Nhạc Trọng nhìn Đan Vũ thản nhiên nói:

- Bạch Tiểu Thắng, xuất hiện đi! Đem toàn bộ bọn hắn mang đi, nhốt lại! Mấy tên lưu manh kia trực tiếp đưa vào cặn bã doanh!

- Dạ, thủ lĩnh!

Rất nhanh tám gã mặc chế phục màu đen đi vào trong tiệm ăn, là một đám cường giả trên người tản ra khí thế đáng sợ.

- Thân vệ thủ lĩnh?

Bốn gã cảnh sát vừa nhìn thấy tám gã cường giả mặc chế phục màu đen, sắc mặt liền đại biến, liền đoán được thân phận của Nhạc Trọng. Không ai dám làm ra chút chống cự, mặc cho nhóm thân vệ đem bọn hắn chế trụ.

Thân vệ của Nhạc Trọng rất nhanh đem Đan Vũ vẻ mặt tái nhợt, bốn gã cảnh sát cùng sáu gã lưu manh té trên mặt đất áp giải đi, chỉ lưu lại một tiệm ăn bị tàn phá.

Cô gái bím tóc đuôi ngựa đi tới trước người Nhạc Trọng thoáng xoay người chân thành cảm ơn:

- Cảm ơn anh! Tôi gọi là Trần Băng Hà, đa tạ anh đã ra tay tương trợ!

Nếu không có Nhạc Trọng, chỉ sợ tiệm ăn của nhà nàng đã bị đám lưu manh phá hủy.

Nhạc Trọng mỉm cười đem mười tấn lương phiếu đưa cho Trần Băng Hà, nói:

- Tôi gọi là Nhạc Trọng, không cần khách khí, hai món ăn của nhà cô làm thật ngon. Hi vọng lần sau đến cũng được ăn vào, đây là phí tổn một năm đưa trước cho cô!

Trần Băng Hà tiếp nhận đưa mắt liếc nhìn qua, trong mắt dâng lên tia nước mắt, nhìn Nhạc Trọng liên tục cảm ơn nói:

- Cảm ơn, cảm ơn!

Có được mười tấn lương phiếu này, gia đình nàng có thể tiếp tục kinh doanh tiệm cơm. Nếu không có được lương phiếu, gia đình nàng muốn sửa chữa tiệm ăn cũng phải bị phá sản.

- Nếu có người tiếp tục đến bức hiếp gia đình cô thì cứ báo tên của tôi là được! Được rồi, tôi phải đi!

Nhạc Trọng cười đứng dậy kéo tay Mạc Hương Lăng đi ra bên ngoài.

Trần Băng Hà cầm chặt lương phiếu nhìn theo bóng lưng Nhạc Trọng rời đi, trong đôi mắt to xinh đẹp không ngừng sáng lên, không biết trong lòng nàng đang nghĩ chuyện gì.

Mạc Hương Lăng đi một bên nhìn Nhạc Trọng trêu đùa:

- Oa! Anh hùng cứu mỹ nhân! Thế nào, tiếp tục cố gắng một phen, nói không chừng cả tâm hồn mỹ nữ đều bị anh đoạt đi thôi!

Nhạc Trọng gõ nhẹ lên trán nàng, cười nói:

- Thôi đi! Lần này trở về còn phải vội thêm một thời gian!

Nhạc Trọng vừa quay về văn phòng ủy ban chính phủ không lâu, Đan Hoành chợt nhanh chóng đi tới trước mặt hắn, quỳ gối trước người hắn tận lực cầu xin:

- Thủ lĩnh, khuyển tử không hiểu chuyện, mạo phạm ngài, xin ngài nhiều thông cảm tha cho nó một lần đi! Van ngài, tôi chỉ có đứa con trai này…

Nhạc Trọng ngồi trên sô pha, Mạc Hương Lăng ngồi bên cạnh hắn, thật cẩn thận đấm chân cho hắn. Hắn lạnh lùng nhìn lên Đan Hoành nói:

- Đan Hoành, lúc trước xem ở mặt mũi của ông tôi đã cho hắn một con đường sống. Hiện tại hắn tiếp tục cấu kết lưu manh ức hiếp dân chúng bình thường, tính nết thật khó chừa. Tôi cho ông ba lựa chọn! Thứ nhất: đem con ông nhốt vào phòng giam hai mươi năm. Thứ hai: để cho hắn đi cặn bã doanh giết đủ bốn mươi tang thi thì trả tự do cho hắn. Thứ ba: ông không cần tiếp tục làm sở trưởng cảnh sát, đi làm công nhân bảo hộ môi trường. Ông tuyển đi!

Đan Hoành quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng. Trong ba lựa chọn kia hắn không muốn tuyển một điều nào. Nhốt vào tù hai mươi năm chỉ sợ con hắn sẽ biến thành phế nhân. Về phần đi lính trong cặn bã doanh, chỉ sợ không sống qua một năm. Mà nếu hắn không có chức vụ sở trưởng này, cuộc sống xa xỉ thoải mái của hắn xem như sẽ tiêu tan.

Đan Hoành thống khổ làm ra lựa chọn:

- Tôi tuyển điều thứ nhất! Để cho nó ở trong tù đi, đối với nó như vậy cũng tốt hơn!

So sánh với đứa con, Đan Hoành cảm giác mũ cánh chuồn của mình càng thêm trọng yếu.

Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Đan Hoành, thản nhiên nói:

- Được! Ông lui ra đi!

- Dạ!

Đan Hoành nghe vậy thành thật lui xuống.

Nhạc Trọng nhìn thấy Đan Hoành đã đi ra, nghĩ tới chuyện hôm nay gặp được chậm rãi nói một câu:

- Xem ra nhất định phải chỉnh lý vấn đề bang phái một chút mới được!

Ở trong Quý Trữ thị, bang phái san sát, những bang phái kia đều có ô dù từ phía chính phủ. Trước đó Nhạc Trọng quá bận rộn chỉnh hợp quân đội, thành lập tân chính phủ, không chú ý tới những khối u độc lựu bang phái sinh trưởng trong thành phố này. Lúc này nhìn thấy những bang phái kia hung hăng càn quấy đến như thế, làm cho hắn đã động sát tâm.

Nhạc Trọng vốn là người làm việc dứt khoát tàn nhẫn, rất nhanh bộ đội đã đi vào trong Quý Trữ thị, tiến hành đại càn quét điên cuồng.

Kim Lang bang vốn là một tiểu bang phái có bốn mươi thành viên hạch tâm, chiếm lĩnh một con phố cùng một nhà câu lạc bộ đêm làm địa bàn.

Trong một câu lạc bộ đêm, xa hoa trụy lạc, vô số nam nữ trẻ tuổi sống mơ mơ màng màng.

Đột nhiên, một đội ngũ chừng ba mươi người, thân mặc quân phục chiến đấu, trên người mang súng tự động xông vào trong câu lạc bộ.

Hồ Nghị cầm đầu quát lớn:

- Mọi người không được nhúc nhích! Tất cả quỳ rạp trên mặt đất, nếu không quy tội phản nghịch xử bắn tại chỗ!

Dưới tiếng rống to của Hồ Nghị, toàn bộ nam nữ trong câu lạc bộ sắc mặt đại biến, lập tức nằm rạp dưới mặt đất.

Hồ Nghị rống lớn, thanh âm rung trời:

- Toàn bộ người của Kim Lang bang đều đi ra! Nếu không tự thú một khi bị bắt, lập tức xử bắn tại chỗ! Người nhà cũng sẽ bị liên lụy!

Không bao lâu, một trung niên nam tử mang theo ba mươi nam tử vẻ mặt chua xót chậm rãi đi ra nói:

- Tôi là Kim Lang bang chủ Thịnh Sinh Ý, đến tự thú. Xin trưởng quan bỏ qua cho người nhà của chúng tôi!

Hồ Nghị lạnh lùng nói:

- Đi theo chúng tôi một chuyến!

Thịnh Sinh Ý thở dài một hơi, thành thật mang theo người của Kim Lang bang đi theo Hồ Nghị bọn họ.

Thịnh Sinh Ý không phải không muốn phản kháng, nhưng vừa nhìn thấy bộ đội võ trang đằng đằng sát khí, toàn bộ lòng phản kháng chỉ nháy mắt đã hỏng mất. Hắn thập phần rõ ràng phản kháng chỉ còn con đường chết, vì vậy đành ngoan ngoãn đi theo Hồ Nghị.

Dưới thiết quyền chân chính, hết thảy bang phái đều là hổ giấy. Trong cuộc càn quét đại quy mô, những bang phái lớn nhỏ trong Quý Trữ thị đều bị Nhạc Trọng hoàn toàn đập nát, toàn bộ bang chủ cùng bang chúng đều bị bắt giữ.

Một trong tứ đại bang phái Quý Trữ thị Thải Phượng bang do Đinh Mỵ lãnh đạo ngay khi Nhạc Trọng mới phát động càn quét cũng đã đầu hàng, giao ra toàn bộ vũ lực, nhận Nhạc Trọng chỉnh biên, trở thành một chi lực lượng võ trang dưới quyền Nhạc Trọng.

Nhạc Trọng đem toàn bộ bang phái có tính chất hắc ác thế lực toàn bộ càn quét thành hư không. Toàn bộ không khí Quý Trữ thị đã biến đổi, bộ mặt thành phố càng thêm phồn hoa. Những kẻ dã tâm muốn thừa dịp loạn thế xưng vương xưng bá đều phải thu liễm dã tâm của chính mình.

Bên trong Quý Trữ thị những công ty do cường hóa giả dân gian cùng những đội ngũ đặc biệt chuyên ra ngoài săn bắn tang thi tìm tòi vật tư cũng không ít. Nhưng Nhạc Trọng cũng không mạnh mẽ thu dụng cùng chỉnh biên bọn họ. Bởi vì sự tồn tại của những cường giả dân gian có thể chủ động thanh tẩy một ít địa phương mà quân đội không tiện lợi đi thanh tẩy, đồng thời nhiệt tình của họ rất cao, có thể giúp Quý Trữ thị cung cấp thêm thật nhiều vật tư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play