Trương Tâm nhìn qua bọn nhỏ đang ăn ngấu nghiến bát cháo rau dại mà nàng vừa bở, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Quá đáng giận. Tại sao thủ lĩnh nơi này lại có thể đối xử với con nít như vậy? Hắn còn nhân tính không?

Vương Phương bị Trương Tâm nói làm giật mình, lập tức nhìn Trương Tâm quát lớn:

- Chớ nói lung tung! Chúng ta bây giờ chẳng phải đang ở trong địa bàn của người ta sao? Cô muốn chết phải không?

Trương Tâm trừng mắt nhìn Vương Phương, không nói chuyện. Nàng không phải đồ đần, chỉ có điều quá tức giận mà thôi. Nơi này chính là địa bàn của Vương Quang Hổ, nàng vô cùng tinh tường chuyện này.

Nhưng mà tiểu hài tử của Trường Quang Thôn sức ăn kinh người, sau khi ăn sạch sẽ một bát cháo rau dại kia thì liếm cái chén sạch sẽ.

Sau khi ăn xong những đứa bé kia lại chạy ra bên ngoài.

Ở bên ngoài có một tên lưu manh đang cầm súng tiểu liên 81 đá vào một tiểu hài tử, kẹo và bánh bích quy trên người tiểu hài tử này chợt rơi vãi trên mặt đất.

- Tiểu hầu tử nha, thu hoạch không tệ lắm! Bánh bích quy áp súc, kẹo que, ha ha, thứ tốt đấy!

Tên phần tử võ trang kia cười ha hả, nhìn qua đám tiểu hài tử còn lại quát lên.

- Đều đem thứ tốt trên người giao ra đây, nếu không lão tử đánh chết các ngươi.

Nhìn thấy tên phần tử vũ trang kia xuất hiện, trong mắt tất cả tiểu hài tử đều hiện ra vẻ sợ hãi, do dự một hồi đem kẹo, bánh bích quy trong ngực móc ra, đưa cho tên phần tử vũ trang kia.

Nhìn thấy cảnh này Tô Như Tuyết rốt cục cũng nhìn không được nữa, nàng đứng lên nhìn qua tên phần tử vũ trang và quát lớn:

- Tại sao có người như anh vậy? Đoạt đồ của con nít, anh có cảm thấy xấu hổ hay không?

Ánh mắt tên phần tử vũ trang kia nhìn chằm chằm vào Tô Như Tuyết, lớn tiếng cười nói:

- Bò sữa lớn, chuyện của lão tử không cần cô quản! Nếu cô nguyện ý thì hiện giờ ra ngoài này bắn pháo với lão tử, lão tử sẽ đem những vật này bồi thường cho chúng. Coi như tiền chơi gái. Ha ha ha!

Tô Như Tuyết tức giận toàn thân phát run, lớn tiếng mắng:

- Anh là hỗn đản, anh quá vô sỉ!

Tô Như Tuyết tiếp nhận giáo dục cao đẳng, nàng mắng chửi người cũng chỉ biết có hai câu này.

Tên phần tử vũ trang kia nhìn qua Tô Như Tuyết cười nhạt một chút:

- Cô còn dám mắng lão tử? Hắc! Cô chỉ có thể càn rỗ bây giờ mà thôi. Nếu ở dưới khố của lão tử thì sẽ kêu rên cả ngày đấy.

Nói xong tên phần tử vũ trang kia quay người rời đi.

Tô Như Tuyết ngồi lại vị trí của mình, nhịn không được tức giận nói ra:

- Đây là địa phương nào, tại sao lại có cặn bã như thế?

Trần Dao cười khổ một tiếng nói:

- Nơi này là thế lực như thổ phỉ. Chúng ta có lẽ tiến vào ổ cướp rồi.

Trương Tuyền sợ hãi vô cùng nói ra:

- Chúng ta sẽ như thế nào?

Trong thế lực này tiểu hài tử chẳng những ăn không đủ no bụng, còn bị tùy ý khi dễ. Trương Tuyền cực kỳ sợ hãi vào tương lai của mình. Hơn nữa thế lực này không có quan tâm tới nam nữ ngang hàng, ưu tiên nữ nhân gì đó. Từ thức ăn thì có thể thấy được chủ nhân nơi này hoàn toàn không xem các nàng là người.

Lộ Văn khẽ cười nói:

- Không cần lo lắng, Nhạc Trọng ca ca sẽ có biện pháp!

Lộ Văn thập phần tin tưởng Nhạc Trọng, tin tưởng hắn nhất định có biện pháp mang mọi người rời khỏi nơi này.

- Thật tốt, có Nhạc Trọng bảo hộ thì cho dù như thế nào thì nàng cũng không bị gì cả.

Viên Doanh có chút ghen ghét nhìn Lộ Văn một cái. Trên đường đi nàng hiểu rất rõ ràng, biết rõ Nhạc Trọng đối với Lộ Văn chiếu cố có thừa. Nếu như xảy ra chuyện gì, bị ném bỏ tuyệt đối là các nàng, là những người không có quan hệ lớn tới Nhạc Trọng.

Chư nữ liếc nhau, trừ Kỷ Thanh Vũ, Lộ Văn ra thì những nữ hài còn lại cảm thấy mây đen đang bao phủ trên đầu của mình. Triệu Lệ càng ôm con của mình và vô cùng sợ hãi với tương lai.

Trong chư nữ cũng chỉ có Triệu Lệ, Vương Phương là những người không có cho tiểu hài tử đồ ăn vặt. Nhìn thấy tao ngộ của hài tử trong Trường Quang Thôn thì Triệu Lệ càng lo lắng tương lai của con trai mình.

Ở trên bàn cơm, Nhạc Trọng cũng không khách khí ăn thịt gà, ốc đồng xào các loại. Những đồ ăn bình thường này trong thời điểm tận thế là quá khó có được. Tại thành phố Lôi Giang Nhạc Trọng ăn từng bữa cơm là thịt, lạp xưởng hun khói các loại thực phẩm chín, hương vị thịt gà gần như quên đi.

Không lâu sau thì một bàn thức ăn đã hết sạch, chỉ còn lại có ba cái bánh bao trắng đặt trên bàn.

Hai nữ người đi tới, đem súp tàn thịt nguội trên bàn dọn đi, chỉ để lại ba cái bánh bao trắng trên bàn.

Vương Quang Hổ nhìn qua Nhạc Trọng cười cười, lại nhìn qua hậu viện nói một câu:

- Nhạc Trọng huynh đệ! Vì chúc mừng quen biết của chúng ta ngày hôm nay, để cho tôi tặng các vị mấy món đồ vật. Các người tiến lên đi.

Vương Quang Hổ vừa dứt lời thì sáu nữ nhân mang theo trang sức trang nhã từ trong hậu viện đi ra ngoài, phân biệt quỳ gối trước người Vương Quang Hổ cùng Lôi Chấn, hai người bóp chân cho Vương Quang Hổ, Lôi Chấn.

Vương Song nhìn qua sáu nữ nhân vây quanh bóp chân cho Vương Quang Hổ, Lôi Chấn, trong mắt hiện ra thần sắc không thể tin nổi. Vóc người và tư sắc của sáu nữ nhân này không có tệ, khí chất cũng cao quý. Nếu là trước kia sẽ có không biết bao nhiêu nam nhân truy cầu như chúng tinh ủng nguyệt, bây giờ lại thành thành thật thật quỳ gối trước người Vương Quang Hổ, Lôi Chấn bóp chân. chuyện này làm cho Vương Song có chút không dám tin tưởng.

Vương Quang Hổ nhìn qua Nhạc Trọng cười nhạt một tiếng nói:

- Nhạc Trọng huynh đệ, trong nữ nhân này nhìn trúng ai cứ nói thẳng. Những nữ nhân này không có bao nhiêu tác dụng, nhưng mà làm ấm chăn thì không tệ đâu.

Nhạc Trọng nhìn qua sáu nữ nhân quỳ gối trước người Vương Quang Hổ, chỉ thấy sáu nữ nhân này lớn lên tuy rất đẹp nhưng mà vẻ mặt chết lặng, trong mắt không có một tia linh động, giống như chẳng còn hy vọng gì cả, giống như những cái xác không hồn.

Nhạc Trọng hướng về Vương Quang Hổ nói ra:

- Vợ của bạn không thể lấn. Hổ ca, những nữ nhân này đều là nữ nhân của Hổ ca. Tôi sao có thể lấy nữ nhân của Hổ ca chứ?

Vương Quang Hổ nhìn qua Nhạc Trọng cười cười, sau đó đá giống như đá chó vào người một nữ nhân mặc chế phục OL sành điệu, nói:

- Tôi biết rõ những nữ nhân này còn kém mấy mỹ nữ cực phẩm mà Nhạc Trọng huynh đệ mang theo bên người. Nhưng mà những nữ nhân này rất nghe lời. Vương Lan, đi qua hảo hảo hầu hạ Nhạc Trọng. Từ hôm nay trở đi hắn chính là chủ nhân của cô. Nếu như không thể phục vụ Nhạc Trọng huynh đệ thư thư phục phục, cô cút vào trong ổ gà đi.

Nữ nhân mặc chế phục OL lớn lên vô cùng xinh đẹp, Vương Lan lúc này nhanh chóng bò tới trước người Nhạc Trọng, cúi đầu xuống hôn lên ủng da của Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng nhướng mày, thu hồi chân lại, hắn thập phần không quen phục thị như thế này.

Nhạc Trọng co rụt chân lại, sắc mặt Vương Lan thoáng cái biến thành tro tàn, quay đầu lại nhìn qua Vương Quang Hổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play