La Dương Hà nghe được Nhạc Trọng đáp ứng điều kiện liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, hướng Nhạc Trọng hành lễ nói:
- Cảm ơn thủ lĩnh!
Vương Hạc cùng Mộ Dung Hòa có chút thương hại liếc mắt nhìn La Dương Hà. Một khi Nhạc Trọng đã đem toàn bộ Quý Trữ thị nắm vững trong tay, chỉ
cần động chút thủ đoạn nhỏ là có thể cho chiến sĩ đệ tứ doanh gặp khó
khăn. Ngay cả điểm ấy mà Trần Vũ cũng không thể nhìn ra, ánh mắt chính
trị thật quá thấp.
Nhạc Trọng nhìn một vòng tướng lĩnh trong phòng, trầm giọng nói:
- Như vậy bước tiếp theo của chúng ta là đánh tan võ trang phản nghịch
của Lý Cửu Minh trong Quý Trữ thị! Ai nguyện ý làm tiên phong?
- Tôi nguyện ý làm tiên phong!
Cả Vương Hạc lẫn Mộ Dung Hòa đều lớn tiếng đáp.
Vương Hạc cùng Mộ Dung Hòa vừa mới đến cậy nhờ Nhạc Trọng, đương nhiên vội vàng muốn lập công cho tân chủ nhân xem qua.
Nhận được mệnh lệnh của Nhạc Trọng, Vương Hạc cùng Mộ Dung Hòa suất lĩnh đội ngũ nghiền áp vào sâu trong Quý Trữ thị.
Cơ hồ thật nhanh, từng chiếc xe thiết giáp chạy vào trong Quý Trữ thị,
cùng lúc đó còn có một chiếc xe phát thanh không ngừng lớn tiếng tuyên
bố tin tức:
- Lý Cửu Minh trù hoạch mưu sát Đỗ sư trưởng Đỗ Thiện Hùng, phản bội
quốc gia cùng nhân dân, hiện tại đã bị tuyên bố là phản đảng! Sau khi
nghe được tin tức này, mời những người bị Lý Cửu Minh lừa gạt mê hoặc
lập tức bỏ vũ khí xuống, lập tức đầu hàng! Nếu không sẽ bị xem là phản
đảng, bắn!
- Đó là quân đội!
- Đỗ sư trưởng thật sự bị Lý chủ tịch ám sát sao?
- Đáng chết! Chúng ta bị gạt!
- …
Nhìn thấy xe thiết giáp của quân đội chạy vào nội thành, đội cảnh sát,
võ cảnh, đặc cảnh đã dây dưa cùng đội ngũ của Trầm Anh suốt cả ngày đột
nhiên lòng người tán loạn, lập tức bỏ qua chống cự, đại bộ phận chạy ra
đầu hàng.
Thế lực của Lý Cửu Minh thoáng chốc sụp đổ, chỉ còn hơn mười tâm phúc đi theo bên cạnh hắn.
Sở dĩ Lý Cửu Minh có thể sử dụng được nhiều cao thủ như vậy là bởi vì
hắn là chủ tịch Nam Trữ thị, nếu danh nghĩa này bị người lấy xuống, hắn
chẳng còn giá trị gì. Lúc này quân đội ra mặt tuyên bố Lý Cửu Minh phản
nghịch, hắn đã không còn địa vị, những người khác tự nhiên cũng sẽ không tiếp tục nghe lệnh của hắn.
Lý Cửu Minh nhìn thấy cục diện dần dần hỏng mất, vẻ mặt như tro bụi lộ vẻ sầu thảm lẩm bẩm nói:
- Đáng chết! Vì sao phản bội tôi! Các người đều phản bội tôi! Tôi là chủ tịch Nam Trữ thị! Tôi là chủ tịch ah!
Một gã tâm phúc của Lý Cửu Minh lôi kéo hắn điên cuồng bỏ chạy:
- Chủ tịch, chạy mau! Nếu không trốn bọn hắn sẽ bắt chúng ta!
Lý Cửu Minh kinh doanh ở Quý Trữ thị thời gian lâu như vậy, tự nhiên
cũng có chút cao thủ tâm phúc, tâm phúc che chở Lý Cửu Minh đang chán
nản thất thần điên cuồng hướng ra bên ngoài bỏ chạy.
Đột nhiên hai thân ảnh hiện lên, hai gã cao thủ quân đội mặc quân trang chắn ngang trước người bọn hắn.
Một cao thủ quân đội nhìn chằm chằm Lý Cửu Minh ha ha cười nói:
- Đây không phải là chủ tịch Lý Cửu Minh sao? Ha ha, bắt được một con cá lớn đâu!
Chứng kiến hai gã cao thủ đột nhiên xuất hiện, trong lòng nhóm người đều rét lạnh.
- Đi chết đi!
Một gã tâm phúc bên người Lý Cửu Minh đột nhiên rút súng hướng hai gã cao thủ quân đội bắn ra liên tục hai phát.
Tên tâm phúc kia vừa động, hai gã cao thủ quân đội cũng động trong nháy mắt.
- Đi chết đi!
Tốc độ tên cao thủ quân đội cười to cực kỳ khủng bố, khoảng cách mười
thước hắn chỉ lướt qua trong một giây, trường đao trong tay nháy mắt hóa thành vô số ánh đao cuốn tới mấy tên tâm phúc của Lý Cửu Minh, trực
tiếp đem vài tên tâm phúc chém thành vài đoạn, máu tươi văng khắp nơi.
Lý Cửu Minh bỗng nhiên bị một màn tàn khốc trước mắt chấn nhiếp, thân thể run rẩy lớn tiếng kêu lên:
Tên cao thủ quân đội đem trường đao gác lên cổ Lý Cửu Minh, hỏi gã cao thủ khác:
- Có thể chém hắn không?
Một gã cao thủ khác lãnh đạm nói:
- Cấp trên có yêu cầu, chết sống bất luận, tùy anh cao hứng!
Trong mắt tên cao thủ kia lóe lên ánh sáng tàn khốc, dùng sức vung lên,
trường đao trực tiếp đem thủ cấp của Lý Cửu Minh chém xuống.
- Giết hắn cho xong, quan chức ghê tởm như hắn tôi luôn ghét nhất!
Đầu của Lý Cửu Minh ừng ực lăn xuống đất, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin lẫn hối hận vô tận.
Tên cao thủ quân đội kia nhìn người còn lại hỏi:
- Anh nói vì sao doanh trưởng phải dẫn chúng ta đi nhờ vả Nhạc Trọng?
Lấy thực lực của chúng ta, hoàn toàn có thể đem Quý Trữ thị nắm giữ
trong tay!
Gã cao thủ còn lại lãnh đạm nói:
- Thế lực của chúng ta có cường đại bao nhiêu thì đạn đạo đều có thể đem chúng ta quy thiên. Ánh mắt của doanh trưởng mạnh hơn chúng ta nhiều
lắm! Đi thôi!
Nói xong hắn xoay người rời đi thật nhanh.
- Đợi tôi một chút!
Tên cao thủ chém giết Lý Cửu Minh lớn tiếng kêu lên, đồng thời lập tức đuổi theo.
Bên trong hẻm nhỏ chỉ lưu lại thi hài của Lý Cửu Minh cùng vài tên tâm phúc, nơi nơi đẫm máu, cực kỳ thê thảm.
Đợi hai gã cao thủ quân đội rời đi không lâu, một thân ảnh xuất hiện bên trong hẻm nhỏ, chính là bang chủ Thanh Trúc bang Cao Minh Hào.
Cao Minh Hào liếc mắt nhìn thi thể Lý Cửu Minh, thoáng thở dài một hơi nói:
- Đáng tiếc!
Ngay sau đó, trong hai mắt Cao Minh Hào chợt bốc cháy ngọn lửa hừng hực:
- Nhạc Trọng, lần này mày thắng! Ngày sau tao tuyệt đối sẽ vượt qua mày!
Nói xong thân hình Cao Minh Hào chợt lóe, biến mất trong hẻm nhỏ không còn thấy bóng dáng.
Đại quân quân đội tiến vào Quý Trữ thị, Lý Cửu Minh tan tác, Cao Minh
Hào trực tiếp mang theo bộ hạ còn sót lại của Thanh Trúc bang rời khỏi
Quý Trữ thị.
Bị quân đội mạnh mẽ trấn áp, những tên côn đồ bên trong Quý Trữ thị bị
xử bắn ngay tại chỗ, cả Quý Trữ thị chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh.
Chẳng qua bởi vì Đỗ Thiện Hùng bị ám sát gây ra náo động, vì vậy đã tạo ra cái chết của hơn hai ngàn người.
Quý Trữ thị đã khôi phục bình tĩnh, nhưng còn có một vấn đề chưa giải
quyết. Chính là ở bên trong Quý Trữ thị còn có lực lượng phòng ngự của
ủy ban chính phủ Quý Trữ thị do Trầm Anh lãnh đạo.
Cỗ lực lượng này do hệ thống cảnh sát, đặc cảnh, võ cảnh cùng cao thủ
dân gian do ủy ban chính phủ Quý Trữ thị mời chào hình thành, tuy rằng
sức chiến đấu không bằng quân đội, nhưng là một cỗ lực lượng võ trang
không thể xem thường.
Bên trong phòng hội nghị ủy ban chính phủ Quý Trữ thị, hai bên bàn hội
nghị thật dài, một bên là Nhạc Trọng cùng bộ hạ của hắn, một bên là Trầm Anh cùng cao tầng Quý Trữ thị.
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Trầm Anh cùng mọi người, thập phần cường thế dùng ngữ khí mệnh lệnh nói:
- Tôi là Nhạc Trọng, cũng là thủ lĩnh quân đội hiện tại. Tôi hi vọng các ông có thể giao ra toàn bộ võ trang, nhận chỉnh biên của tôi! Làm trao
đổi, tôi sẽ bảo hộ an toàn nhân thân tài sản của các ông!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT