- Bên trong đệ nhị doanh của Vương Hạc cao thủ nhiều nhất. Trên thực tế đệ nhị doanh là một doanh
nhiều cao thủ nhất trong quân đội chúng tôi. Trong đệ nhị doanh, có hai
mươi tiến hóa giả. Tính tình Vương Hạc khá dối trá, hơn nữa quan hệ với
năm doanh trưởng còn lại chỉ bình thường.
- Nghe nói Chu Lôi chính là hậu trường của Thiên Long bang. Tính tình
hắn nóng nảy, háo sắc, nghe nói trong quân doanh của hắn có tới hơn năm
mươi nữ nhân.
- Thái độ làm người của Trần Vũ chính trực nhưng không biết biến báo!
- Nghe nói Mã Phóng là hậu trường của Thanh Trúc bang. Thái độ làm người âm hiểm giả dối, lại keo kiệt, hơn nữa thập phần ngang ngược. Có một
lần hắn đi xe lửa nhưng không mua vé bị nhân viên công tác ngăn cản, hắn lập tức tát người kia hai bạt tai, sau đó còn lớn tiếng rít gào “Lão tử chính là doanh trưởng, cút cho lão tử”. Tố chất làm người của hắn rất
thấp, nếu không phải gia đình là hồng tam đại căn bản không thể đi lên
vị trí kia!
Sài Tử Thương trầm giọng nói:
- Về phần Mộ Dung Hòa thì tôi không rõ ràng lắm. Tôi chỉ biết thái độ
làm người của hắn hết sức thành thật, rất ít nói. Nhưng nhiệm vụ mà Đỗ
Thiện Hùng dặn dò hắn đều rất cẩn thận hoàn thành!
Nhạc Trọng lâm vào trong trầm tư.
Bốn bang phái lớn trong Quý Trữ thị đều có hậu trường, việc này chính hắn cũng vô cùng hiểu rõ.
Bang phái không có hậu trường rất khó phát triển lớn mạnh. Nhạc Trọng
mang theo cao thủ bên ngoài đột nhiên xen chân vào trong Quý Trữ thị,
gồm thâu cơ nghiệp Hồng Môn mới một đêm phát triển.
Bên trong Quý Trữ thị, tình trạng của Nhạc Trọng giống như nhà giàu mới
nổi, hơn nữa còn phá hủy quy tắc trò chơi. Bởi vậy Lý Hoành Chi cùng
Thường Ngọc Phong mới dẫn người muốn san bằng Thanh Thạch bang của hắn.
Nhưng bọn hắn hoàn toàn không nghĩ tới Nhạc Trọng chẳng những không theo chân họ chơi quy tắc mà còn trực tiếp dùng bạo lực trắng trợn nhất đem
bọn hắn xử lý, còn mạnh mẽ chiếm đoạt kho lương, làm Đỗ Thiện Hùng ném
chuột sợ vỡ bình.
Nhạc Trọng lẳng lặng suy nghĩ, nói:
- Có hai doanh trưởng làm hậu trường, chẳng thể trách dám giết hại quan viên chính phủ, còn giết chết cả Đỗ Thiện Hùng!
Có Chu Lôi cùng Mã Phóng làm hậu trường, còn đem thế cục trong Quý Trữ
thị đảo loạn, nói không chừng Thiên Long bang cùng Thanh Trúc bang có
thể thực hiện được mưu đồ.
Có được hai ngàn chiến sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, được quân đội
tinh nhuệ tương trợ, bên trong có Lý Cửu Minh thống soái hệ thống cảnh
sát, võ cảnh cùng đặc cảnh bộ đội, lúc này Thiên Long bang cùng Thanh
Trúc bang đã chiếm cứ ưu thế thật lớn.
Đúng lúc này một gã chiến sĩ đi vào bên cạnh Nhạc Trọng trầm giọng nói:
- Thủ lĩnh, sứ giả Thanh Trúc bang đến muốn gặp mặt ngài!
Một gã nam tử trẻ tuổi vẻ mặt tự tin, mặc âu phục nhìn qua thập phần
tinh thần đi nhanh tới trước mặt Nhạc Trọng lộ ra mỉm cười nói:
- Chào ngài, Nhạc lão đại! Tôi là Thanh Trúc bang Bành Bưu. Thật cao
hứng có thể gặp mặt ngài. Lần này tiến đến tôi phụng lệnh Cao bang chủ
đến đây cùng ngài ký kết minh ước. Chỉ cần ngài nguyện ý cùng Thanh Trúc bang kết thành đồng minh, sau khi chuyện lần này chấm dứt ngài phái
người đưa ra điều kiện trong phòng hội nghị, trừ bỏ điều thứ ba, chúng
tôi sẽ toàn bộ nhận. Hơn nữa vì tình hữu nghị giữa chúng ta, Thanh Trúc
bang còn có thể dâng lên một trăm xử nữ xinh đẹp cho ngài hưởng dụng!
Nhạc Trọng liếc mắt nhìn Bành Bưu lạnh lùng nói:
- Đem hắn bắt lại cho tôi!
Hai gã chiến sĩ xông lên đè Bành Bưu áp ngã trên mặt đất dùng dây thừng trói chặt lại.
Sắc mặt Bành Bưu đại biến lớn tiếng kêu lên:
- Nhạc Trọng! Hai quân giao chiến không giết sứ giả! Anh không thể giết tôi!
Nhạc Trọng liếc nhìn Bành Bưu lạnh lùng nói:
- Yên tâm, tôi sẽ không giết anh! Nếu anh có bản lĩnh chạy thoát, trở về nói cho Cao Minh Hào! Nếu hiện tại hắn đầu hàng, tôi còn có thể tha cho hắn một mạng. Nếu không hàng, tôi tuyệt đối sẽ đem Thanh Trúc bang cùng Thiên Long bang giết được sạch sẽ, chó gà không tha. Đem hắn nhốt lại!
Không có mệnh lệnh của tôi không cho bất luận người nào đến gần!
Đợi Bành Bưu bị bắt ra ngoài, Nhạc Trọng nhìn Sài Tử Thương trầm giọng nói:
- Anh tìm người đưa tôi đi tới chỗ của Trương Tuyết Vong, tôi muốn cùng hắn nói chuyện!
Sắc mặt Sài Tử Thương đại biến, trực tiếp khuyên:
- Thủ lĩnh, chuyện này không thể được! Con người Trương Tuyết Vong tuy
rằng kiêu ngạo nhưng không phải đồ đần, hắn rất có thể đem ngài bắt cầm
tù!
- Đừng nói nữa, ý tôi đã quyết! Tôi phải đi một chuyến, tình thế bây giờ chúng ta tự bảo vệ mình có thừa, thủ thắng rất khó. Tấn công bất kỳ một thế lực nào cũng sẽ làm thế lực khác ngư ông đắc lợi. Tôi phải thuyết
phục Trương Tuyết Vong liên thủ với chúng ta, như vậy mới có hi vọng
thắng lợi!
Nhạc Trọng dẫn theo đội quân hai ngàn người nhìn qua nhân số rất nhiều,
nhưng trên thực tế có hơn ngàn người chưa được huấn luyện, hoàn toàn chỉ là một đạo quân ô hợp, đánh đánh một chút còn có thể, nếu chết mười mấy người bọn hắn sẽ bị hỏng mất. Trong hơn ngàn người còn lại, cao thủ
Thiên Minh làm chủ lực tuy đông đảo, nhưng lòng người khác nhau, chưa
hoàn toàn bị Nhạc Trọng thu phục, tùy thời đều sẽ tan rã. Chân chính có
thể đánh hơn nữa bị Nhạc Trọng nắm trong tay chỉ có hơn bốn trăm người.
Bởi vậy đại quân hai ngàn người của hắn muốn đối phó bất kỳ đội ngũ nào
cũng cực kỳ khó khăn. Nếu hai đội ngũ đồng thời gây khó dễ với hắn, hắn
muốn chống cự càng khó khăn nhiều hơn nữa.
Sài Tử Thương trầm mặc một lúc lâu, trong mắt thoáng hiện nét kiên định nói:
- Được rồi! Tôi đi cùng ngài!
Sài Tử Thương là đang mạo hiểm, nếu hắn muốn chiếm cứ địa vị nhất định
dưới trướng Nhạc Trọng, đứng vững được gót chân thì phải cho Nhạc Trọng
nhìn thấy lòng trung thành của hắn.
Sẽ không có ai thích bộ hạ không trung tâm. Có người tuy rằng thập phần
có năng lực nhưng dã tâm bừng bừng, như vậy sẽ bị thượng vị giả hạn chế
sử dụng. Có người tuy rằng năng lực bình thường, nhưng lại trung thành
tận tâm, thượng vị giả ngược lại sẽ thả tâm trọng dụng.
Nhạc Trọng nhìn Sài Tử Thương mỉm cười nói:
- Tốt!
Chỉ định Hồ Nghị làm người chỉ huy lâm thời, sau đó Nhạc Trọng cùng Sài Tử Thương đi nhanh về quân doanh của Trương Tuyết Vong.
- Ai?
Nhạc Trọng cùng Sài Tử Thương vừa đi tới gần quân doanh, hai gã chiến sĩ cầm súng trường 03 thức trong tay vẻ mặt cảnh giác tiến lên ngăn cản
hai người.
Nhạc Trọng nhìn hai gã chiến sĩ thản nhiên nói:
- Tôi là bang chủ Thanh Thạch bang Nhạc Trọng đang chiếm giữ kho lương!
Có lời cần nói với doanh trưởng Trương Tuyết Vong của các vị, dẫn tôi đi gặp hắn!
Nghe được Nhạc Trọng tự giới thiệu, hai gã chiến sĩ chợt hít sâu một hơi, lui ra sau hai bước, nắm chặt súng trong tay:
- Anh là Nhạc Trọng!
Hung danh của Nhạc Trọng đã truyền khắp quân doanh, toàn bộ chiến sĩ đều biết người trước mắt dẫn theo bộ hạ không đầy một giờ đã công hãm kho
lương do một doanh canh giữ, hơn nữa còn lòng dạ độc ác giết sạch toàn
bộ chiến sĩ một liên của Thường Ngọc Phong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT