Nhạc lão đại xem!

Mấy người tiến lên thao túng cameras giám sát bên ngoài.

Chỉ thấy bên ngoài Dương huyện có quân của Vạn Hùng Hội đã đánh tan Băng Tuyết cung, Đại Trung Hoa Đồng Minh hội bộ, nữ nhân của Băng Tuyết cung và chiến sĩ của Đại Trung Hoa Đồng Minh hội đều đang lẩn trốn , sụp đổ, tử thương vô số.

Trên bầu trời, mười hai khung trực thăng vũ trang hổ thưc cũng bị phá huỷ bảy chiếc, chỉ còn lại năm chiếc. Trực thăng vũ trang là binh khí chiến tranh uy lực lớn, nhưng mà người cường hóa cao cấp có thủ đoạn phá hủy nó. (Mấy chương trước tác giả ghi 10 chiếc trực thăng, chắc là ghi lộn nên mới thành 12 chiếc)

Nhạc Trọng cũng có thể ngưng tụ ma viêm một kích tiêu diệt trực thăng vũ trang, đương nhiên thể lực, tinh thần lực tiêu hao tuyệt đối không nhỏ. Không có vũ khí thích hợp, muốn đối phó trực thăng vũ trang trên trời là quá khó khăn.

Nhạc Trọng trực tiếp ra lệnh:

- Lập tức liên hệ với thành phố Quý Trữ cho tôi!

Trong căn cứ ngầm này cũng không thiếu radio liên lạc.

- Vâng!

Hồ Hán nhận được mệnh lệnh chợt ra lệnh cho thủ hạ.

Liên hệ rất nhanh được nối, Nhạc Trọng trực tiếp ra lệnh cho bên kia:

- Tôi là Nhạc Trọng! Vị trí của tôi hiện tại ở Dương huyện. Tôi lệnh cho sư bọc thép thứ nhất, doanh thứ hai, doanh đệ ba lập tức xuất động, đến Dương huyện trợ giúp. Ba doanh do Hồ Nghị tiến hành chỉ huy thống nhất.

- Vâng! Thủ lĩnh!

Ở bên kia truyền ra âm thanh của Vệ Trữ Quốc.

Vệ Trữ Quốc trung thành và tận tâm với Nhạc Trọng, năng lực của hắn tương đối bình thường, nhưng mà tư lịch đủ, lại trung tâm, bởi vậy Nhạc Trọng rời đi thì trên cơ bản chức thủ lĩnh do hắn tạm thời đảm nhiệm.

Nhạc Trọng nhìn qua Điền Hạo, Hồ Hán ra lệnh:

- Điền Hạo! Anh và Hồ Hán ở chỗ này khống chế cả khu hầm ngầm này. Hồ Hán, anh tổ chức nhân thủ đem mười hai khung trực thăng vũ trang kia bảo vệ cẩn thận, ngay cả người điều khiển cũng canh giữ cẩn thận.

Hồ Hán vừa mới đầu hàng Nhạc Trọng, Nhạc Trọng cũng không dám quá mức tin tưởng tên tiểu nhân thay đổi thất thương này, hắn phải xếp Điền Hạo ở bên nười Hồ Hán mới yên tâm.

- Vâng!

Hồ Hán cùng Điền Hạo hai người cung kính đáp.

Hồ Hán nhìn thấy Nhạc Trọng dễ dàng điều động đại quân, trong nội tâm có chút suy nghĩ không tốt bị nghiền nát không còn, không dám làm ra mấy chuyện loạn thất bát tao.

Nhạc Trọng bản thân mạnh mẽ như thế, nếu dưới trướng của hắn quá quân đội, Hồ Hán cho dù mang binh tạo phản cũng chỉ có một con đường chết. Hơn nữa Hồ Hán từ hôm nay sau trận chiến này cũng nhìn ra Nhạc Trọng cũng không phải là thế hệ nhân từ nương tay, nếu hắn phản loạn, chỉ sợ kết cục rất thảm,

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play