Đám tiểu quỷ vừa nghe như vậy thì lập tức hoan hô, một người lĩnh một miếng thịt hộp, cẩn thận từng li từng tí ăn từng ngụm nhỏ. Bọn nhỏ này đã hơn nửa năm chưa từng ăn thịt.

Ở trong tận thế, người có lực lượng và thế lực trải qua cuộc sống xa hoa thoải mái. Thế nhưng mà những người sống sót tầng dưới chót cuộc sống thập phần đáng thương, rất nhiều người trường kỳ ở trong trạng thái đói khát.

Đám tiểu quỷ thập phần hạnh phúc ăn những món thịt hộp này, hơn mười người đại hán được một tên nam tử răng hô, độc nhãn, dáng người khôi ngô đi vào trong gian phòng này.

Đỗ Cường hướng về Nhạc Trọng một ngón tay, sau đó vẻ mặt nịnh nọt hướng về kia tên răng hô đại hán nói ra:

- Tuần lão đại, chính là thằng này, trong tay còn có súng. Ngày hôm qua chính hắn nổ súng đấy.

Tuần lão đại quét nhìn qua Nhạc Trọng và tùy tiện uy hiếp nói:

- Móa!Đồ tàn phế, nơi này là địa bàn của lão tử, giao súng ra đây, nếu không lão tử trực tiếp đánh gãy hai tay của mày, biến màu thành phế vật tàn phế cả tay và chân.

Sau khi nói lời uy hiếp, ánh mắt Tuần lão đại chợt nhìn qua người của Ngụy Khiết, trong mắt của hắn hiện ra dâm quang, vui vẻ nói ra:

- Mẹ kiếp!Nơi này không ngờ còn có người đẹp như vậy, thật sự là lãng phí, tới đây cho lão tử chơi thoải mái nào!

Nói xong Tuần lão đại cũng không để ý ánh mắt của mọi người đang nhìn, trực tiếp thò tay vuốt toc của Ngụy Khiết.

Trong khu vực này, Tuần lão đại là tồn tại giống như thổ hoàng đế, trong tận thế, lễ nghi đạo đức hết thảy sụp đổ, hắn căn bản không quan tâm những người khác thấy hắn thế nào. Hắn là bạn của thủ lĩnh Đinh Trấn Trương Liễu Hà, chỉ cần hắn nói với Trương Liễu Hà, những nữ nhân này có bị gì thì hắn cũng không sao cả.

- Không muốn!Tuần lão đại!

Một cổ lửa giận từ trong lòng của Đỗ Cường dâng lên, hắn không thể không tiến lên một bước, ý đồ ngăn cản Tuần lão bắt lấy Ngụy Khiết.

- Rác rưởi đáng chết! Đi chết đi!

Tuần lão đại nhìn qua Đỗ Cường che trước mặt hắn thì trong mắt hiện ra hung quang và một quyền đánh lên người của Đỗ Cường, lực lượng gấp ba lần người bình thường bộc phát ra ngoài, đánh Đỗ Cường giống như khối bông nát đâm vào tường, phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt mất đi thần thái, biến thành thi thể rơi xuống đất.

Nhìn thấy một màn như vậy, đám tiểu quỷ, Ngụy Khiết, Lưu Hiểu Hồng trong mắt đều hiện lên ra nét sợ hãi. Một quyền có thể đánh chết người, bọn họ lần đầu tiên mới cảm thấy nhân loại đáng sợ như vậy.

Tuần lão đại chán ghét phun ra một ngụm nước bọt, nhìn Ngụy Khiết ác độc ra lệnh:

- Phi! Rác rưởi, chút nữa là phá tan hào hứng của lão tử. Mày bò qua liếm sạch giày cho lão tử.

Tuần lão đại trước tận thế là một nông dân địa vị thấp. Bởi vì hắn lớn lên xấu xí, hắn ở trong thành thị nhận hết khinh bỉ, rất nhiều nữ nhân thành thị nhìn hắn với ánh mắt khinh miệt. Chuyện này làm hắn tự ti và tức giận. Sau tận thế, sau khi hắn đạt được lực lượng thì phải trả thù nữ nhân, hắn thích nhất chính là nhìn những nữ nhân ngày xưa nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ bây giờ làm chó trước mặt của hắn.

Ngụy Khiết sắc mặt trắng nhợt, nàng không muốn làm, tuy không muốn bán đứng tôn nghiêm của mình.

- Thật sự là rác rưởi!

Nhạc Trọng nhìn Tuần lão đại lạnh lùng nói.

Tuần lão đại nghe vậy giận dữ thoáng quay đầu nhìn qua Nhạc Trọng rống to lên:

- Móa! Đồ tàn phế, mày nói cái gì? Tụi mày xông lên đánh gãy hai tay của nó cho tao, sau đó treo nó ở bên ngoài hong gió!

- Tiểu tử! Đi chết đi!

Bảy tên tráng hán trong mắt hiện ra nét điên cuồng trực tiếp xông qua phía Nhạc Trọng.

Ánh đao lóe lên, bảy tên tráng hán này nhảy tới trước người của Nhạc Trọng, thân thể của bọn họ chợt bị chém thành bảy tám đoạn, máu tươi cùng nội tạng trực tiếp rơi vãi trên đất, đem gian phòng biến thành căn phòng khủng khiếp.

Nhạc Trọng chậm rãi từ dưới đất đứng lên, cầm Ngạc Nha Cứ Nhận trong tay ánh mắt lạnh như băng đi tới trước người Tuần lão đại.

- Ah!

Nhìn thấy bảy tên tráng hán bị chém thành bảy tám đoạn, Tuần lão đại nhìn thấy cảnh này lập tức bỏ chạy điên cuồng, điên cuồng bỏ chạy ra bên ngoài.

Sắc mặt Tuần lão đại đại biến, hắn cho dù cầm Ngạc Nha Cứ Nhận như Nhạc Trọng thì hắn không cách nào chém giết bảy người một lúc, mà người trước mắt lại làm hời hợt, hiển nhiên là một cường giả đáng sợ tới cực điểm.

Tuần lão đại thoáng cái làm ra phán đoán, điên cuồng bổ nhào qua phía Ngụy Khiết, hắn chỉ có thể bắt người ta làm con tin, như vậy hắn có một đường sinh cơ.

Tuần lão đại vừa mới nhìn qua hướng Ngụy Khiết phương thì phóng lên trước một bước, một ánh đao lóe lên trên cổ của hắn, đầu của hắn lập tức rơi xuống đất, thi thể không đầu lập tức rơi xuống và máu tươi bắn lên cao.

Ngụy Khiết, Lưu Hiểu Hồng và đám tiểu quỷ trong phòng nhìn thấy một màn này, Trong mắt mọi người đều tràn ngập kinh hãi. Bọn họ căn bản chưa từng nhìn thấy người nào nhanh như Nhạc Trọng.

- Phản ứng không tệ! Đáng tiếc quá chậm!

Nhạc Trọng nhìn thi thể Tuần lão đại thì thân thể lóe lên rồi biến mất.

Sau một khắc Nhạc Trọng liền xuất hiện bên người tráng hán, đặt một đao lên cổ của tên tráng hán và nói:

- Mang tao đi tới chỗ Trương Liễu Hà!

- Vâng! Vâng!

Tên tráng hán sợ tới mức nói gấp, hắn căn bản không dám làm trái ý của Nhạc Trọng là tồn tại hung hãn giết người như ngóe.

Dưới sự dẫn dắt của tên tráng hán, Nhạc Trọng đi tới trước một căn biệt thự.

Tên tráng hán kia chỉ vào hướng biệt thự và nhìn Nhạc Trọng nói:

- Trương Liễu Hà ở tại chỗ này!

Cùng một thời gian, một tên mang khí tức thượng vị giả, hai tay vừa thô vừa to, sắc mặt khô vàng, hai mắt lại tinh quang chớp động, tên nam tử trung niên và tám người cường hóa túm tụm lại.

Trương Liễu Hà nhìn qua Nhạc Trọng và trong mắt ngưng trọng nói:

- Vị bằng hữu kia, tôi chính là Trương Liễu Hà. Giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì hay không?

Nhạc Trọng nhìn Trương Liễu Hà và lạnh lùng nói:

- Đinh Trấn bây giờ là của tao! Tao cho mày thời gian ba giây cân nhắc, hoặc là hiện tại đầu hàng làm bộ hạ của tao, hoặc là chết tại chỗ này!

Đinh Trấn ở vào giữa thành phố Tân Tề cùng thành phố Quý Trữ, tương lai Nhạc Trọng nhất định phải nhét khu vực này vào vị trí thống trị, nơi này hắn phải lấy vào trong tay của mình.

Một tên nam tử mặc áo giáp bằng kim loại, tóc xịt keo và tóc dựng cao lên trời, nhìn qua Nhạc Trọng chửi ầm lên, nói:

- Mẹ kiếp, trang bức à! Mày là tạp chủng ở nơi nào! Muốn chết có phải không?

Hàn quang trong mắt Nhạc Trọng lóe lên, gai độc trong tay nhắm vào đầu của tên nam tử này và bóp cò.

Phanh!

Đầu của tên nam tử tóc dựng đứng này nổ tung, hai máu đỏ trắng bắn ra tung tóe, rơi đầy đất.

Trong nội tâm Trương Liễu Hà phát lạnh và lập tức gào lên thật to.

- Động thủ!Giết hắn!

Trương Liễu Hà vừa dứt lời, Nhạc Trọng phát động kỹ năng Ảnh Bộ, như một mũi tên bước lên trước, giống như quỷ mỵ xông qua trước người của hắn.

Trong tay Nhạc Trọng cầm Ngạc Nha Cứ Nhận vung lên, một đao chém vào cổ của Trương Liễu Hà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play