Đúng lúc này một đạo quang mang chớp động, rơi ngay trước đoàn xe của Nhạc Trọng, chợt nổ tung, oanh ra một động lớn ngay trên đất tuyết, một gã nam tử dáng người khôi ngô cao chừng 1m74 tay cầm cung lớn bằng thanh đồng chậm rãi đi ra.

Tên nam tử nhìn chằm chằm đoàn xe của Nhạc Trọng, trong mắt chớp động hung quang như lang sói, đồng thời rút một mũi tên bằng xương trắng chỉ ngay đoàn xe:

- Dừng xe! Một mũi tên này chính là cảnh cáo! Tiếp theo sẽ bắn vào trong xe!

Tên nam tử kia nói tiếng Thái Lan, Minh Giai Giai liền phiên dịch lại cho Nhạc Trọng.

- Dừng xe!

Nhạc Trọng liền ra lệnh, đồng thời lập tức bước xuống xe Hummer.

Tên nam tử bắn ra mũi tên có thể phá hủy một cỗ xe Hummer, bởi vậy lúc này Nhạc Trọng mới hạ lệnh mọi người dừng xe.

Hai mươi bốn cao thủ cường hóa giả hơn 40 cấp dưới trướng Nhạc Trọng vừa xuống xe liền cầm súng ngắm, ống phóng rốc két, máy phóng lựu đạn cùng trọng súng máy đường kính 12.7mm nhắm ngay tên nam tử cầm cung kia.

Trước mặt hỏa lực hung mãnh hiện đại hóa, cho dù một con biến dị thú nhị giai cũng phải bị oanh thành tro.[CHARGE=20]

Chứng kiến một màn kia, sắc mặt tên nam tử cứng đờ, trên mặt thoáng hiện khổ sắc, mồ hôi lạnh chảy ròng. Hắn vốn cho rằng đoàn xe này chỉ là xe bình thường, lực phòng ngự thật thấp. Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới trong đội xe kia lại có được nhiều cao thủ như vậy. Hắn có thể cảm giác được nhiều ánh mắt thật nguy hiểm bồi hồi trên cơ thể hắn, chỉ cần hắn hơi có động tác sẽ bị trực tiếp bắn gục. Thực lực của hắn rất mạnh nhưng hắn mơ hồ cảm giác hai mươi bốn người đối diện không có người nào yếu hơn hắn.

Nhạc Trọng nhìn nam tử cầm cung lạnh lùng nói:

- Bỏ cây cung của anh xuống! Đầu hàng vô điều kiện! Nếu không ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của anh!

Tên nam tử nghe được Nhạc Trọng nói tiếng Trung văn, trong mắt thoáng hiện dị quang liền cầm đại cung ném xuống đất, dùng Trung văn nhiệt tình nói:

- Anh là người Hoa Hạ! Tôi cũng vậy, tôi gọi là Lý Thế Dân. Chúng ta là đồng hương, tôi đầu hàng!

Đối mặt với hỏa lực hung hãn như thế Lý Thế Dân lập tức biến thành ngoan ngoãn. Hắn có thực lực mạnh, nhưng nếu bị trọng súng máy bắn trúng hắn cũng phải lên tây thiên.

- Lý Thế Dân?

Nhạc Trọng nghe được tên này trong mắt nhất thời hiện lên vẻ cổ quái, đây là tên của hoàng đế thời Đường triều, thậm chí lại có người đặt tên sử dụng, thật sự làm hắn thấy mới lạ.

Lý Thế Dân cười khổ một tiếng nói:

- Đây là tên hoàng đế Đường triều, năm xưa khi cha tôi đặt tên, vì muốn tôi có vẻ khí phách một chút nên đã đặt tên này!

Vì cái tên này mà lúc học tiểu học cùng trung học hắn nếm không ít đau khổ.

Nhạc Trọng nhìn Lý Thế Dân tò mò hỏi:

- Tôi là Nhạc Trọng, Lý Thế Dân, thực lực của anh không kém, vì sao lại đi làm nghề đánh cướp?

Mũi tên của Lý Thế Dân đủ sức oanh phá một chiếc xe thiết giáp, rõ ràng là một cường hóa giả thực lực cực mạnh. Một cường hóa giả mạnh mẽ như vậy lẽ ra không cần ưu sầu vì thực vật. Họ có thể tự do qua lại trong thi đàn vào các thôn trấn tìm thực vật, hoặc vào rừng liệp sát biến dị thú tìm thịt để ăn.

Độc hành hiệp thực lực cao cường ở trong cuối thời thật sự là không ít. Nhạc Trọng có nghe nói qua trong Quý Trữ thị cũng có vài thiên tài tiến hóa giả thực lực cực kỳ đáng sợ, vì muốn đề cao thực lực họ còn đi thẳng vào trong Đại Dung sơn mạch không ngừng tìm kiếm biến dị thú săn giết thăng cấp.

Lý Thế Dân lâm vào trong trầm mặc.

Nhạc Trọng nhìn hắn nói:

- Bỏ đi, anh không muốn nói tôi cũng không miễn cưỡng anh. Xem ở mặt mũi cùng là đồng bào, tôi tha mạng cho anh! Đi theo tôi! Chỉ cần giết chết một trăm địch nhân cho tôi, tôi sẽ trả tự do cho anh!

Lý Thế Dân nhảy ra cướp đường Nhạc Trọng đương nhiên không dễ dàng buông tha cho hắn, nhưng cũng không bắt buộc Lý Thế Dân hoàn toàn phải trung thành với hắn, mà cho hắn phương pháp có thể lấy lại được tự do. Cứ như vậy Lý Thế Dân vì tự do chỉ có thể trở thành một thanh đao nhọn trong tay Nhạc Trọng.

Lý Thế Dân biến sắc nhìn chằm chằm Nhạc Trọng chậm rãi nói:

- Nhạc Trọng, có thể thương lượng hay không! Hiện tại anh thả tôi, tôi sẽ báo đáp anh sau!

Bạch Tiểu Thắng đứng sau lưng Nhạc Trọng vẻ mặt không kiên nhẫn, thân hình chợt lóe nhanh như quỷ mị xuất hiện sau lưng Lý Thế Dân, trực tiếp cầm ám ma đao kề lên cổ hắn hung hăng uy hiếp:

- Nói thật hay! Anh đúng là quá vô nghĩa! Đừng lãng phí thời gian của chúng tôi, không đáp ứng tôi sẽ chém đầu của anh!

Bạch Tiểu Thắng vốn đang rúc trong Quý Trữ thị chơi đùa cùng mỹ nữ, trải qua cuộc sống xa hoa trụy lạc xa xỉ. Bỗng dưng bị Nhạc Trọng lôi ra ngoài, trong tim của hắn đương nhiên nghẹn lên một cỗ tức giận, nhưng lại không tiện phát tiết với Nhạc Trọng, chỉ đành trút xuống với địch nhân. Thực lực của hắn tuy mạnh mẽ nhưng cho tới bây giờ đều không có chí lớn cũng không có dã tâm, trong lòng hắn chỉ nghĩ làm sao ngủ thêm được nhiều mỹ nữ.

- Thật nhanh!

Lý Thế Dân cảm thụ được lưỡi đao lạnh lẽo gác trên cổ, trong lòng thoáng kinh hãi. Với tốc độ của Bạch Tiểu Thắng, một khi bị hắn tiến vào trong phạm vi hai mươi thước chung quanh Lý Thế Dân tuyệt đối không phải là đối thủ.

Lý Thế Dân cười khổ một tiếng nói:

- Nhạc Trọng, tôi đáp ứng anh. Nhưng tôi có chút việc cần thương lượng với anh một chút!

Lý Thế Dân có thể cảm ứng được cỗ sát khí đáng sợ tản ra trên người Bạch Tiểu Thắng, nếu hắn dám nói không nhất định sẽ bị người kia chém đầu không chút do dự. Trong cuối thời trật tự hỏng mất, người chết trong thành phố cũng chỉ là việc bình thường, càng không cần nói tới ở rừng sâu núi hoang.

Nhạc Trọng cũng không phải người không chịu giảng đạo lý, nhìn Lý Thế Dân nói:

- Anh nói!

Lý Thế Dân liền chậm rãi đem lai lịch của mình nói ra.

Trước cuối thời Lý Thế Dân là sinh viên năm thứ tư, hắn cùng nhóm bạn thừa dịp nghỉ hè đi tới Thái Lan du lịch. Nhưng dị biến đột nhiên phát sinh, vô số người trong chớp mắt biến thành tang thi. Trước cuối thời Lý Thế Dân vẫn thường xuyên đến phòng tập thể thao rèn luyện thân thể, vì vậy tố chất thân thể hết sức xuất sắc, lúc hắn bị ép buộc vào tuyệt lộ dùng mộc bổng tân thủ giết ra một con đường máu, trở thành cường hóa giả, hơn nữa đã cứu được không ít người.

Từ đó Lý Thế Dân phải luôn luôn luôn bảo hộ những người kia, tận lực giãy dụa tìm cách sinh tồn trong cuối thời. Nếu như chỉ có một mình hắn, với thực lực của hắn tự nhiên có thể sống thật tiêu sái vô cùng. Nhưng phải đi tìm thực vật cho một đám người, hắn chẳng khác gì một bảo mẫu bề bộn khổ cực như một con trâu không ngừng đôn đáo tìm thực vật suốt ngày đêm.

Ở khu vực này là phạm vi thế lực của Ngô Nham Hồng, Lý Thế Dân thân là người Hoa đương nhiên biến thành đối tượng bị bài xích. Rất nhiều cao thủ đều đi ra bao vây tiễu trừ hắn, đã vài lần đưa hắn vào hiểm tử nhưng hắn vẫn còn sống, luôn may mắn chạy thoát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play