Hồ Nghị dẫn theo đội ngũ bao vây bộ đội Chu Lôi, những cường hóa giả nếu không bị hắn bắn chết thì bị bắt giữ làm tù binh.
Nhạc Trọng đứng trong trung tâm chỉ huy nhìn thấy tình cảnh bi thảm bên
trong quân doanh của Chu Lôi, lại trầm giọng ra lệnh cho Trương Tuyết
Vong đứng bên cạnh:
- Được rồi, phái người đi chiêu hàng!
Trương Tuyết Vong nhìn thấy tình cảnh trong quân doanh, trong lòng tràn
ngập phức tạp, những binh sĩ kia trước đây không lâu vẫn là chiến hữu
của hắn. Hiện tại lại biến thành nông nỗi thê thảm như vậy, làm trong
lòng hắn thập phần bất an.
Nhưng lúc này sinh mạng của hắn đang nằm trong tay Nhạc Trọng, bởi vậy hắn không do dự ra lệnh cho quan quân đứng bên cạnh:
- Lập tức phái người chiêu hàng!
Một gã quan quân thông qua loa phóng thanh lớn tiếng kêu lên:
- Người bên trong nghe đây! Chu Lôi tổ chức kế hoạch ám sát Đỗ sư trưởng Đỗ Thiện Hùng! Hiện tại hắn đã là phản nghịch quốc gia cùng nhân dân!
Các người lập tức đầu hàng còn có con đường sống! Nếu không chúng tôi sẽ không tiếp tục lưu tình, chỉ có thể xem các người là kẻ phản nghịch,
bắn ngay tại chỗ!
Lúc này bên trong quân doanh của Chu Lôi còn hơn hai trăm chiến sĩ phân
tán ẩn núp, họ cũng không đến nỗi như cường hóa giả bị pháo kích liền
vỡ.
Chu Lôi đã chết, binh sĩ còn sót lại tuy còn lực đánh một trận nhưng họ
đã không còn mục tiêu cùng ý chí chiến đấu, đều đi ra trở thành tù binh
của Nhạc Trọng.
Đánh thắng bộ đội của Chu Lôi, Nhạc Trọng không có chút do dự trực tiếp hạ lệnh:
- Tiếp tục! Tiến công bộ đội Mã Phóng!
Dưới mệnh lệnh của hắn, Trương Tuyết Vong suất lĩnh đệ nhất doanh tiếp tục hướng quân doanh Mã Phóng tiến quân.
Bên trong quân doanh của Mã Phóng.
Mã Phóng trong một thân quân trang cầm một cái chén ném mạnh xuống đất, nổi giận rít gào:
- Đáng chết! Tên vương bát đản Chu Lôi sao yếu như vậy! Ngay cả một giờ
cũng không sống nổi! Con mẹ nó! Trương Tuyết Vong là tên hỗn đản, không
ngờ lại đi quy phục Nhạc Trọng! Mẹ nó! Đáng chết! Đáng chết!
Một gã sĩ quan hiến kế:
- Doanh trưởng nguôi giận! Hiện tại chúng ta có thể đi tìm Trần Vũ, Mộ
Dung Hòa, Vương Hạc cùng liên thủ! Chỉ cần bốn doanh chúng ta liên thủ
Trương Tuyết Vong cùng Nhạc Trọng tuyệt đối không phải đối thủ của chúng ta!
Ánh mắt Mã Phóng tỏa sáng nói:
- Ý kiến hay! Bây giờ anh đi tìm mấy người bọn họ lập tức, nói với bọn họ chuyện cùng kết minh!
Tên sĩ quan tham mưu lập tức nói:
- Dạ, doanh trưởng!
Tên sĩ quan vừa mới rời đi, bên ngoài chợt truyền vào tiếng loa phóng thanh vang dội:
- Mọi người nghe đây! Mã Phóng tổ chức kế hoạch ám sát Đỗ Thiện Hùng Đỗ
sư trưởng! Hiện tại hắn đã là phản nghịch trái lại quốc gia trái lại
nhân dân! Các người lập tức đầu hàng, còn có một con đường sống! Nếu
không chúng tôi sẽ không tiếp tục lưu tình, chỉ xem các người là kẻ phản nghịch, toàn lực giết chết!
Mã Phóng biến sắc, chửi ầm lên:
- Trương Tuyết Vong, con mẹ nó mày là tên hỗn đản! Tao có khi nào tổ
chức kế hoạch ám sát Đỗ sư trưởng! Tuyệt đối tử chiến! Truyền mệnh lệnh
của tôi, mọi người giữ vững trận địa, một bước không lùi. Chúng ta cần
phải đánh đến cuối cùng, tuyệt không rút quân!
Nghe được tiếng loa kêu vang, thật nhiều người trong binh doanh Mã Phóng đều sản sinh ý nghĩ khác thường.
Một ít thủ lĩnh bộ binh doanh dựa dẫm Mã Phóng trực tiếp hóa trang chạy
trốn, ở dưới trướng của họ những chiến sĩ mới được huấn luyện một hai
tháng cũng trực tiếp hỏng mất, hướng bốn phương tám hướng bỏ chạy tứ
tán.
Đỗ Thiện Hùng vừa chết trong bộ đội lòng người đã tán, vì vậy thoáng
chốc đã bị phân tách thành nhiều thế lực. Mà trong sáu thế lực phân tách lòng người cũng không xong, bởi vậy bị Nhạc Trọng mượn danh phận đại
nghĩa cùng vũ lực tuyệt đối uy hiếp, vừa chiêu hàng thì lòng người trong đội ngũ Mã Phóng lập tức nổ tung, bỏ chạy tứ tán.
Trong cuối thời một thủ lĩnh luôn có vị trí thập phần mấu chốt, một khi
tử vong liền ý nghĩa một thế lực sẽ bị phân tách hỏng mất. Nếu Nhạc
Trọng vừa chết, toàn bộ cơ nghiệp do một tay hắn đánh xuống cũng sẽ biến thành bốn năm mảnh, quần hùng cắt cứ. Vô luận là bất kỳ người nào cho
dù là Trì Dương đều không thể nắm giữ được cơ nghiệp khổng lồ mà hắn lưu lại. Đồng dạng Đỗ Thiện Hùng làm thủ lĩnh quân đội, hắn vừa chết vô số
người dã tâm bừng bừng lập tức xông ra, đồng dạng lòng quân cũng bắt đầu sụp đổ.
Đúng lúc này một gã sĩ quan tham mưu xông tới vẻ mặt lo lắng nói:
- Doanh trưởng, không xong! Chúc doanh trưởng chạy trốn! Bộ binh doanh mười một cũng hỏng mất!
Mã Phóng có chút không thể tin, sắc mặt biến thành cực kỳ khó xem:
- Chúc Trí Hoa bỏ trốn?
Một gã sĩ quan khác cũng chạy vào nói:
- Doanh trưởng, doanh trưởng! Trương liên trưởng mang theo người của hắn bỏ chạy!
Sắc mặt Mã Phóng biến thành vô cùng tái nhợt:
- Trương Minh Đào cũng bỏ chạy?
Trương Minh Đào là liên trưởng đầy nhiệt huyết trước cuối thời, trong
cuộc chiến tiêu diệt tang thi đã biểu hiện thập phần anh dũng. Một gã
quân nhân như vậy lại mang theo bộ đội một liên chạy trốn, thế cục hiển
nhiên đã cực kỳ bi quan.
Đúng lúc này “oanh” một tiếng vang thật lớn, đạn pháo oanh phá một bên
doanh trại phát ra một tiếng nổ mạnh, đem cả nơi ở của Mã Phóng cũng tạc đến chấn động.
Mã Phóng bị tiếng nổ mạnh thật lớn tạc đến sắc mặt trắng bệch, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Đáng chết! Bọn hắn nã pháo! Bọn hắn vận dụng trọng pháo! Đáng chết!
Đáng chết! Đúng rồi! Mình phải nhanh chóng trốn! Mình phải nhanh chóng
trốn mới được! Lưu được núi xanh còn sợ gì không có củi đốt! Nếu mình
chết thì không còn gì nữa!
Lúc trước khi Mã Phóng chỉ huy bộ đội chiến đấu cùng tang thi, luôn ở vị trí an toàn phía sau, tuy rằng kinh nghiệm chiến đấu phong phú nhưng
chỉ là kinh nghiệm chỉ huy, lúc này cảm nhận được đạn pháo nổ mạnh bên
cạnh, làm hắn hoảng sợ tới mức hồn phi phách tán.
- Yểm hộ tôi lui lại!
Không hề có chút do dự, Mã Phóng lập tức mang theo vài tên tâm phúc muốn bỏ trốn.
- Doanh trưởng, không thể trốn đâu! Nếu ông trốn sẽ không còn người chỉ huy chiến đấu!
Một gã sĩ quan nhịn không được tiến lên ngăn cản Mã Phóng, lớn tiếng kêu lên.
Oanh! Lại một tiếng vang thật lớn, đạn pháo oanh lên một căn phòng khác
trong quân doanh, trực tiếp tạc sụp đổ, bụi mù nổi lên bốn phía, mặt đất chấn động.
Vị trí phòng ở của Mã Phóng cũng bị chấn rơi xuống vô số bụi mù, mặt đất run rẩy!
- Cút ngay!
Mã Phóng vô cùng hoảng sợ, trực tiếp rút súng nhìn chằm chằm tên sĩ quan kia bóp cò.
Phanh một tiếng súng vang!
Nơi trán tên sĩ quan kia hiện thêm một lỗ thủng, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc lẫn không thể tin ngã xuống đất.
Chứng kiến cái chết của tên sĩ quan, không còn ai dám ngăn cản Mã Phóng, để mặc cho hắn chạy thoát khỏi phòng.
Vài tên sĩ quan còn lại trong bộ chỉ huy thấy một màn như vậy, liếc nhìn nhau liền xông ra ngoài.
- Mã Phóng chạy trốn!
- Mã doanh trưởng vứt bỏ chúng ta chạy trốn!
- …
Những lời đồn đãi nhanh chóng khuếch tán trong đám người, đội ngũ còn
sót lại của Mã Phóng nhất thời hỏng mất sĩ khí, hướng bốn phương tám
hướng tán loạn, hướng bộ đội liên hợp của Nhạc Trọng thống soái kêu to
đầu hàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT