Khi bọn hắn
sát hại người ngoại quốc, chỉ cảm thấy như mình giết chết một con trư
cẩu, không hề có chút cảm giác tội ác. Nhưng một khi tộc dân của bọn hắn bị giết, lại tràn ngập phẫn nộ như những con chó dữ.
Một gã nam tử trẻ tuổi cao chừng 1m70, tướng mạo anh tuấn, xương gò má
nhô cao, trên người bao phủ khí chất thiết huyết trầm giọng nói:
- Tướng quân, hẳn là người Hoa Hạ! Người của chúng ta xem qua hiện
trường, đồng bào của chúng ta ở trong trấn toàn bộ bị người giết chết.
Nhưng đám nữ nhân người ngoại quốc kia lại được người cứu đi rồi!
Nam tử trẻ tuổi này là một trong những tiến hóa giả thiên tài dưới trướng Ngô Nham Hồng, tên là Huyết Đồ Phu Trương Mãn Húc.
Trương Mãn Húc là một trong năm người tiến hóa có được song thuộc tính
trong số mười lăm vạn dân cư dưới trướng Ngô Nham Hồng. Sức chiến đấu
đứng đầu trong tứ kiệt trẻ tuổi của Đại Thái đế quốc. Từng trấn áp thật
nhiều thế lực nước ngoài, tay dính đầy máu tươi. Hắn cũng là một trong
những thành viên kỳ thị chủng tộc vô cùng cực đoan.
Trải qua đoạn thời gian phát triển, Ngô Nham Hồng gồm thâu không ít thế
lực bản địa, hơn nữa công chiếm Lan Sơn thị, lấy được phát triển thật
lớn, thế lực càng bành trướng thật nhanh.
[CHARGE=20]
Một gã nam tử trẻ tuổi mắt trái đeo băng đen che kín, da thịt ngăm đen, khí chất thập phần trầm ổn mỉm cười nói:
- Chuyện này đối với chúng ta mà nói cũng không phải là không có ưu đãi! Chỉ cần đem chuyện này công bố ra ngoài, đám người Lôi Kinh Kiệt sẽ
phải ngậm miệng, không còn tiếp tục che chở đám ngoại quốc kia nữa!
Tên nam tử trẻ tuổi đeo băng đen mắt trái tên là Linh Lạc, cũng là một
trong tứ kiệt Đại Thái đế quốc, lực chiến đấu của hắn tuy không bằng
Trương Mãn Húc nhưng làm người thật thông minh.
Vô luận ở thế lực nào đều không có chuyện mọi người đồng lòng cùng nhau. Bên trong thế lực của Ngô Nham Hồng cũng có người không đồng ý cách đối đãi của Ngô Nham Hồng đối với người nước ngoài. Lôi Kinh Kiệt chính là
nhân vật đại biểu cho những người phản đối. Đương nhiên thế lực của Lôi
Kinh Kiệt rất mỏng manh, bọn họ cũng không dám trắng trợn phản kháng Ngô Nham Hồng, chỉ ở trong phạm vi khả năng cho phép yên lặng trợ giúp
người nước ngoài.
Bất kỳ thế lực nào cũng có người tốt lẫn kẻ xấu, cho dù dưới trướng của
Nhạc Trọng cũng có những tên súc sinh biến thái đối đãi người nước ngoài tàn nhẫn.
Một gã nam tử trẻ tuổi gương mặt xấu xí, ngũ quan vặn vẹo, răng vàng miệng hô nhướng mày nói:
- Là ai làm? Chẳng lẽ là thực vật ma nữ Trần Dao?
Người này cũng thuộc một trong tứ kiệt tên Nguyên Hòa. Gương mặt xấu xí, tâm linh vặn vẹo, nếu có người đem tướng mạo ra trào phúng hắn, hắn sẽ
lập tức giết chết đối phương, thủ đoạn cực kỳ hung ác cay độc.
Linh Lạc thoáng trầm tư một chốc lắc đầu nói:
- Không phải Trần Dao! Thủ đoạn của nàng không độc ác như vậy! Hơn nữa
nàng mới bị chúng ta đánh tan, không có năng lực làm ra chuyện đó!
Trương Mãn Húc cười tự tin, hai mắt sáng lên nhìn Ngô Chí trầm giọng nói:
- Mặc kệ hắn là ai vậy, dám ra tay đối với chúng ta, kết cục chỉ có con
đường chết. Tướng quân, xin cho tôi dẫn người đem bọn hắn tiêu diệt!
Trong mắt Ngô Chí chợt lóe dị quang, lộ vẻ mỉm cười nói:
- Được! Trương Mãn Húc, tôi sẽ phái anh đi tiêu diệt loạn phỉ, anh cần bao nhiêu nhân thủ?
Trương Mãn Húc liếm liếm môi, trong mắt chớp động vẻ tàn nhẫn khát máu:
- Ba mươi cao thủ Lang Nha doanh là đủ rồi!
Ngô Chí trực tiếp đồng ý:
- Được!
Làm đại tướng tâm phúc của Ngô Nham Hồng, Ngô Chí tuy không thể điều
động toàn bộ Lang Nha doanh nhưng điều động ba mươi cao thủ cũng không
thành vấn đề.
Theo thế lực của Ngô Nham Hồng phát triển, cao thủ dưới trướng hắn cũng
nhanh chóng tăng cường. Số lượng cao thủ trong Lang Nha đoanh đã vượt
qua ba trăm người, đã trở thành cao thủ doanh thực sự.
- Tạ tướng quân!
Trong mắt Trương Mãn Húc hiện lên ánh sáng, đi ra ngoài chiến đấu cũng
có ý nghĩa hắn có thể tùy ý giết hại địch nhân. Hắn thích cảm giác nắm
giữ sinh tử của người khác trong tay, cảnh tượng địch nhân thống khổ kêu rên dưới đao của hắn.
Bên trong một nơi bí ẩn của Lan Sơn thị, một nhóm người Thái ngồi bên trong.
Một người trung niên trong mắt hiện lên vẻ căm giận:
- Lần này đám người ngoại quốc kia làm thật sự là ác độc! Bọn hắn đã
giết hại hơn bảy trăm đồng bào của chúng ta! Chúng ta không thể tiếp tục trợ giúp bọn hắn! Tuy rằng thật sự có lỗi nhưng tôi muốn rút khỏi hội!
- Tôi cũng muốn rút khỏi hội! Đám người kia thật sự là quá tàn nhẫn! Tôi không muốn tiếp tục trợ giúp bọn hắn!
- …
Từng người đi tới trước mặt Lôi Kinh Kiệt thi lễ với hắn, nhưng sau đó
xoay người rời khỏi phòng. Những người này đều là người bản địa có lương tâm không đành lòng nhìn cách đối xử của Ngô Nham Hồng đối đãi với
người ngoại quốc. Nhưng sau khi nghe được tin có hơn bảy trăm đồng bào
bị giết chết, bọn họ phẫn nộ đòi rời khỏi hội trợ giúp người nước ngoài
tỏ lòng căm phẫn của mình.
Lôi Kinh Kiệt yên lặng chào lại những người kia, cảm tạ họ đã trợ giúp, đồng thời trong lòng tràn ngập chua xót thầm nghĩ:
- Xem ra đã có một tên ác ma từ bên Hoa Hạ đi tới Thái Lan của chúng ta!
Lôi Kinh Kiệt là người không thích chủ nghĩa kỳ thị chủng tộc, hắn biết
rõ ở nước ngoài có vô số kỳ nhân dị sĩ, hắn luôn chủ trương cùng người
ngoại quốc chung sống hòa bình, đối xử tử tế với công dân nước ngoài.
Nếu trước cuối thời sẽ không ai dám có tư tưởng phân biệt chủng tộc kiểu này, cũng sẽ không dễ dàng đắc tội với người ngoại quốc. Nhưng cuối
thời đột nhiên tiến đến, trật tự hỏng mất, chủ nghĩa chủng tộc cực đoan
là thứ có thể nhanh chóng hội tụ lòng người nhiều nhất, biến thành một
con đường riêng phát triển. Bởi vậy Ngô Nham Hồng lợi dụng cơ hội như
thế, dã tâm bành trướng, vì vậy hắn mới nêu cao lá cờ phân biệt chủng
tộc, ngưng tụ những phần tử kỳ thị chủng tộc cực đoan, đạt được sự ủng
hộ của bọn họ.
Gặp phải hoàn cảnh như vậy, Lôi Kinh Kiệt chỉ có thể bất đắc dĩ thuận
theo đại thế, đồng thời dùng khả năng của mình đi trợ giúp người ngoại
quốc. Nhưng lần này hắn nghe được tin tức một tiểu trấn bị diệt sạch,
trong lòng liền phát lạnh, biết được có một tên ác ma ngoại quốc đã tiến vào quốc gia của bọn họ.
Lôi Kinh Kiệt thập phần thông minh, hắn biết rõ một kẻ có thể không chút lưu tình hạ lệnh xử quyết hơn bảy trăm người, hơn nữa còn có thể đánh
bại lực lượng phòng ngự của một tiểu trấn, cường giả như vậy đại biểu
cho thực lực như thế nào.
Lôi Kinh Kiệt nhìn lên bầu trời, trong lòng cầu nguyện:
- Hi vọng thần linh có thể phù hộ cho quốc gia chúng ta! Cho chúng ta vượt qua trận kiếp nạn này!
Ngay một khắc cuối thời phát sinh, thanh âm của một người tự xưng là
thần vang lên trong đầu óc mọi người, dưới tình huống như vậy chủ nghĩa
duy vật đã sụp đổ, vô số người biến thành tín đồ tôn giáo. Bởi vậy đủ
loại tà giáo cũng bắt đầu thịnh hành trong cuối thời.
Sở dĩ Thông Thiên thần giáo có thể hấp thu được nhiều tín đồ như vậy, cũng có quan hệ rất lớn tới thanh âm tự xưng là thần kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT