Tù phạm cặn bã doanh ít nhất còn có thể ăn được no bụng, mà tù binh thì
mỗi ngày chỉ có thể húp cháo loãng và bánh mỳ để duy trì tánh mạng.
Đan Đông vừa húp cháo loãng một ngày thì dạ dày hắn đã bắt đầu kháng
nghị rồi, vừa nghĩ tới tương lai, trong lòng của hắn liền một mảnh băng hàn.
Nhạc Trọng nhìn Đan Đông thản nhiên nói:
- Mang theo người của anh đầu nhập vào tôi, làm việc cho tôi. Tôi có thể cho các anh áo cơm không lo, đạt được tôn trọng xứng đáng.
Những chiến sĩ Thiên Đường Thần Quốc đều là tinh nhuệ chiến lực kinh
người, đồng thời tinh thông điều khiển các loại pháo, tất cả đều là nhân tài mà Nhạc Trọng cần.
Đan Đông trong mắt lóe lên dị quang thử thăm dò nói:
- Nhạc Trọng tiên sinh. Chúng tôi chỉ là tù binh của anh. Cũng không có
nghĩa vụ hiệu lực cho anh. Thiên Đường Thần Quốc chúng tôi nguyện ý tiền trả tiền chuộc để mua lại tự do của chúng tôi, anh thấy thế nào?
Nhạc Trọng bất động thanh sắc nói:
- Như vậy các anh cứ ở lại trong trại tù binh là tốt rồi. Tù binh doanh
của chúng ta đãi ngộ chính là như vậy. Chờ Thiên Đường Thần Quốc kiếm đủ tiền chuộc đến rồi nói sau. Đúng rồi, chúng tôi ở đây không nuôi người
rảnh rỗi, dù là tù binh cũng phải công tác. Chính anh phảu chuẩn bị tâm
lý thật tốt.
Đan Đông vừa nghe đến Nhạc Trọng muốn cho tù binh công tác thì da đầu
run lên. Thức ăn của trại tù binh kém như vậy, ngay cả ăn cũng ăn không
đủ no. Một khi phải làm việc tốn thể lực, thân thể sẽ nhanh chóng suy
sụp. Trong tận thế này thân thể một khi suy sụp, vậy liền có nghĩa là
hắn chỉ có con đường chết.
Đan Đông hết sức nhanh chóng đã lựa chọn kính cẩn nghe theo Nhạc Trọng:
[CHARGE=20]
- Tôi nguyện ý dẫn đầu bộ hạ hiệu lực cho ngài!
Nhạc Trọng hết sức hài lòng trực tiếp hạ mệnh lệnh cho Đan Đông:
- Rất tốt, mang theo bộ đội của anh san bằng lâm dương khu cho tôi.
Lâm Dương Khu chính là khu vực mà Ngô Nham Hồng, Trần Thắng Dũng co đầu rút cổ.
Bộ đội của Nhạc Trọng lúc này đại đa số đều là Cường Hóa Giả thực lực
cường hoành, cũng không có pháo binh. Năng lực công phá tương đối yếu
kém, sau khi Đan Đông mang theo bộ đội pháo binh Thiên Đường Thần Quốc
gia nhập Nhạc Trọng liền bổ lấp đi sở đoản đó.
Ngay khi Nhạc Trọng hạ đạt mệnh lệnh thì một gã quan quân đi tới trước người của hắn báo cáo nói:
- Thủ lĩnh! Trần Thắng Dũng phái người cầu kiến.
Nhạc Trọng trong nội tâm khẽ động nói:
- Ah! Để hắn tới.
Một gã nam tử tuổi chừng 32 33, dáng người bình thường, tướng mạo bình thường đi đến trước người Nhạc Trọng vẻ mặt nịnh nọt nói:
- Ngài khỏe! Nhạc Trọng thủ lĩnh! Tôi là Lý Minh Tung thật cao hứng có thể gặp ngài!
Nhạc Trọng nhìn Lý Minh Tung, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi:
- Trần Thắng Dũng có lời gì muốn nói?
Lúc này Nhạc Trọng đã nắm giữ đại thế, toàn bộ thành phố Lan Sơn về cơ
bản đã bị hắn nắm giữ trong tay, hắn cũng không muốn nói nhiều lời với
loại tiểu nhân như Lý Minh Tung.
Lý Minh Tung thấy Nhạc Trọng cũng không nói nhảm với hắn nên cũng nói thẳng:
- Ưng Vương nguyện ý mang bộ đầu nhập vào ngài, hoàn toàn phục tùng sự
chỉ huy của ngài, hơn nữa phụ tá ngài khống chế toàn bộ thành phố Lan
Sơn cùng với thành phố Thái Sơn.
Nhạc Trọng nghe vậy trong nội tâm khẽ động.
Lúc này người sống sót Thái Lan của thành phố Lan Sơn trải qua chiến hỏa tử vong đã vượt qua bốn vạn người, dù như thế, trong thành phố Lan Sơn
vẫn có mười một vạn người sống sót Thái Lan. Đồng thời Nhạc Trọng cũng
rõ, trong thành phố Thái sơn cũng có vài vạn người sống sót Thái Lan.
Nếu dân bản địa như Trần Thắng Dũng nguyện ý đầu nhập vào Nhạc Trọng,
như vậy Nhạc Trọng có thể dễ dàng khống chế hơn mười vạn người sống sót
Thái Lan này.
Nhạc Trọng bất động thanh sắc nói:
- Ông ta có điều kiện gì?
Lý Minh Tung do dự một chút, trực tiếp nhìn Nhạc Trọng dùng tiếng Hoa Hạ nói:
- Ưng Vương hi vọng ngài có thể hạ thủ lưu tình. Không nên giết quá nhiều người Thái Lan vô tội.
Ngô Nham Hồng bên này trắng trợn đồ sát người Hoa rất nhiều người đều
rõ. Mà Nhạc Trọng cũng không phải loại lương thiện gì, chỉ riêng ở la
thôn trấn đã có hơn bốn nghìn tên người sống sót Thái Lan bị hắn giết
chết trả thù. Hang ổ phần tử dân tộc cực đoan như thành phố Lan Sơn rơi
vào trong tay Nhạc Trọng, Trần Thắng Dũng lo lắng Nhạc Trọng dưới sự
giận dữ sẽ trực tiếp tàn sát sạch sẽ người Thái Lan trong thành phố Lan
Sơn.
Trong chiến tranh, chuyện đồ sát bình dân coi như ở hiện đại cũng nhìn
mãi quen mắt, trong những khu xung đột liên tiếp không ngừng, thường
xuyên sẽ có chuyện mảng lớn mảng lớn bình dân bị đồ sát tập thể. . . Cận đại sử của Hoa Hạ quốc càng có giết chóc trắng trợn ở Nam Kinh.
Trần Thắng Dũng cũng lo lắng Nhạc Trọng dưới sự giận dữ, trực tiếp giết
sạch toàn bộ người sống sót Thái Lan trong thành phố Lan Sơn. Trần Thắng Dũng tuy rằng cũng không phải người tốt lành gì. Nhưng bảo hắn ngồi
nhìn hơn mười vạn đồng bào bị người đồ sát, hắn cũng làm không được.
Nhạc Trọng trầm tư một chút nói thẳng:
- Những tên cặn bã tay dính nhân mạng người Hoa tao đều sẽ không bỏ qua! Những gia hỏa không tham dự đồ sát người Hoa tao có thể tha cho bọn hắn một mạng. Đây là điểm mấu chốt của tao, mày trở về nói với Trần Thắng
Dũng. Còn có chỉ cần hắn thiệt tình đầu nhập vào tao, tao có thể cho hắn một chức đoàn trưởng. Mày về đi!
Trần Thắng Dũng nếu đầu nhập vào Nhạc Trọng, sẽ trợ giúp hắn khống chế
hơn mười vạn người sống sót Thái Lan. Nhạc Trọng hứa cho hắn làm đoàn
trưởng cũng không làm khó dễ. Một cái đoàn có lớn có nhỏ, có thể là 900
người cũng có thể là 1500 người, có thể trang bị vũ khí lạnh cùng có thể toàn bộ trang bị súng trường tự động hoá .
Chỉ cần Trần Thắng Dũng rơi vào trong tay Nhạc Trọng, Nhạc Trọng có rất nhiều biện pháp đắn đo hắn.
Lý Minh Tung cung kính đáp:
- Vâng!
Ngay lúc Lý Minh Tung sắp ly khai khỏi phòng thì sau lưng của hắn truyền đến thanh âm lạnh như băng của Nhạc Trọng:
- Còn có. Tao muốn thủ cấp của Ngô Nham Hồng làm đầu danh trạng của Trần Thắng Dũng. Nếu như hắn làm không được, như vậy năng lực của hắn cũng
quá kém. Tao chỉ có thể cho hắn một chức phó doanh trưởng. Tao chỉ cho
hắn thời gian một ngày, một ngày sau đó nếu hắn không mang theo binh tới thì cũng đừng trách tao không khách khí.
Lý Minh Tung nói:
- Vâng!
Đan Đông nhíu mày lại hỏi Nhạc Trọng:
- Thủ lĩnh! Hiện giờ tôi còn cần mang binh đi đánh Lâm Dương Khu không?
Nhạc Trọng nói:
- Đi chuẩn bị sẵn sàng. Chờ đợi mệnh lệnh của tôi.
Trần Thắng Dũng nói cũng không tin hoàn toàn được. Nhạc Trọng đã làm tốt chuẩn bị chiến đấu, một khi bên phía Trần Thắng Dũng xảy ra vấn đề. Hắn sẽ thông qua phương thức vũ lực tiêu diệt một chút hạt giống cuối cùng
của Thái quân.